Edit: Ntsubasa04
Quyết định muốn nuôi heo, hôm đó người một nhà trở lại nhà cũ, bắt
đầu thu dọn chuồng heo. Đem bó củi trong chuồng heo ôm đến ngoài cửa
lớn, trải ra phơi nắng, hai cái lỗ thủng trên tường chuồng heo, cũng lấy tảng đá lấp lại. Sau đó chính là tu chỉnh bên trong chuồng heo.
Liên Thủ Tín mượn xe ba gác của thượng phòng, mang theo Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đi đến Hà oa tử lấy đất. Cái gọi là Hà oa tử, chính là mảnh
đất dọc theo bãi sông . Cấu tạo và tính chất của đất đai tốt, có đoạn
còn có cát mịn, hộ nông dân Tam thập lý doanh tử người ta làm kháng, đắp tường, bình thường đều là đến chỗ này để lấy đất, lấy cát.
Đẩy hai xe ba gác đầy đất trở về, một phần để tại chuồng heo, để tạo
mặt đất bùn nhão, heo thích nhất tại chỗ này lăn lộn. Một bộ phận khác
còn lại là ở một cái góc tường chuồng heo, bồi đất cao lên, lại đem đất
nện cho phẳng, ở trên lại làm một cái lều giản dị, đây là để heo nghỉ
ngơi, cùng che gió đụt mưa .
Ngày hôm sau ở Thanh Dương trấn, Liên Thủ Tín liền mua một túi trấu
trở về. Hôm nay cũng là ngày mọi người họp chợ, Vương Thạch Lưu từ buổi
họp chợ trở về, đem máng ăn Trương Thanh Sơn làm cho nhà Liên Mạn Nhi
trở lại.
“Vừa lúc định đi bắt heo con.” Liên Thủ Tín vội vàng nói lời cảm tạ, nhân tiện nói.
Liên Mạn Nhi liền đi theo Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi mua heo con.
Nhà Vương Thạch Lưu trong một cái đại viện ở tại đầu thôn Đông, đến
đại môn, đập vào mặt chính là đống phân la, phân ngựa thật lớn. Vương
Thạch Lưu nuôi trong nhà hai con ngựa lớn, chuồng ngựa xây ở bên trái
cửa vào. Không giống nhà những người khác trong thôn, nhà Vương Thạch
Lưu trừ bỏ trồng trọt, trong nhà hàng năm đều nuôi heo mẹ, để heo mẹ
sinh heo con bán kiếm tiền, mặt khác còn dựa vào hai con ngựa lớn này
chở thuê kiếm tiền.
Đây cũng là vì sao Vương Thạch Lưu cùng Trương Khánh Niên quen thuộc, là do đi xa như vậy họp chợ.
Đối diện chuồng ngựa, chính là chuồng heo. Chẳng qua heo mẹ cùng heo
con cũng không ở trong chuồng heo. Nhà Vương Thạch Lưu ở phòng dưới mái
hiên, chuẩn bị một cái chuồng heo khác, để cho heo mẹ và heo con ở, bởi
vì heo con cần tỉ mỉ chiếu cố.
Cũng không phải loại người nào đều có thể nuôi heo mẹ, khiến heo mẹ
sinh ra heo con. Nhà Vương Thạch Lưu có thể dựa vào đây kiếm tiền, tự
nhiên là có bí quyết không truyền ra ngoài.
Chuồng chuẩn bị cho heo mẹ cùng heo con không giống với chuồng heo cùng chuồng ngựa thối hoắc phía dưới. Thực sạch sẽ.
“Ba con này là tẩu tử nhìn trúng, chúng ta vẫn giữ lại.” Vợ Vương
Thạch Lưu. Dùng nhánh cây đuổi heo mẹ cùng mấy con heo con đang dựa vào
đám rơm dày nghỉ nơi, chỉ vào ba con trong đó.
Liên Mạn Nhi liền thăm dò nhìn bên trong xem, trong ba con heo con
Trương thị chọn, một là màu trắng. Không có lông tạp, một con trên mông
có một vết bớt to hơn bàn tay trẻ con, con thứ ba chính là trên cổ có
hai vết bớt. Heo mẹ là màu trắng, chuồng heo phía dưới có hai con màu
đen.
Xem như vậy, mấy vết bớt trên người heo con sau khi lớn lên. Hẳn là sẽ biến thành màu đen. Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Cha bọn nhỏ, chàng xem thế nào.” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
Heo con cũng không lớn, chiều cao cũng cỡ hơn một thước, lông rất
ngắn, có thể thấy rõ ràng phía dưới lông là da heo trắng mềm. Mấy con
heo con ở dưới sự quấy rầy của nhánh cây trong tay vợ Vương Thạch Lưu.
Một bên chạy, một bên miệng phát ra tiếng kêu éc éc, bộ dáng thực có sức sống.
“Lấy chút thức ăn đến.” Vương Thạch Lưu nói với vợ mình.
Vợ Vương Thạch Lưu xoay người về phòng. Lúc trở về cầm trong tay một
bao thức ăn cho heo. Đổ vào máng ăn. Sau đó, gõ gõ máng, miệng phát ra
một chuỗi tiếng kêu huyên thuyên. Mấy con heo con đều chạy tới, chen
chúc bên máng ăn bắt đầu thưởng thức.
“Xem thích chưa. Tẩu tử chọn mấy con này, đều thượng thực.” Vợ Vương Thạch Lưu nói.
Quả nhiên. Ba con kia đều thật mạnh mẽ, không chỉ có chiếm lấy chỗ
tốt, ăn cũng rất ngon. Thượng thực, là thổ ngữ bọn hắn nơi này, ý chính
là ăn rất khỏe.
Mua heo con phải mua khỏe mạnh hơn nữa có thể ăn khỏe. Bình thường
mua heo con đều là trải qua nghiệm xem như vậy, còn phải biết tình huống heo mẹ cùng heo cha. Heo Vương Thạch Lưu nuôi trong nhà đều thực béo
tốt, bởi vậy heo con nhà hắn cũng được hoan nghênh.
Liên Thủ Tín liền nhảy vào chuồng heo, đem ba con heo bắt lại nhìn kỹ.
“Được, liền mua ba con này.” Liên Thủ Tín nói.
Trương thị thật cao hứng, hai người nhà Vương Thạch Lưu cũng cao hứng.
Vương Thạch Lưu mang cây cân lớn đến, đem ba con heo con bỏ vào cân, sau đó dùng cái sọt để heo vào, rồi giúp đỡ Liên Thủ Tín mang về nhà, bỏ vào chuồng heo.
Ba con heo con, tổng cộng hơn năm mươi bảy cân, liền ấn theo năm mươi bảy cân mà tính, mỗi cân năm mươi văn tiền, tổng cộng là hai ngàn tám
trăm năm mươi văn tiền, Liên Mạn Nhi liền lấy ra hai điếu tiền, tám xâu
tiền, lại sổ ra năm mươi văn tiền, thanh toán tiền mua.
Vương Thạch Lưu cầm tiền cao hứng thong thả rời đi, một lần lấy ba
con cũng không hiếm, nhưng mà tiền giao nhanh gọn như vậy, thì cũng
không nhiều.
Thời điểm Ngũ Lang cùng Tiểu Thất trở về, liền thấy trong chuồng heo có thêm ba con heo con đang vùi đầu hăng hái ăn.
Ba con heo nhỏ, đại biểu là lúc qua năm mới sẽ có ba con heo béo mập, rất nhiều thịt thơm ngon, giống như là nhà đã giàu có dư tiền. Quan
trọng hơn là, bao con heo con này là tài sản của bọn hắn, không hề giống như thời điểm không ở riêng, tân tân khổ khổ nuôi một năm, kết quả là
chia đến trong tay bọn họ, chỉ có một cái chân heo.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều cười híp mắt, ghé vào trên tường chuồng
heo nhìn nửa ngày cũng không chịu rời đi, Tiểu Thất còn không chịu phải ở trên đầu mỗi con sờ sờ một cái, mới cảm thấy mỹ mãn.
“Mẹ, mọi người lại không cho con đến cửa hàng làm việc, về sau heo
này, cứ giao cho con đi.” Ăn qua cơm chiều, Liên Chi Nhi liền nói.
“Đồ ăn cho heo, con cùng Tiểu Thất lo.” Ngũ Lang vừa nghiên người lại nói.
Mấy đứa nhỏ đều hiểu chuyện, còn tranh nhau làm việc, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đương nhiên cao hứng.
“Nuôi ba con heo này, năm nay qua năm mới chúng ta đã có thịt, còn có tiền thêm tiền để anh em Ngũ Lang cùng Tiểu Thất học, còn có thể dư một chút.” Trương thị cười nói.
“Chuồng heo của chúng ta hơi nhỏ, nếu lớn chút nữa, ta còn có thể mua thêm hai con nữa.” Một lát sau, Trương thị lại nói, “Ta thấy nhà Vương
Thạch Lưu, còn hai con cũng không tồi, ăn cũng rất được.”
“Mẹ à, chờ chúng ta xây cửa hàng mới xong, ở phía sau cửa hàng sẽ xây một cái chuồng heo lớn một chút, đến lúc đó muốn nuôi mấy con, ta liền
nuôi mấy con.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đúng, chúng ta lại trồng thêm nhiều rau, để chúng ta chính mình ăn,
cũng đủ để cửa hàng dùng, còn lại cho heo ăn… . Ta còn nói Mạn Nhi vơ
vét quá nhiều hạt giống rau rồi, hiện tại vườn cây của chúng ta cũng
rộng, mấy cái này đã có chỗ trồng.” Trương thị vui vẻ nói.
“Mẹ, chúng ta năm nay có nuôi ít gà vịt không?” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.
“Nuôi chứ, mẹ đang định đây.” Trương thị lập tức nói, “Nhưng mà chuồng gà kia…”
Nói đến đây, trên mặt Trương thị lộ ra biểu tình khó xử, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
“Cha bọn nhỏ, chuyện chia chuồng gà ta cũng nên nói ra cùng ông bà nội.”
Mấy đữa nhỏ cũng đều nhìn phía Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín gương mặt vốn tràn đầy tươi cười, nghe xong những lời này của Trương thị, lập tức liền nhăn lại.
“Việc này…” Liên Thủ Tín vừa mở miệng, chợt nghe thấy từ phương hướng thượng phòng truyền đến một trận tiếng ồn ào.
“Là trong thượng phòng, đã xảy ra chuyện gì?” Trương thị cả kinh,
Liên gia quen gây lớn gây nhỏ, nhưng động tĩnh lớn như vậy lại cũng
không nhiều.
“Là bà nội, còn có Tú Nga tẩu.” Liên Mạn Nhi nghe xong, liền nói.
Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, làm cho người không thể bỏ qua. Liên Mạn
Nhi liền từ trong phòng đi ra, mới vừa đi ra cửa, liền thấy Triệu Tú Nga giống như gió xoáy từ thượng phòng lao tới, một bên khóc mắng, một
đường nhào vào Đông sương phòng.
Nhị lang, Hà thị đều từ thượng phòng đi ra, đi theo Triệu Tú Nga vào Đông sương phòng.
“Đây là thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi từ thượng phòng đi ra.
“Tú Nga tẩu muốn ăn trứng gà, bà nội nói không có.” Liên Diệp Nhi
liền thấp giọng nói cho Liên Mạn Nhi, “Chúng ta vẫn chưa nuôi gà, bà nội mua vài cái trứng gà để ở trong giỏ, là muốn dành cho sinh nhật của lão cô. Tú Nga tẩu lại muốn ăn trứng gà này, … Kết quả liền gây ồn ào lên.
Nội mắng Tú Nga tẩu tham ăn, Tú Nga tẩu nói nội bất công, không tốt,
không xem nàng là người, nói trong bụng nàng là chắt trai thứ nhất của
Liên gia, còn không bằng một cái nha đầu như lão cô. Bà nội bị chọc tức, mắng vài lời khó nghe, Tú Nga tẩu cũng không chịu thiệt, … Nói là muốn
về nhà mẹ đẻ.”
Đang nói, thì Triệu Tú Nga đã thu thập một cái bọc nhỏ từ trong Đông sương phòng đi ra.
“… Ta biết, già trẻ một nhà các ngươi, đều lừa ta không ít. Ta cũng
là được cha sinh mẹ dưỡng, đến nhà ngươi, thì đã không còn là người, các ngươi công khai hay ngấm ngầm, là người thì đều muốn đá ta một cái. Con dâu nhà ai mang thai mà không được chăm sóc tốt. Cũng chỉ có ta, muốn
ăn không có ăn, muốn uống không có uống, một cái trứng gà các ngươi đều
tiếc cho ta ăn. Đứa nhỏ trong bụng ta không là người của Liên gia các
ngươi sao? Già trẻ nhà các ngươi, hôm nay ăn cái này, ngày mai ăn cái
kia, để ta cùng đứa nhỏ trong bụng ta chỉ có thể nhìn .”
Triệu Tú Nga đang đứng ở trong viện, lớn tiếng mắng.
“Ta khi vào cửa là dạng gì, chỉ mới vài ngày, liền bị các ngươi bạc
đãi chỉ còn lại có da bộc xương… . khẩu phật tâm xà, giáp mặt thì cái gì đều tốt, sau lưng thì khắp nơi đâm sau lưng ta, khi dễ ta không biết
sao kia. Ta biết, ta sợ ai mà không nói… . Các ngươi muốn giày dò cho ta chết, còn có đứa nhỏ trong bụng ta nữa. Lòng dạ đen tối, ta ở nhà các
ngươi sống không được, thì ta đi không được sao. Ta đi rồi, để cho các
ngươi đắc ý.”
Triệu Tú Nga mắng vừa xong, liền đi ra ngoài.
Hà thị cùng Nhị lang đều cản lại, không cho Triệu Tú Nga đi.
“Ngươi cản ta làm gì, thấy ta bị khinh bỉ, ở nhà của ngươi đều sống
không nổi nữa, mà ngươi cái gì nói cũng không nói. Ngươi là nam nhân
sao, ta cùng đứa nhỏ sao mà mệnh khổ như vậy.” Triệu Tú Nga đẩy Hà thị
cùng Nhị lang ra, lập tức đi đến đại môn.
“Đừng cản nó, để nó đi. Xem nó mang theo cái bụng, nó có thể đi đến
chỗ nào?” giọng nói của Chu thị mang theo sức lực mười phần, từ trong
thượng phòng truyền ra.
“Nhìn xem, nhìn xem, đây là lão trưởng bối Liên gia các ngươi đó. Mọi người nói hổ độc còn không ăn thịt con kia, Liên gia các ngươi còn
không bằng hổ.” Triệu Tú Nga dừng lại, còn nói một câu như vậy, sau đó
xoay thân nghênh đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Nhị lang ngăn không được Triệu Tú Nga, đành phải đuổi theo.
Qua ước chừng thời gian hai chén trà, đại môn Liên gia đã bị người ta phá, Triệu Phú Quý dẫn theo mấy tiểu nhị đến đây.