Chương 5: Người Xưa, Chuyện Cũ (3)
Khương Ninh cúp máy với mẹ, rất nhanh, điện thoại bỗng ting lên một tiếng, hắn mở ra xem tin nhắn mới.
XWJ: Tài khoản XXXX + 2000 tệ, số dư hiện tại là 2200 tệ.
"Con trai, đi tìm phòng thì nhớ nhìn kỹ phòng ốc một chút, nếu không đủ tiền thì cứ nhắn lại, mẹ sẽ chuyển thêm cho con."
"Vâng, con nhớ rồi." Khương Ninh trả lời tin nhắn, khóe miệng không tự giác được cong lên.
Thật tốt quá, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, mình cũng còn trẻ tuổi, còn có cả tương lai phía trước.
Hết thảy đều vẫn chưa muộn…
. . .
Khương Ninh dọc theo đường đi về phía trước, hắn chăm chú quan sát kiến trúc hai bên đường phố, vừa thầm so sánh với sự thay đổi trong tương lai.
Dãy nhà lụp xụp bên trái sẽ được giải tỏa trong một vài năm tới, về sau nơi đây sẽ được thay thế bằng một tòa cao ốc 32 tầng cực kỳ hoành tráng, trở thành tòa kiến trúc tiêu biểu của khu vực này.
Cứ thế đi tới, hình ảnh trong quá khứ hiện lên càng nhiều, cảm giác lạ lẫm và xa cách đối với thực tại trong lòng Khương Ninh cũng càng lúc càng nhạt bớt. Hắn đã bắt đầu thấy quen thuộc đối với mọi thứ đang diễn ra trước mắt, thế nhưng vẫn còn một chuyện mà Khương Ninh nhất thời không thể thích ứng được.
Đó là linh khí xung quanh.
Hắn đã thử cảm ứng một lượt, rõ ràng nồng độ linh khí nơi đây kém hơn linh khí ở Lạc Vân Tông quá nhiều, đến nỗi khiến hắn cảm thấy việc hít thở cũng làm hắn hơi đau đầu.
Phải biết, nồng độ linh khí càng cao thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, ngược lại, nếu nồng độ quá thấp thì dù là người sở hữu tư chất thiên linh căn như hắn cũng chẳng có cách nào mà tu luyện tử tế.
Khương Ninh tiếp tục di chuyển, nửa giờ sau, hắn đã cách xa trung tâm thành phố, vùng ngoại ô bên này có nhiều cây xanh phủ bóng hơn, mấu chốt là, nồng độ linh khí đậm đặc hơn vùng nội thành ít nhất ba phần.
Hắn tiếp tục đi, bất tri bất giác một hồi đã đến bên đập sông, dọc theo bờ là một con đường trải nhựa đẹp mắt, vừa rộng lại vừa dài. Hiện giờ đã gần tới giờ ăn cơm mà trên đường vẫn còn khá đông người tụ tập. Có người vừa tản bộ vừa trò chuyện, có người tập thể dục, có những người lớn tuổi đang tập các động tác dưỡng sinh dưới nền nhạc cực lớn, ven đường còn có mấy người bày sạp bán cá…
Khương Ninh đứng ở một góc dõi mắt quan sát, xa xa là dòng sông Huệ Thủy lặng lẽ chảy xuôi, phía trên có rất nhiều thuyền bè đang đậu.
Nồng độ linh khí nơi đây phải đậm hơn gấp đôi so với ở trung tâm thành phố, chí ít đã đủ để hỗ trợ Khương Ninh tu luyện.
Đời này sống lại, đương nhiên Khương Ninh sẽ không từ bỏ việc tu hành, bởi vì việc tu luyện mang đến rất nhiều lợi ích. Cho dù khó mà đạt tới cảnh giới trường sinh bất tử, nhưng chí ít có thể giúp hắn cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, ngoài ra cũng sẽ nắm giữ những năng lực mà người bình thường không cách nào đạt được.
Khương Ninh vẫn không cách nào quên được tình cảnh khi người nhà mắc bệnh nặng nằm viện, dù hắn đã bất chấp đập nồi bán sắt để chi trả viện phí đắt đỏ, thế nhưng cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người thân yêu nhất ra đi ngay trước mắt mình.
Bây giờ hắn không muốn trải qua tình cảnh thê lương bất đắc dĩ đó một lần nữa, chỉ cần hắn chăm chỉ tu hành, đạt tới thành tựu có thể luyện chế đan dược là có thể bảo đảm cha mẹ một đời bình an.
Hơn nữa, với gia cảnh và nền tảng của bản thân, nếu không dựa vào “lối đi riêng” là tu hành thì Khương Ninh khó mà phất lên nổi trong xã hội hiện đại này.
Kiếp trước, hắn chỉ là một người bình thường tới không thể bình thường hơn, hiện tại tuy trong đầu đã biết trước nhiều sự kiện sẽ diễn ra trong tương lai, nhưng nếu không có “át chủ bài riêng” gì thì với năng lực và kinh tế của hắn cũng chẳng thể một phát phất lên được.
Tu hành mới là ưu điểm quan trọng nhất của hắn.
Khương Ninh nhìn về phía ngôi làng bên dưới mé đập sông, gần đập nước có một dãy nhà gỗ trông hơi cũ kỹ.
Đây chính là địa điểm mà hắn dự tính thuê phòng trọ.
Kiếp trước, vào năm thứ tư Đại học, Khương Ninh đã được phân về thực tập tại một công xưởng nhỏ ở gần đây, khi ấy, có một sự kiện sốt dẻo đã diễn ra khiến hắn nhớ mãi không quên.
Chính quyền quyết định dỡ bỏ dãy nhà gỗ cũ kỹ này, không ngờ khi công nhân đang đào nền thì chợt đào trúng một cái bình được chôn sâu dưới mặt đất, bên trong chứa đầy những thỏi vàng sáng lấp lánh.
Công nhân tranh đoạt dữ dội, ẩu đả tới mạng người, tranh chấp ầm ĩ với địa phương, dẫn tới ồn ào khắp xóm làng xung quanh.
Lúc đó Khương Ninh cũng có mặt trong đám đông chạy tới xem náo nhiệt, hắn nhớ rõ, căn nhà thứ ba tính từ phía tây sang chính là nơi chôn cất “kho báu”.
Bây giờ chuyện cái bình giấu vàng còn chưa bị lộ ra ngoài, nếu Khương Ninh nhanh tay lấy được thì thậm chí còn có thể tránh cho người công nhân kia về sau thiệt mạng dưới sự tranh tiền đoạt tài, cớ gì mà hắn không làm?
Hít sâu một hơi, xem như tự cổ vũ tinh thần cho chính mình, Khương Ninh thầm hạ quyết tâm, việc hắn cần làm lúc này chính là nhanh tay tìm thuê căn phòng gỗ kia, sau đó đào lấy hũ vàng.
Từ đây tới trường phổ thông mà hắn sắp nhập học cách khoảng 3km, đại khái là tầm 15 phút đạp xe, hoặc là 40 phút đi bộ, miễn cưỡng coi như thích hợp.
Khương Ninh liếc nhìn sắc trời, bên ngoài mặt trời đã lặn, hắn mau chóng gọi một cú điện thoại cho bác gái, bảo rằng tối nay mình sẽ ăn cơm bên ngoài.
Bác cả và anh họ kinh doanh quán ăn nên thường đóng cửa khá khuya, có khi phải quá nửa đêm mới về nhà, vì vậy buổi tối mọi người thường ít khi ăn chung. Bác gái nghe vậy đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ nói lại một câu với con dâu và Thanh Nga, sau đó ba người vào bếp nấu đơn giản vài món.
Thẩm Thanh Nga nghe xong thì ẩn ẩn cảm thấy khó chịu, vốn Khương Ninh đã từng hứa hẹn tới Vũ Châu rồi sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo khắp nơi, ai ngờ vừa lên xe đã thay đổi thái độ thành bộ dáng “người dưng nước lã”, đúng là quá đáng.
Nàng âm thầm quyết định, chờ Khương Ninh trở lại, nhất định sẽ không cho hắn sắc mặt dễ nhìn.
Thậm chí ngày mai khi lên trường làm thủ tục nhập học, nàng cũng sẽ không đi chung với hắn, trừ phi hắn xuống nước dỗ dành nàng thì mới thôi.