Edit: Coraline
Beta: Ly Ly
Lỗ tiên sinh nhận nhận lễ bái của ba đưa trẻ nhưng lại trầm ngâm không trả lời. Liên Thủ Tín khẩn trương đến nỗi trán đều muốn đổ mồ hôi, hắn cảm thấy vì vừa rồi hắn nói không được tốt, quá thô thiển, nên đã làm hư mọi chuyện.
Bất luận như thế nào đều phải tìm cách
làm cho mọi chuyện tốt đẹp, gặp được danh sư không phải là dễ, đây quả
thật là cơ hội ngàn năm khó gặp cuả bọn nhỏ, Liên Thủ Tín khẩn trương mà nghĩ.
Không đợi Liên Thủ Tín nghĩ ra biện pháp gì, Lỗ tiên sinh đã cười vươn tay, để cho mấy đứa trẻ đứng lên.
“Không nghĩ tới nơi này, ta còn có thể
gặp được mấy đứa trẻ như vậy. Ta cái gì đều đã làm qua nhưng cho tới bây giờ chỉ có lão sư là chưa làm qua… Thân phận thầy trò cũng không quan
trọng…”
Lời nói của Lỗ tiên sinh làm cho Liên
Thủ Tín có chút khó hiểu. Vậy Lỗ tiên sinh đã đáp ứng hay là không đáp
ứng làm lão sư của bọn nhỏ?
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất
liếc nhau một cái, sắc mặt của cả ba đều rất vui mừng. Ba người kiên trì bái lạy thêm lần nữa mới bằng lòng đứng lên.
“Tiên sinh, về sau chúng ta vẫn gọi ngài là tiên sinh?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ, cứ như vậy là tốt rồi.” Lỗ tiên sinh cười gật đầu.
Ngũ Lang bưng một chén trà nóng, cung kính đưa cho Lỗ tiên sinh. Lỗ tiên sinh cười nhận lấy.
“Tiên sinh, ngài ở chân núi, chỗ đó ăn ở đều bất tiện. Nếu không, ngài chuyển đến nhà chúng ta ở đi.” Liên Mạn
Nhi lại nói, chuyện này nàng đã sớm nghĩ kỹ, hơn nữa nàng đã cùng người
nhà thương lượng qua.
“Đúng.” Lúc này, Liên Thủ Tín mới biết
được Lỗ tiên sinh đã đáp ứng dạy con của mình, không khỏi mừng rỡ. “Lỗ
tiên sinh, chúng ta mới xây nhà mới, cố ý chuẩn bị cho ngài một gian.
Ngài dời qua, hết thảy mọi chuyện đều có chúng ta chăm sóc. Nhà chúng ta tuy không giàu có, nhưng so với việc ngài ở một mình trên núi tốt hơn
nhiều.”
“Nếu tiên sinh nguyện ý, còn có thể ở
trong miếu.” Ngũ Lang nói, “Chúng ta đã nói với trụ trì trong miếu, để
một gian thiện phòng cho ngài. Đến lúc đó ta với Tiểu Thất cũng có thể
bưng trà rót nước, chăm sóc ngài.”
Ba đứa trẻ lại thêm Liên Thủ Tín. Ngươi một lời ta một câu, khiến cho Lỗ tiên sinh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bị giáng chức đến nơi đây, sinh hoạt bất tiện chỉ là một phương diện. Đầy bụng kinh luân, lại chỉ có thể hoang
phí, không có bằng hữu để cùng đàm thi luận thư, trống trải trên tinh
thần mới là điều khiến hắn khó chịu nhất.
Hiếm khi gặp được những đứa trẻ như Ngũ
Lang, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất, còn nhỏ mà đã dốc lòng cầu học, lại
có tư chất tốt, ba đứa nhỏ này giống như những viên ngọc thô chưa được
mài giũa, khiến hắn muốn dốc lòng truyền thụ tất cả sở học của mình.
Đương nhiên, người của Liên gia chất
phác, nhiệt tình, cũng khiến cho một người đang chán nản, cô độc tại đất khách quê người như hắn sinh ra hảo cảm.
Lỗ tiên sinh chính mình rất rõ ràng. Hắn tuy bị giáng chức quan, nhưng với tài học của hắn, nếu hắn nguyện ý, sẽ có rất nhiều nhà giàu phú hộ thỉnh hắn làm gia sư. Nhưng hắn càng muốn ở lại Liên gia. Tại Liên gia hắn không phải là gia sư mà giống như là một phần tử của nhà này.
Mọi người trong Liên gia muốn Lỗ tiên
sinh đến đây ở, thuận tiện hơn cho bọn họ trong việc chiếu cố Lỗ tiên
sinh. Liên Mạn Nhi cũng có tâm tư nhỏ của riêng nàng, Lỗ tiên sinh đến ở nhà các nàng, vậy thì sẽ không bị người khác đoạt đi nha.
Lỗ tiên sinh đồng ý đến ở, nhưng trên núi còn có một số việc, đi không được, trễ vài ngày nữa mới có thể chuyển đến.
Đương nhiên cả nhà đều đồng ý.
“Ngũ Lang và Tiểu Thất là muốn thi khoa cử?” Lỗ tiên sinh nghiêm mặt hỏi.
Ngũ Lang gật đầu, Tiểu Thất cũng nhẹ gật đầu.
“Ta đã biết.” Lỗ tiên sinh nhẹ gật đầu,
“Các ngươi đã bái ta làm lão sư thì ta không thể không nói trước. Về
sau, cũng đừng trách ta nghiêm khắc, việc học rất cực khổ!”
“Sẽ không đâu, tiên sinh, chúng ta không sợ khổ.” Ngũ Lang và Tiểu Thất cùng đáp.
“Nghiêm sư xuất cao đồ, tiên sinh ngài hãy thật nghiêm khắc vào.” Liên Thủ Tín nói.
“Tiên sinh, nếu không, ta chuẩn bị cho
ngài một cây thước a, phải rộng như vậy, dầy như vậy, dài như vậy .”
Liên Mạn Nhi khoa tay múa chân, đồng thời liếc trộm Ngũ Lang cùng Tiểu
Thất. Nàng không có áp lực thi khoa cử, chắc chắc thước sẽ không rơi
xuống người nàng.
Ngũ Lang khóe mắt trừu rút, tà tà liếc
Liên Mạn Nhi một cái. Tiểu Thất càng không che dấu, khóe miệng cong
xuống, lấy mặt khổ bánh bao nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tốt.” Lỗ tiên sinh biết rõ huynh muội ba người đang trêu đùa nhau, cố ý xụ mặt, gật đầu nói.
Lỗ tiên sinh trên núi còn có công sự,
cũng không thể cả ngày đều dạy học. Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ban ngày vẫn đi đến trường như trước, hoạt động của Liên Mạn Nhi ban ngày cũng giống như thường lệ.
… …
Tòa nhà mới rốt cuộc cũng xây xong trước ngày mùa vụ kỳ xuân. Phòng ở xây xong, ban đêm Liên Thủ Tín cao hứng cơ hồ một đêm không chợp mắt, nằm trên giường, mới nằm một lúc liền muốn
đứng lên, đi xem nhà mới.
Nhà mới tuy xây xong rồi nhưng đồ dùng
còn chưa đầy đủ, hơn nữa nhà mới độ ẩm lớn, không thể lập tức vào ở
được. Trong miếu, thời hạn thuê phòng còn hơn nữa năm, cho nên môt nhà
Liên Mạn Nhi cũng không vội vã đem việc buôn bán dời qua.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, hai ngày trước còn có một trận mưa xuân, tuy mưa không lớn, chỉ hơi làm ướt đất
trồng, nhưng những người già trồng trọt lâu năm vẫn vì điều này, mà lại
càng thêm hi vọng, càng thêm lạc quan đối với mùa màng năm nay.
Lại là một ngày nắng và là ngày lễ hưu mộc nên cả trường tư thục được nghỉ, cả nhà Liên Mạn Nhi quyết định trồng rau.
Một nhà sáu người tính trồng chút dưa cải trên vườn rau ở nhà cũ.
Vườn rau này là đất trồng trọt đã nhiều
năm. Liên Thủ Tín ở phía trước cầm thiết, xà beng, phụ trách đào luống
rau. Một mảnh vườn nhỏ được Liên Thủ Tín đào thành sáu luống rau, sau đó lại đào thêm bốn rãnh nữa. Trong đó ba luống rau trồng đậu cô- ve, ba
luống rau trồng dưa leo.
Phương pháp gieo trồng của đậu cô- ve và dưa leo giống nhau, hai bờ đất ở bên trong luống rau cách nhau khoảng
một gang tay, đào hai cái hố cạn đối xứng nhau, sau đó đổ chút nước vào
trong hố, đem hạt giống đã thúc mầm nhẹ nhàng vùi vào trong bùn, sau đó
đắp đất lên, cuối cùng là lấp hố lại, hạt giống phải được che kín hoàn
toàn, nhưng không được đắp quá nhiều đất, miễn cho hạt giống khó nảy
mầm.
Đất ở vườn rau rất xốp, Ngũ Lang và Liên Thủ Tín mỗi người phụ trách một luống rau. Ngũ Lang học bộ dáng đào hố
của Liên Thủ Tín, Tiểu Thất đi phía sau, dùng hồ lô đựng nước đổ vào hố. Cuối cùng là Liên Mạn Nhi, một tay cầm chén lớn, một tay lấy hạt giống
đã được thúc mầm từ trong chén, rải xuống hố, sau đó lấy tay lấp kín hố
lại.
Bên kia thì Trương thị cùng Liên Chi Nhi đi theo Liên Thủ Tín. Một nhà sáu người, ai cũng bận rộn, vừa vặn phân
thành hai tổ làm việc.
Đối diện vườn rau, Liên lão gia tử mang theo Tứ Lang cùng Lục Lang đang trồng thuốc lá sợi.
“Đều được việc.” Liên lão gia tử ngẫu
nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy cả nhà sáu người của Liên Thủ Tín, nhất
là bộ dáng một tổ ba người của Liên Mạn Nhi đang vùi đầu làm việc, Liên
lão gia tử rất vui mừng. Cuộc sống của gia đình con trai thứ tư càng
ngày càng tốt hơn không nói, đến cả mấy đứa nhỏ như Liên Mạn Nhi cũng
hiểu chuyện, chịu khó hơn rất nhiều, Liên lão gia tử cao hứng thay Liên
Thủ Tín.
Bất luận như thế nào, tối thiểu thì cả nhà của con trai thứ tư cũng không cần ông phải bận tâm lo lắng.
Liên lão gia tử vui mừng, đồng thời lại nghĩ tới mấy đứa con trai khác của mình.
“Đi gọi đại bá của cháu ra đây, nó cũng nên phụ giúp một tay chứ.” Liên lão gia tử nói với Tứ Lang.
“Chỉ gọi đại bá, không gọi Kế Tổ ca?” Tứ Lang nâng người lên hỏi Liên lão gia tử. Hắn rất nguyện ý nếu có nhiều
người làm việc. Bây giờ ngoại trừ Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ là ở nhà.
Bên kia Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đã đến trường, nhưng khi về nhà,
bọn họ vẫn làm những công việc như lúc trước, dù một việc cũng không
giảm bớt. Tại sao Liên Kế Tổ không thể làm việc?
“Chỉ kêu đại bá của cháu thôi.” Liên lão gia tử chần chờ một chút, vẫn nói, “Kế Tổ ca của cháu phải đi thi, đây
là khoảng thời gian quan trọng nhất, đừng làm cho nó bị phân tâm.”
Tứ Lang đáp ứng, chạy vào phòng trên, qua một lúc lâu, Liên Thủ Nhân mới từ phòng trên đi ra.
“Cha, người gọi con có chuyện gì?” Liên
Thủ Nhân đi đến cửa vườn, cũng không đi vào trong. Bên trong bởi vì
trồng rau, trên mặt đất đầy những mạ thuốc, bùn nước, hắn sợ làm bẩn
giày cùng trường bào của hắn.
“Lão đại, con tới đây, theo cha học cách trồng rau đi.” Thấy Liên Thủ Nhân mặc trường bào đi ra, Liên lão gia tử lại chần chờ một chút, “Trước tiên, con đi vào trong thay quần áo đã.”
“A?” Liên Thủ Nhân a xong một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Liên lão gia tử nhìn về phía Liên Thủ
Nhân. Dáng người của Liên Thủ Nhân không khác ông là mấy, nước da lại
giống Chu thị, là loại da trắng nõn rất hiếm thấy của người nhà nông.
Tướng mạo của Liên Thủ Nhân tập hợp toàn bộ ưu điểm của Liên lão gia tử
và Chu thị. Lúc Liên Thủ Nhân vừa trưởng thành, Liên lão gia tử đã từng
tìm một vị tiên sinh rất nổi danh xem tướng cho Liên Thủ Nhân, vị tiên
sinh kia vừa thấy Liên Thủ Nhân, liền nói Liên Thủ Nhân là quý nhân chi
tướng, phát tài chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Liên lão gia tử biết câu tục ngữ “ Hoàng đế yêu con trưởng, dân chúng đau con út”.
Hoàng đế vì giang sơn xã tắc, phải chú
trọng bồi dưỡng con trai trưởng. Dân chúng thì không có kiến thức như
vậy, bọn họ chỉ thuận theo ý muốn trong lòng mình nên thường sẽ yêu
thương con trai út hơn.
Liên lão gia tử tự nhận, mình so với dân chúng bình thường biết nhiều kiến thức hơn một chút. Ông biết, vì một
gia tộc thịnh vượng, con trai trưởng là vô cùng quan trọng. Mấy năm nay, ông vẫn luôn luôn hành xử theo quan niệm này.
Chỉ là, tựa hồ vận mệnh luôn luôn trêu đùa ông.
Trong lòng Liên lão gia tử thở dài một
tiếng, đem ánh mắt từ đằng xa trở về trên người Liên Thủ Nhân, bất giác
trong lòng có chút đau xót.
Chắc là mấy ngày nay bị đè nén, sắc mặt Liên Thủ Nhân có chút u ám, nhìn cũng không có tinh thần.
“Lão đại…”
“Cha, con đang ôn bài. Năm nay đã đến tuổi khảo thí của con rồi.” Liên Thủ Nhân nói.
Đúng rồi, tuổi khảo thí, Liên lão gia tử lúc này mới nhớ tới. Cho dù không thể thi đỗ cử nhân, nhưng nếu được
loại ưu trong kì thi này thì mỗi ngày cũng được một ít lương thực. Hơn
nữa, Liên Thủ Nhân không quen làm việc tay chân, nếu bây giờ ép nó phải
làm cùng mình, chắc nó cũng không làm được gì, ngược lại còn gây phiền
phức thêm cho mình.
“Đi đi, đi ôn bài đi, ở đây không cần con.” Liên lão gia tử phất phất tay nói với Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân như được đại xá, quay người trở về phòng .
Liên Mạn Nhi ở đối diện, nhìn rõ hết thảy mọi chuyện, Liên lão gia tử vẫn không nỡ để Liên Thủ Nhân phải làm việc nhà nông a.
“Việc học ở trường của Ngũ Lang và Tiểu
Thất có nặng lắm hay không?” Đuổi Liên Thủ Nhân đi, Liên lão gia tử hỏi
Liên Thủ Tín, “Hai đứa nhỏ này hiểu chuyện, giúp đỡ làm việc nhà là
chuyện tốt, thế nhưng đừng để bị chậm trễ việc học tập. Tiền học phí một năm cũng không ít. Nếu như công việc bận rộn, không làm xuể thì con nói với cha một tiếng.”
“Ông nội, con với ca ca đều đã làm xong bài tập rồi mới giúp cha mẹ làm việc nhà.” Tiểu Thất lập tức nói.
“Đúng thế, hai đứa nó mới học lớp trung cấp, Kế Tổ học lớp cao hơn cho nên việc học cũng nhiều hơn. Còn cuộc
thi kia của đại ca cũng không phải là chuyện đùa.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nín cười, tính tình Liên Thủ Tín hiền lành, thật sự là luôn bộc lộ mọi lúc mọi nơi. Có điều phần quan tâm, thấu hiểu này chắc hẳn Liên lão gia tử có thể cảm nhận
được.
“Lão Tứ, việc làm tiên sinh tại nhà của đại ca con…” Liên lão gia tử dứt khoát để việc trong tay xuống, đốt lên một mồi thuốc.