Edit: Huyền Phạm
Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi mấp máy miệng rồi nghĩ thầm, nhất định là Lục Lang rốt
cục không nhịn được, dùng tay bốc thịt ăn, cuối cùng bị Liên Tú Nhi mắng cho.
“Muội làm người lớn như thế a, phụ thân cũng đã ăn rồi. Muội làm như
ta không biết, tự mình muội muốn ăn, tại sao Lục Lang muốn ăn một miếng
thì không được?” Hà Thị lớn giọng nói.
Liên Tú Nhi cùng Hà Thị nhao nhao nói.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng kéo Trương Thị, bước nhanh về phía Tây sương phòng, đóng cửa lại.
“Mẹ, những chuyện ta có thể làm được đều đã làm, những chuyện kia, ta quản không được, cũng không nên quản.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương Thị thở dài, nhẹ gật đầu, nhưng trên mặt không có nửa điểm vui sướng.
“Đều là vì khó khăn.” Trương Thị nói.
Liên Mạn Nhi thấy Trương Thị có chút không được tự nhiên, nàng biết
rõ đây là tật xấu “Hiền lương thục đức” của Trương Thị lại tái phát. Kỳ
thật điều này cũng không hoàn toàn là do Trương Thị, đây là quy phạm đạo đức ở thời đại này, yêu cầu mọi người, nhất là nữ nhân, phải nghĩ đến
mình sau cùng. Như loại tình huống này, có thể bỏ đói chình mình cùng
con mình, cũng đem thứ tốt cho người khác, như vậy mới là tốt, là đúng,
mới đặt đạo đức lên trên thành gương mẫu tiêu biểu.
Trương Thị một mực nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo cái quy
phạm này, muốn nàng triệt để cải biến cũng không thể một sớm một chiều
làm được. Hiện tại Trương Thị có thể làm như vậy, Liên Mạn Nhi đã rất
vui mừng rồi.
“Mẹ, người không thể nói như vậy. Mẹ nghĩ lại xem, nhà chúng ta không phải cũng nghèo ư, thế nhưng ta cùng tỷ, ca cùng Tiểu Thất có bao giờ
tranh giành nhau ăn?” Liên Mạn Nhi nói. Trương Thị cùng Liên Thủ Tín là
bánh bao, bất quá suy nghĩ, mọi sự vật đều có hai mặt, chính bởi vì ảnh
hưởng bởi tính cách ôn hòa hiền hậu của vợ chồng hắn, nên tính cách của
mấy tỷ đệ các nàng cũng không tệ, cùng một chỗ mới có thể hòa thuận như
vậy.
Trương Thị nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy liền nghĩ nghĩ. Đúng là có
chuyện như vậy. Từ trước đến giờ, mấy đứa con nhà mình đều là tranh cướp làm việc, có cái gì ăn cũng đều nhường nhịn nhau.
Nghĩ đến ưu điểm của mấy đứa con nhà mình, tâm tình Trương Thị một lần nữa sáng sủa lên.
Về phần chén thịt cùng đồ ăn kia, đến tột cùng làm thế nào để phân
phối, cuối cùng vẫn là Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi nghe. Hà Thị cùng
Liên Tú Nhi cãi lộn, bị Chu Thị trấn áp xuống. Hà Thị bị Chu Thị hung
hăng mắng một trận. Cuối cùng vẫn là Liên lão gia làm chủ, mấy đứa trẻ
con của Liên gia, mỗi người được chia một miếng thịt cùng một muôi đồ
ăn. Liên Diệp Nhi cùng Liên Mạn Nhi nghị luận một hồi, cảm thấy chuyện
này còn phải cảm ơn Hà Thị. Nếu như Hà Thị không khóc lóc om sòm cùng
cãi nhau với Liên Tú Nhi, thì mấy đứa trẻ con rất có thể cũng không được chia nhiều thức ăn như vậy.
“Mạn Nhi tỷ, muội nói với tỷ một chuyện, thế nhưng tỷ cũng đừng nóng
giận.” Cuối cùng Liên Diệp Nhi nhìn sắc mặt của Liên Mạn Nhi nói.
“Đoán cũng có thể đoán được vài phần, có cái gì có thể tức giận, muội nói đi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đừng nhìn bà nội,cô cô cùng Nhị thẩm cãi nhau lợi hại như vậy, ăn
cơm chiều, người ta lại tốt rồi. Các nàng đều nói, nói Tứ thẩm không
tốt, nói Tứ thẩm lòng dạ không tốt, chính các tỷ thường xuyên nhậu nhẹt, ăn đồ ăn ngon, thế nhưng lại đưa ít đồ ăn cho phòng trên. Nếu như tỷ
đưa nhiều, đủ lớn cho cả nhà ăn, thì các nàng cũng không thể nhao nhao
lên.” Liên Diệp Nhi hướng Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi tức quá mà phì cười. Các nàng nhịn miệng, tiết kiệm đồ
ăn, cung kính mà đưa qua phòng trên, vậy mà còn bị nói không đưa qua
nhiều hơn. Đây là cái sự tình gì?
“Mạn Nhi tỷ, chuyện các nàng nói, tỷ cũng đừng để ở trong lòng. Cha
muội cùng mẹ muội đều nói, tứ thẩm tâm địa tốt, nếu đổi lại là người
khác, thì cũng không nỡ đưa ra những đồ ăn ngon kia.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi quay trở lại, đem những lời Liên Diệp Nhi nói lại một lần nữa cho Trương Thị cùng Liên Thủ Tín nghe.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều bị chọc tức.
“Lần sau ta ăn cái gì, một chút cũng không có đưa cho các nàng.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “Chúng ta ở trên phòng trên chỉ ăn một chút, chúng
ta còn làm việc, vậy mà nội còn sợ chúng ta ăn tốn.”
“Đúng.” Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đồng ý với ý kiến của Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín buồn bực không nói ra tiếng, bọn nhỏ nói không sai, thế
nhưng Chu Thị là mẹ ruột của hắn, hắn không biết phải nói thế nào.
Trương Thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, chỉ có thể trấn an mấy đứa trẻ.
“Ta làm việc không thấy có lỗi với lương tâm của mình, các nàng muốn nói gì cứ để các nàng nói a.” Trương Thị nói.
“Ai nói cái gì cũng đều vô dụng, vẫn còn có cha ta.” Liên Thủ Tín rầu rĩ mà nói.
Đúng vậy, cũng may là vẫn còn Liên lão gia tử thông tình đạt lý, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Bởi vì đã cùng Liên lão gia thương lượng qua rồi, bắt đầu từ thứ hai, mấy người bọn Liên Mạn Nhi đi lên phòng trên cùng Liên lão gia học bài. Nói là học bài, chỉ là một quyển Tam tự kinh cũ, các nàng bốn đứa trẻ
cùng nhau xem chung. Liên lão gia thì không cần sách vở có thể đọc thuộc lòng, một ngày như thế học mấy chữ, vốn là nhận biết chữ, rồi Liên lão gia dạy các nàng viết như thế nào.
Ngay từ đầu, các nàng cũng không dùng mực cùng giấy, mà khoa tay múa
chân cho thuận, rồi dùng bút lông, chấm nước, viết lên mặt bàn, cuối
cùng mới chia mỗi người một tờ giấy, dựa theo bảng chữ mẫu bắt đầu viết.
Trong bốn đứa bé, Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang là học nhanh nhất.
“Ngũ Lang trước kia đã học qua một ít, hiện tại mới có thể học nhanh
hơn chút ít. Mà Mạn Nhi cũng học nhanh như vậy, cũng coi là thiên tư
thông minh rồi.” Liên lão gia tử dùng một câu thành ngữ mà khen ngợi Mạn Nhi, kế tiếp lại thở dài một hơi, “Đáng tiếc lại là nữ oa, nếu mà sinh
ra là em bé trai…”
Liên Mạn Nhi âm thầm thè lưỡi, nàng có thể không có ý tứ nói mình
thông minh, nàng có thể học nhanh hơn, chủ yếu là vì nàng đã có căn bản, bất quá lời này không thể nói ra được.
“Ta cũng chỉ có thể dạy các cháu đọc Tam tự kinh, chờ Đại bá của các
cháu trở về rồi để cho hắn dạy các cháu”Sau đó học được hai ngày, sau
khi tan học, Liên lão gia liền nói một câu như vậy.
Liên lão gia tử khi còn nhỏ, cha mẹ vẫn còn sống, được học qua hơn
một năm tư thục, sau đó đều là tự học mà thành. Mà Liên Thủ Nhân lại là
tú tài, Liên Thủ Nhân có thể dạy đương nhiên so với Liên lão gia tốt hơn nhiều.
Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Ngũ Lang. Ngũ Lang yêu nhất là học
bài, nghe Liên lão gia nói như vậy nhất định cao hứng. Thế nhưng lại
khiến cho Liên Mạn Nhi khó hiểu nhất là, trên mặt Liên Ngũ Lang không có nửa điểm vui mừng, ngược lại còn có chút nhíu mày.
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi mỗi ngày đều đi theo Liên lão gia tử học
tập, lại cũng không bỏ việc trong nhà. Công việc tại xưởng dưa chua được xử lý vô cùng thuận lợi, hiện tại ngoài cung cấp cho quán rượu của Vũ
Trọng Liêm, xưởng còn cung cấp hàng cho thị trấn, thậm chí quán rượu
cùng hiệu ăn ở những huyện khác cũng hướng đến các nàng mua dưa chua.
Mặt khác còn có mấy người bán hàng rong đến chỗ các nàng mua dưa chua,
sau đó mang lên trên chợ bán, đương nhiên giá cả sẽ cao hơn một chút so
với thời điểm Liên Mạn Nhi bán trên thị trấn lúc trước.
Xưởng mở được mười ngày, mấy người con dâu liền muốn lấy tiền công.
“Không phải đã nói cuối tháng sẽ lấy rồi sao?” Liên Chi Nhi nói.
“Là vợ Nhị Đản, nói là muội phu nàng làm việc ở trong một cái tác
phường của thôn nào đấy, cuối cùng cũng không được lấy tiền công.”
Trương Thị nói. “Vợ Nhị Đản nói với ta, không phải nàng không tin tưởng
ta, là mẹ chồng của nàng nói, nếu nàng không mang tiền công về thì không cho nàng đến làm nữa.”
Ở niên đại này, đại đa số mở buôn bán nhỏ đều chú ý đến chữ tín, bất
quá cũng không tránh được một số tình huống ngoại lệ, như là làm việc
nhưng cuối cùng lại không được lĩnh tiền công, chuyện này không phải là
không có.
“Mẹ, người muốn xử lý thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Ta chính là muốn cùng các ngươi thương lượng một chút, theo như ta
nghĩ, ngày mai ta muốn đem mấy ngày tiền công này đưa cho các nàng.”
Trương Thị nói.
“Cho liền cho a, đến cuối tháng cũng là chuyện như vậy, ta liền có thể đưa tiền công cho các nàng.” Liên Thủ Tín nói.
“Mẹ, muốn hay không muốn, ngày mai đều đem tiền công phát hết ra.”
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói ra suy nghĩ của mình. “Hiện tại ta cùng
Vũ chưởng quỹ bên kia đều là ba ngày kết sổ một lần. Những người khác
đến mua dưa chua cũng đều là dùng tiền mặt. Ta dứt khoát mỗi mười ngày
liền cùng các nàng trả tiền công một lần, cũng không cần chờ đến cuối
tháng.”
Tiền vốn của tác phường vốn không lớn, còn có xâu tiền kia của Vũ
chưởng quỹ với tư cách quay vòng vốn, hiện tại đã là quay vòng mở, có
thể xử lý chuyện mỗi mười ngày đều trả tiền công cho đám con dâu kia.
Chỉ là mấy văn tiền, nhưng tại nông thôn, người ta cũng rất coi
trọng. Rút ngắn chu kỳ kế toán tiền công, lại để cho nhóm con dâu nhận
được tiền công làm việc sớm một chút, như vậy không chỉ tiêu trừ băn
khoăn của các nàng, còn có tác dụng lớn là khiến các nàng làm việc tích
cực hơn.
“Mạn Nhi nói không sai, nếu là ta, ta cũng muốn nhận được tiền công
sớm một chút.” Trương Thị nói. “Chuyện kia cứ làm như thế a.”
“Mẹ, người không phải nói muốn tìm thêm mấy người, để đợi một chút
nữa, mẹ không phải đi tìm người, sẽ có người tự mình tìm đến chúng ta.”
Liên Mạn Nhi nói.
Ngày hôm sau, nhóm con dâu đến xưởng làm việc liền nhận được mười
ngày tiền công của các nàng, dựa theo các nàng làm bao nhiêu thì sẽ nhận được từ năm mươi văn đến tám mươi lăm văn tiền.
Chuyện này khiến cho nhóm con dâu trong bụng đều nở hoa.
Sang ngày hôm sau, liền có nhóm con dâu trẻ tuổi ở Tam thập lý doanh
tử, còn có thôn khác tìm đến Liên gia. Vào cửa liền gặp Trương Thị, hỏi
xưởng có còn muốn thêm người nữa hay không, các nàng cũng muốn đến làm
công. Bởi vì hiện tại đơn đặt hàng dưa chua ngày càng nhiều, Trương Thị
cũng đang muốn tìm thêm mấy người giúp, liền ngay trong nhóm con dâu mới đến này chọn ra mấy người, để cho các nàng ngày mai đến làm việc.
“Hai ngày trước ta còn có chút phát sầu, sợ là không tìm được người
thích hợp. Ai nghĩ đến hôm nay không ít người tìm đến, chọn cũng chọn
không hết.” Lúc ăn cơm tối, Trương Thị mang theo vui vẻ nói ra. “Ta xem
như vậy, ngày mai còn có người đến nữa.”
“Cái này còn không phải bởi vì chúng ta phát tiền công mà thống khoái sao.” Liên Mạn Nhi cười. Ngoài miệng ba hoa chích chòe, nhưng không thể so với sự thật tiền bạc đến tay.
“Đúng vậy.” Trương Thị gật đầu.
“Đúng rồi, mẹ.” Liên Mạn Nhi nghĩ, cho tới hôm nay, những người con
dâu kia đều là người có giao tình với Trương Thị, liền muốn sớm nói dự
phòng với Trương Thị, “Xưởng của chúng ta không nuôi những người rảnh
rỗi, chúng ta chỉ cần những người làm được việc, không cần biết có thân
thích hay có giao tình hay không, những cái này đều bỏ qua.”
“Mẹ biết rõ.” Trương Thị bới cơm. “Xưởng của chúng ta không nuôi nổi những người rảnh rỗi.”
“Đây không phải là chuyện có nuôi được tốt hay không, mà là chúng ta
không thể nuôi.”Liên Mạn Nhi nói. “Mẹ, con biết mẹ là người mềm lòng,
nhưng chuyện này không thể qua loa.”
“Ừ.” Trương Thị gật đầu.
Người một nhà cơm nước xong xuôi, Trương Thị đem bát đũa đều thu thập lưu loát rồi, đang muốn thừa dịp trời chưa hoàn toàn tối để may vá thì
Liên Tú Nhi đã đến.
“Tứ ca, tứ tẩu, phụ mẫu gọi các ngươi đi qua.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị tự nhiên là đáp ứng, Liên Mạn Nhi đang nhàn rỗi không có việc gì, liền cũng đi theo lên phòng trên.
Bên trong phòng trên, ngoài Liên lão gia tử, Chu Thị cùng Liên Tú Nhi, còn có Liên Thủ Nghĩa cùng Hà Thị đang ở đấy.
“Các con đang thiếu người làm việc đúng không, liền cho Nhị tẩu cùng Tú Nhi đi đi.” Chu Thị mở miệng liền nói.