Edit: Sakurahương
Beta: Sakura
Tiếng gõ la được người mang đi khắp mỗi con đường trong thôn, sau khi được quản gia của Vương cử nhân mời đi uống trà. Đang lúc đó có hai
người rất có danh vọng của Vương thị tộc nhân đi cùng với Vương cử nhân. Mọi người đứng ở cửa, cũng không có trở về phòng, bọn họ đang đợi.
Liên Mạn Nhi nghe mọi người nghị luận mới biết được, mới vừa kia gọi
là gõ la, là do huyện nha phái xuống đến các thôn trấn báo tin, Hoàng
hậu nương nương đã chết. Người ở nông thôn, trừ một ngày ba bữa, củi gạo dầu muối, rất ít quan tâm chuyện quốc gia đại sự, dĩ nhiên bọn họ cũng
không có con đường náo để biết về quốc gia đại sự. chỉ khi có chuyện
trọng đại phát sinh, thời điểm cần mỗi người dân đều biết, trên huyện sẽ sai người xuống lấy phương thức này báo cho mọi người.
Mà lý do chọn phương pháp này,là do quan huyện muốn biểu đạt đối với chuyện này là được coi trọng. Dân chúng bình thường cũng không có quá
nhiều kiến thức, bọn họ đang nghe, đang thấy còn có thân sỹ nhà giàu làm gương.
Liên Mạn Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, hoàng hậu đã chết,hẳn là có
lễ chế quy củ nghiêm khắc, tỷ như để tang bao nhiêu ngày, cấm yến vui
mừng bao nhiêu lâu. Bất quá hẳn là chỉ nhắm vào loại người đang làm quan làm thịt người,còn có dân chúng kinh thành. Bọn họ nơi này núi cao
hoàng đế xa, bọn họ lại là dân chúng tóc húi cua, đừng nói là hoàng hậu, chính là hoàng đế chết, ảnh hưởng đến bọn họ cũng không lớn.
Qua ước chừng hai chén trà, thì thấy người gõ la từ trong nhà Vương cử nhân đi ra ngoài, ngoài mặt bị mọi người vây quanh.
“…. Đặc biệt màu sắc xiêm y phải tối màu, tháng này gả con gái, cưới vợ đều dời lại hết…” hắn ở trước cửa mà đề cao giọng nói.
“ Trước kia thật giống như không có yêu vầu nghiêm như vậy a, gả con gái, cưới vợ đều không cho?” Một lão giả lớn tuổi nói.
“ Không phải là không cho, mà là kêu ngươi đem rời về một tháng.”
Người gõ la nói đến đó liền giảm thấp tiếng “ Vị hoàng hậu nương nương
này họ Trầm, là bà cô của phủ thành Trầm phủ chúng ta.”
Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động, vị hoàng hậu vừa qua đời kia là
người Trầm gia, không biết Trầm lục và Trầm tiểu béo gọi nàng là gì. Đã
thấy nhiều màn cung đấu, Liên Mạn Nhi không khỏi lo lắng. Vị hoàng hậu
nương nương này chết đi, sẽ không có nội tình gì chứ, có thể hay không
có ảnh hưởng gì đến Trầm lục và trầm tiểu béo?
“ Mạn Nhi, không được đứng ở đầu gió, chúng ta trở về phòng.” Trương thị lên tiếng nói.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn lên, trên đường mặc dù cũng không có
thiếu người, nhưng đại đa số mọi người đã vào nhà. Liên Mạn Nhi âm thầm
lắc đầu. Thầm nghĩ, Liên Mạn Nhi ngươi a, có tính có phải hay không là
ăn củ cải mà lại đi quan tâm, kinh thành, triều chính, hoàng hậu, Trầm
gia, Trầm Lục, Trầm tiểu béo, những thứ này thật là khoảng cách xa vạn
dặm, chính là nếu thật sự có cái gì, thì lại có cái gì quan hệ, ngươi có thể làm được cái gì. Làm thế nào để cuộc sống trước mắt được tốt, mới
là chuyện ngươi phải quan tâm.
“ Mạn Nhi, còn lo lắng cái gì?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi đứng bất động thì đi tới.
“ Mẹ, con lo lắng, đối với việc bán dưa chua của chúng ta có ảnh
hưởng không?” Liên Mạn Nhi đi theo Trương thị trở về phòng, nhỏ giọng
hỏi.
“ Không có gì đáng ngại.” Trương thị rất chắc chắn nói “Khi mẹ còn
nhỏ, ông ngoại con có nói, thời điểm ông nội của ông ngoại con, nếu là
hoàng đế, hoàng hậu, thái hậu không còn, sẽ phải đình công ba ngày. Sau
này, hoàng đế vì dân chúng suy nghĩ đều đem chuyện này hủy bỏ.”
Liên Mạn Nhi đang cùng Trương thị nói chuyện thì thấy Ngũ lang và Tiểu Thất chạy ào ào vào.
“ Hai đứa đi làm gì, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu?” Trương thị hỏi.
“ Mẹ, chúng con đi tới cửa nhà Vương cử nhân coi một chút.” Ngũ lang
nói “ Nhà bọn hỏ đèn lồng đỏ đều đem xuống treo lên đèn lồng trắng, câu
đối hồng cũng dùng vải trắng che đi, con xem bên nhà họ bận rộn qua lại
cầm rất nhiều vải trắng, giống như muốn để tang.”
Vương gia có danh cử nhân trên người, Trầm hoàng hậu lại xuất thân từ Trầm gia, Vương gia làm ra hành động như vậy cũng không khiến người
khác giật mình.
Liên Mạn Nhi nghĩ cũng không sai, chuyện này đối với sinh hoạt hàng
ngày của bọn họ ảnh hưởng rất nhỏ. Người ở nông thôn, mỗi ngày đều là
cơm rau dưa, xiêm y vải thô, nghe hí, chơi trò chơi, chuyện này rất
nhiều người cà đời đều không có làm, bọn họ chỉ yêu cầu cuộc sống bình
thường như vậy là được rồi.
Hôm nay, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ở trên giường gạch thả cái bàn
chuẩn bị giấy và bút mực, đang tập trung tinh thần viết chữ to. Nghe
phía ngoài tiếng bước chân đang tiến lên, thấy hà thị mang theo tiểu làn đan vén màn cửa vào.
“ Ai u má ơi, Mạn Nhi với Chi Nhi đây là chuẩn bị thi tú tài, học Đại bá của các cháu sao.” Hà thị nhìn hai người rồi ha ha cười lớn nói.
Ai cũng biết nữ nhân là không thể tham gia thi khoa cử, Hà thị đây là đang chê cười các nàng.
“ Nhị thẩm, người tìm chúng cháu có việc sao? Mẹ cháu còn đang ở
xưởng làm việc.” Liên Mạn Nhi giả vờ như không nghe ra giọng cười nhạo
của Hà thị nói.
“ Không cần tìm mẹ cháu đâu.” Hà thị đi tới, đặt mông ngồi trên
giường gạch “ Chi Nhi a, nhà các cháu không phải là ươm mầm đậu sao, cho ta đây một ít buổi trưa làm thêm món ăn.”
Trời càng ngày càng lạnh, có thể ăn rau dưa chỉ có cải trắng, Liên
Mạn Nhi bí mật oán trách một lần, bị Trương thị nghe được. Trương thị
lúc ở nhà mẹ đẻ, có học Lý thị như thế nào làm mầm đậu. Nàng liền lấy
một ít đậu tương để làm mấy cân mầm đậu. Liên Mạn Nhi thấy mầm đậu
Trương thị làm lớn lên thì thật mừng rỡ. Mầm đậu hoặc là xào hoặc làm
rau trộn thì cũng tốt vô cùng, người một nhà cùng nhau ăn, ăn xong rồi
thì Trương thị lại làm lại cái khác.
Hà thị nghe được mùi thì thường xuyên tới muốn, nói là cho Liên lão
gia tử thêm món ăn, nhưng mấy lần lại len lén đưa tới tây thôn.
“ Nhị thẩm, buổi sáng mẹ cháu đem mầm đậu đưa cho bà nội rồi, lúc đầu cũng đủ ăn rồi sao giờ thẩm lại tới lấy thêm?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“ Ngươi nha đầu ngoan cố, tỷ cháu còn không có nói chuyện. Một chút
mầm đậu phá hư thôi, có gì giá trị đâu, cháu còn không nỡ? Ta đây là
trưởng bối.” Hà thị liếc Liên Mạn Nhi một cái. Ngoan cố là thổ ngữ nơi
này, ý tứ chính là lòng dạ hẹp hòi.
“ Nhị thẩm, Người nói Mạn Nhi, thì là nói cháu.” Liên Chi Nhi nói.
“ Cháu…” Hà thị bị nghẹn liếc mắt.
“ Nhị thẩm, người nói mầm đậu của chúng cháu là “ một chút”, còn hư,
vậy sao thẩm còn muốn? Nhị thẩm là trưởng bối, không cần miễn cưỡng, từ
trước cho tới giờ chúng cháu cũng chưa lấy một chút đồ gì của Nhị thẩm
toàn là Nhị thẩm cầm của chúng cháu. Thì ra là như vậy, trưởng bối là
làm như vậy sao. Nhị thẩm hướng người đưa tay như vậy mới gọi là không
cần miễn cưỡng sao?” Liên Mạn Nhi cười phản kích.
Hà thị bị Liên Mạn Nhi nói á khẩu không trả lời được.
“ U, Nhị tẩu cũng ở đây a?” Trương thị từ bên ngoài đi tới nhìn thấy Hà thị lên tiếng chào hỏi.
“ Ai u, muội đã trở lại a, muội nghe một chút con gái của muội há
miệng nói kìa, giống như dao găm, thiếu chút nữa đem ta đây ăn luôn.” Hà thị liền tố cáo với Trương thị.
Trương thị nhìn thấy trong tay Hà thị cầm cái rổ nhỏ thì nhìn Liên
Mạn Nhi một cái, Liên Mạn Nhi lại nhìn về phía góc tường nơi các nàng
trồng mầm đậu gật cằm, Trương thị cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra.
“ Bọn nhỏ là cùng tẩu đùa giỡn thôi.” Trương thị liền nói “ Chi Nhi,
con dừng tay đi, con lấy ít mầm đậu đi. Buổi sáng mẹ cũng đưa một ít cho bà nội con rồi, mẹ cũng không được ăn, lát nữa mẹ sé nấu cho các con
ăn.”
Trong vạc sứ còn vài cân mầm đậu,làm sao lại không có? Xem ra Trương thị luân phiên đấu với Hà thị cũng học xong cơ trí phản kháng.
“ Ai.” Liên Chi Nhi thống khoái mà đáp ứng, đi xuống giường ra phía bên ngoài.
“ Mẹ, người uống chén nước ấm đi.” Liên Mạn Nhi đem cái nồi có nước
ấm đặt ở gần đầu giường gần lò sưởi rót cho Trương thị một chén nước
đường đỏ.
Trương thị nhận lấy chén, vừa bắt tay vào làm vừa từ từ uống nước.
“ Nhị tẩu, hôm nay không đi ra ngoài sao?” Trương thị tùy ý cùng Hà thị nói chuyện.
Hà thị dù da mặt dày,lúc này mặt cũng xụ mặt xuống. Nàng là tới muốn
xin mầm đậu về làm món ăn, trước bị Liên Mạn Nhi quở trách, sau lại bị
Trương thị nhẹ nhàng linh hoạt cho một chiêu, giờ lại không nói nên lời
muốn mầm nữa. Nàng cũng không tin món mầm đậu này không có, nhưng cũng
không dám đi tới chỗ vạc mầm kia tìm kiếm.
Hà thị thay đổi sắc mặt mấy lần, cười khan hai tiếng.
“Nay không tốt để ra khỏi cửa, ta đây muốn đến Tây thôn xem cậu của
bọn nhỏ, thấy món mầm đậu này của các muội nên mang một ít đi qua kia
thôi.” Hà thị nói.
Tuy vậy Hà thị nói muốn ăn mầm đậu mà không thấy đỏ mặt nhưng Trương
thị cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng cũng không phải tiếc gì mầm đậu
chẳng qua là Hà thị quá chuyên cần thôi. Mọi người trong nhà thương
lương qua không thể để cho Hà thị hễ cứ muốn là được.
“ Lão cậu bọn nhỏ mời làm khách sao?” Trương thị liền nói. Giống như
gia cảnh của nhà Hà lão lục, gia đình nông thôn lúc bình thường là không nỡ ăn mầm đậu cho nên Trương thị mới hỏi.
“ Cũng coi như không hơn gì mời khách, này không, nhà hắn không phải
mấy trăm cân rượu nho bán ra ngoài sao, trong nhà chỉ làm nhiều vài món
ăn mời ta đây và anh rể hắn qua ăn bữa cơm thôi.” Hà thị có chút đắc ý
nói.
Vốn là Liên Thủ Nghĩa nói chuyện này tốt nhất giấu đi, nhưng Hà thị
cảm thấy hôm nay bị chọc giận, nàng muốn tìm về. Các ngươi không phải là không giúp chúng ta bán rượu sao, bọn ta không cần các ngươi cũng đem
rượu nho bán đi được. Hà thị là nghĩ như vậy.
“ Đây cũng là chuyện tốt.” Liên Mạn Nhi cười nói “ Nhị thẩm, Hà lão cậu bán rượu cho nhà ai được nhiều tiền không ?”
Hà thị cũng không phải là người có tâm cơ, thấy Liên Mạn Nhi nghe
được việc Hà lão lục bán được rượu mà đổi thành khuôn mặt tươi cười thì
nàng đắc ý. Vừa được ý thì đem những lời dặn dò của Liên Thủ Nghĩa quên
hết.
“ Là phủ thành Từ Đại lão gia, trong nhà mở vài cửa hàng lớn,kia bạc
a, kiếm tiền thiệt nhiều… Đệ đệ ta đây là người sảng khoái, Từ Đại lão
gia cho đệ nhà ta mở giá, cho ba đồng bạc một cân. Đệ nhà ta không phải
là người tham lam, nói ba đồng bạc quá nhiều làm cho Từ Đại lão gia coi
như chí cốt, bắt hắn phải nhận người bạn là Từ đại lão gia và tăng lên
năm đồng….. “ Hà thị nói nước miếng bay tứ tung.
Liên Mạn Nhi di chuyển thân thể về phía sau suy nghĩ trong lời nói Hà thị có bao nhiêu phần nước bọt a..?