Edit: Huyền Phạm
Beta: Ly Ly
Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Triệu Tú
Nga đều có tiếng nói trong trẻo, là loại người khi nói chuyện trung khí
mười phần. Mặc dù mấy người Liên Mạn Nhi đang làm việc, nhưng khi nghe
thấy động tĩnh, cũng không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Chu thị bởi vì khuê nữ Liên Tú Nhi bị Triệu Tú Nga chống đối, mắng Triệu Tú Nga không có quy củ.
Triệu Tú Nga làn da so sánh với nữ nhân ở nông dân bình thường đều trắng nõn hơn, cho nên khi đỏ mặt cũng đặc biệt rõ ràng.
Hết đường để đi, mới đành phải quay trở
lại Liên gia.Trước khi về đây, cha mẹ nàng, ca ca, chị dâu thay nhau
khuyên giải nàng, muốn nàng sửa đổi tính tình, phải biết nhẫn nhịn, khổ
tận cam lai.Nàng cũng nghe lời mà nhịn mấy ngày nay.
Mặc dù nàng thấy người Liên gia không
vừa mắt, không có thói quen sống ở nông thôn, nhưng dường như người Liên gia có chút xấu hổ khi đối với mặt với nàng, nên cũng không dám đụng
chạm đến nàng. Nàng nhẫn nại vài ngày là vì muốn tìm cơ hội để dễ dàng
đánh bại Hà Thị, để cho quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của nàng và Hà thị
bị đảo ngược. Liên gia không có người ra mặt, hoàn toàn mặc kệ nó.
Điều đó khiến cho dũng khí của Triệu Tú
Nga tăng lên, hơn nữa nhẫn nại là thứ nàng không am hiểu nhất và cũng là thứ nàng ghét nhất.
Theo tính tình của mình nên nàng mới đáp trả lại Liên Tú Nhi, true chọc tới Chu thị. Trong lòng Triệu Tú Nga có
chút hối hận, nhưng chút cảm giác đó đến nhanh đi càng nhanh hơn. Thay
vào đó là tràn ngập oán khí cùng tức giận.
Triệu Tú Nga nàng là ai, cho dù nam nhân và nữ nhân của Liên gia có ở chung một chỗ, nàng cũng không sợ hãi,
huống chi Liên gia thua thiệt nàng, còn không dám không đồng ý với nàng, ở trước mặt nàng sĩ diện, giảng quy củ? Cho rằng Triệu Tú Nga nàng là
dễ khi dễ hay sao?
Cỗ oán khí này cùng lửa giận vừa bùng lên, Triệu Tú Nga liền quăng hết những lời khuyên bảo của cha mẹ, anh chị dâu lại sau đầu.
“Ai ôi!!!, ngươi ở đây giảng quy củ với
ta?” Triệu Tú Nga đứng thẳng lưng, không một chút yếu thế đối mặt với
Chu thị, “Nếu ngươi có thời gian để nói đến người khác, sao ngươi không
về nhà soi gương mà nhìn lại mình đi. Ngươi rất có quy tắc, lớn lên rất
có quy củ. Quy củ gì mà chỉ coi trọng con gái của mình còn cháu dâu
ngươi lại coi thường, xem người ta như cỏ dại, thích giẫm thế nào thì
giẫm, thích giày xéo như thế nào thì giày xéo như thế ấy? Ăn một bữa cơm mà cũng định ra số lượng bao nhiêu, sợ ai ăn hơn ai một hột cơm? Thân
thể của con dâu mang thai còn phải làm trâu làm ngựa cho ngươi? Sanh con dưỡng cái cho nhà ngươi, mà một miếng ăn ngươi cũng không muốn bỏ! “
Triệu Tú Nga nói xong, liền cười lạnh.
“Triệu Tú Nga, sao ngươi dám ăn nói với
mẹ ta như thế?” Liên Tú Nhi thấy Chu thị bị Triệu Tú Nga làm cho tức
giận, toàn thân phát run, lập tức cả giận nói, “Ngươi có biết thế nào là kính già yêu trẻ không vậy? Nhị Lang, ngươi còn đứng ngốc một bên, nhìn vợ của ngươi mắng chửi bà nội của mình?”
“Tú Nga, đừng nói nữa, ngươi mau theo ta trở về phòng đi.” Sắc mặt Nhị Lang tái nhợt, đưa tay ra muốn kéo Triệu
Tú Nga trở về Tây Sương phòng.
“Ngươi lôi kéo ta làm gì?”Triệu Tú Nga
thấy Nhị Lang đến kéo nàng, càng thêm tức giận. Nàng dùng hết sức giãy
tay của Nhị Lang ra, “Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, lúc ấy ta bị mù
mắt nên mới gả cho ngươi. Mới về nhà chồng vài ngày, ta đã phải trãi qua cơn giận mà cả đời này chưa từng trãi qua. Ngươi là cái đồ bị thịt,
thấy người khác khi dễ vợ mình mà một cái rắm cũng không dám phóng.
Những người đó đều xem thường ngươi, đều không để ngươi vào mắt, nếu
không tại sao ta phải chịu đựng như vậy, tại sao ta phải trốn tránh
trong phòng? “
Nhị Lang cưới được người vợ tài giỏi như Triệu Tú Nga, trong lòng quả thực rất yêu. Vì yêu quá mà sinh ra sợ,
với lại tính tình của hắn chất phác, mồm miệng kém cỏi, còn Triệu Tú Nga lại khéo mồm khéo miệng, tính tình nóng nảy. Hai người kết hôn không
đến hai ngày, Nhị Lang đã bị Triệu Tú Nga áp chế vững vàng.Vì vậy, trước mắt Triệu Tú Nga, một chút uy thế, hắn cũng không lấy ra được.
Huống chi, đồ cưới của Triệu Tú Nga bị cướp đi, trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy với nàng.
Đương nhiên, đối với Triệu Tú Nga mà
nói, điều tương đối may mắn là dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì nam nhân cua Liên gia cũng không có thói quen đánh nữ nhân.
Triệu Tú Nga bỏ rơi Nhị Lang, quay người lại, bước hai bước đến trước mặt Chu thị.
Liên Tú Nhi đứng trước mặt Chu thị, thấy Triệu Tú Nga đi tới, liền đưa tay ra đẩy Triệu Tú Nga.
“Ngươi đánh đi, đánh vào bụng của ta
nè.” Triệu Tú Nga căn bản không hề né tránh, ngược lại còn nâng cao bụng đến gần Liên Tú Nhi, “Đây là con của Nhị Lang – cháu ngươi, ngươi đánh
chết hắn thì tất cả mọi người chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Ta
biết rõ, lòng dạ của ngươi rất ngươi rất độc ác, đến cháu ruột đã thành
hình của mình, ngươi cũng không buông tha thì khối thịt trong bụng ta
thì có là gì. Ngươi đánh đi, ngươi mau đánh chết hắn đi, nếu ta chống
trả thì ta không phải họ Triệu!”
Tay Trương thị run lên, thả gà xuống. Ở
trong mắt Trương thị, bất quá chỉ là một câu khóe miệng, tránh nhau ra,
bỏ đi chỗ khác là không có việc gì rồi. Bây giờ nháo loạn thành như vậy, mặc dù có chút khó xử nhưng dù sao chuyện này cũng xảy ra trước mặt
nàng, nàng lúng túng muốn đi đến khuyên giải nhưng nghe Triệu Tú Nga
mắng như vậy, nàng khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không
xong.
Kỳ quái chính là, Liên gia nhiều người
như vậy, nhưng lại không có một ai đi ra khuyên can. Chẳng lẽ người
trong nhà đều đi ra ngoài hết cả rồi? Điều này không thể nào a, vừa ăn
xong bữa tối, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ đều đi hết, Hà thị đi ra ngoài la cà rồi, nhưng một nhà Liên Thủ Nhân đều còn ở
nhà mà.
Đúng là Liên Thủ Nhân đã dẫn người đi
lên thị trấn, đây đều là chuyện của phòng lớn, nếu có người đứng ra
khuyên giải thì chính là muốn Triệu Tú Nga trút giận lên các nàng. Miệng của Triệu Tú Nga sẽ không buông tha cho các nàng, không biết sẽ trách
mắng những lời khó nghe gì. Người ở phòng lớn đều là những người thông
minh, làm sao các nàng lại chịu ra ngoài khuyên can?
Còn có Triệu thị và Liên Diệp nhi ở nhà
nhưng Triệu thị là loại người đặc biệt nhát gan, Chu thị tức giận trừng
mắt một cái, nàng đều bị hù đến tim đập thùng thùng. Hiện tại trận chiến này không biết sẽ đem Triệu thị dọa thành cái dạng gì, làm gì còn dám
đi ra khuyên can ai. Về phần Liên Diệp nhi, Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Tây Sương phòng. Cửa Tây Sương phòng đóng một nửa, Liên Diệp Nhi đang
thò cái đầu nhỏ ra nhìn.
Liên Diệp Nhi bắt gặp ánh mắt của Liên Mạn Nhi, liền thè lưỡi, lập tức rút đầu về.
Đúng lúc này, Liên Tú Nhi oa một tiếng khóc.
“Ta đẩy ngươi, ta đẩy ngươi đấy, ngươi có giỏi thì đừng cử động.” Liên Tú Nhi đưa tay ra, đẩy loạn xạ.
Liên Mạn Nhi xoa trán, Liên Tú Nhi thật đúng là, ngốc lại còn bướng, quả thâtj là khiến cho người ta không đành lòng nhìn.
Cái này quả thật đúng ý Triệu Tú Nga rồi.
“Ngươi đẩy đi, ngươi không phải là muốn giết chết đứa bé trong bụng ta sao, tránh để chúng ta làm chướng mắt mẹ con ngươi…”
“Vợ Nhị Lang ngươi im miệng!”Trương thị đột nhiên rống lớn một tiếng.
Đúng vậy, là rống, Liên Mạn Nhi đứng
trước mặt Trương thị, lỗ tai đều bị chấn động, có chút đau. Nàng vừa sờ
sờ lỗ tai, vừa quay đầu nhìn lại, tiểu Thất cũng đang rất vô tội mà vuốt vuốt lỗ tai của mình.
Liên Mạn Nhi ôm tiểu Thất.
Trên mặt Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi đều lộ ra thần sắc lo lắng.
“Thân thể của ngươi đang mang thai, nói
cái gì mà chết hay không chết. Đứa bé là con của ngươi đấy…” Rõ ràng là
Trương thị vô cùng kích động, chỉ có hai câu không thể nào diễn tả hết
ý, liền quay đầu, đi về phía Tây sương phòng.
“Tứ thẩm, người mau khuyên nhủ Tú Nga đi.”Nhị Lang giống như nhìn thấy phao cứu mạng, gấp gáp nói với Trương thị nói.
Trương thị lại mắt điếc tai ngơ, chỉ với mấy bước đã tiến vào Tây Sương phòng, bịch một tiếng đóng cửa lại.
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi liếc nhau một cái, đều yên lặng xoay người trở về Tây Sương phòng.
Triệu Tú Nga bị sự xuất hiện đột nhiên của Trương thị làm ngây ngẩn cả người.
“Ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ hiểm độc, ” Chu thị cố gắng hòa hoãn cơn giận của mình, đau lòng kéo Liên Tú Nhi ra sau lưng, sau đó chỉ vào Triệu Tú Nga mắng, “Đứa bé trong bụng của
chính mình, ngươi không đau lòng. Còn ở chỗ này khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại, muốn ngậm máu phun người, hãm hại người khác. Ngươi là cái đồ
thiếu cha sinh mẹ dưỡng, không bằng súc sinh. Đời trước Liên gia chúng
tâ đã làm cái gì oan nghiệt, mà đời này lại cưới phải cái đồ xui xẻo như ngươi!”
Chu Thị bị thù mới hận cũ xông lên đầu, thật sự mắng người, đây không phải là người bình thường có thể chống đỡ.
Triệu Tú Nga bị mắng, há lại chịu thiệt, nàng lập tức đáp trả .
“Ta thế nào không đau lòng con của ta,
nhưng về sau đứa nhỏ này họ Triệu hay là họ Liên, con cháu của Liên gia
các ngươi lại để cho Triệu gia giúp các ngươi nuôi? Cũng không sợ bị
người khác chê cười?… Thiếu cha sinh thiếu mẹ dưỡng, ngươi đây không
phải là đang mắng chính mình sao?” Lông mày Triệu Tú Nga đều dựng lên,
cho thấy nàng đã hoàn toàn nhập tâm vào giai đoạn cao trào của cuộc cãi nhau này, “Nhà ai có cha chồng không đi theo đương ngay lẽ phải lại để
cho người của nha môn tìm đến tận cửa? Nhà ai có cha chồng cùng lão đại
bá không biết xấu hổ đi đoạt đồ cưới của con dâu? Đây đều là con trai
tốt do ngươi dạy dỗ bao năm mà ra? Muốn làm bậy, ngươi còn muốn dính líu đến đời trước, tại sao ngươi không xem lại bản thân của mình một chút?”
“Ta nhổ vào, Xú bà nương, ngươi tưởng
Triệu gia các ngươi tốt lắm sao, ngươi chưa lau sạch mông còn ở đây đắc
chí lắc qua lắc lại, cái đồ con khỉ bờ mông còn lộ ra ngoài.” Chu thị
mắng lại, “Triệu gia của ngươi, mở cửa hàng chuyên hãm hại lừa gạt
khách mua, có chuyện xấu gì mà các ngươi chưa làm ra… . Triệu Tú Nga,
ngươi cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì, chẳng phải vì không trèo
lên được cành cao, không gả ra ngoài được, nếu người của Liên gia chúng
ta không cưới ngươi thì bây giờ ngươi còn đang ở nhà, không ai dòm ngó
tới kìa.”
Không thể không nói, trước kia Chu thị
cũng rất có tình cảm với đứa cháu dâu này nhưng hiện tại đã hoàn toàn
xét toang mặt nhau ra, nhưng lời mắng chửi của Chu thị, từng câu từng
chữ như thanh đao nhọn đâm sâu vào lồng ngực của Triệu Tú Nga
“…Triệu gia của các ngươi nghèo đến nỗi
không có quần áo để mặc? Mở miệng muốn một trăm tám mươi lượng bạc sính
lễ, ta nhổ vào, là mấy đời rồi các ngươi không nhìn thấy bạc, có bán
khuê nữ cũng không có bán ác như vậy đâu. Nói cái gì đồ cưới cũng có tới một hai trăm lượng bạc, mấy món đồ rách rưới cuả ngươi mà đến một hai
trăm, cho dù có ném ở bên đường cũng không có ai thèm nhặt về đâu. Còn
lừa gạt chúng ta, nói cái gì muốn mua đồ cưới lại, ngươi đã cho nhà này
một văn hay hai văn? Tiền của Liên gia chúng ta là tiền mồ hôi nước mắt, dễ dàng để cho Triệu gia các ngươi nuốt như vậy.”
Nói đến đây, Chu thị cũng thực sự cảm
thấy buồn bực, thanh âm đều mang theo chút ít khóc nức nở, hoàn toàn là
một bộ dáng đau lòng vì bị người khác lừa gạt tiền.
“Bán cho người ta một cân đường trắng
lại thiếu đến một lượng, các ngươi xem trọng tiền bạc như vậy, kiếm tiền theo cách đen tối là vội vàng muốn mua quan tài cho mình sao? Ngươi
còn muốn bày ra bộ mặt thiên kim tiểu thư cao ngạo với chúng ta sao,
ngại Nhị Lang không xứng với ngươi, người Liên gia bạc đãi ngươi? Ta nhổ vào, ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, Liên gia chúng ta, đặt tiền bạc ở nhà ngươi, ngươi cầm tiền bạc mua la mua ngựa, còn cầm roi quất
người. Ngươi còn muốn chọn ăn chọn uống, muốn giẫm lên mặt mũi người
khác. Ngươi không phải là đã ăn nằm với Nhị Lang rồi đấy sao?Chúng ta
không muốn đón ngươi, chính là người Triệu gia các ngươi đến đây cầu
chúng ta đến đón ngươi, chính ngươi không biết điều lại còn lên mặt. Nhà này không muốn chứa chấp ngươi, ngươi lập tức cút đi.”
Chu thị nói một tiếng cút, nước miếng trong miệng thành nhiều chấm nhỏ, phun thẳng đến trên mặt Triệu Tú Nga.
“Ta đi, ta đi ngay lập tức.Nhị Lang,
ngươi mau đưa ta đi!” Triệu Tú Nga bị chửi sắc mặt trắng bệch, thân thể
lung lay, rơi vào trong ngực Nhị Lang.