Edit : Bỉ Ngạn
“Ta chỉ là nữ hài tử ở nông thôn, hiểu biết không nhiều lắm, nhưng ta có thể hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên. Sự tình hôm nay, ta
cam đoan khi ta quay đầu sẽ quên ngay, cũng sẽ không đem sự tình đã phát sinh ở trước mặt người khác nói… cho dù chỉ là một chữ.”
Liên Mạn Nhi cẩn thận lên tiếng cũng đồng thời đánh giá nam tử.
Nam tử dùng ánh mắt đánh giá nghiên cứu Liên Mạn Nhi. Hắn bị người
đuổi giết, sức lực gần như đã cạn, nhưng vẫn còn có một sát thủ chặt chẽ theo đuổi phía sau. Hắn biết rõ nếu như tiếp tục chạy trốn, hắn sẽ chết trong tay sát thủ. Cho nên, hắn mới chọn cái sườn đất này ngồi xuống,
lấy yếu ứng mạnh, mở cửa đợi sát thủ kia đến. Liên Mạn Nhi lại đột nhiên xuất hiện, ngay từ đầu hắn tưởng rằng là sát thủ đối phương an bài. Sở
dĩ ngay từ đầu không có liền giết Liên Mạn Nhi, vì cái cách Liên Mạn Nhi từ trên trời rơi xuống thật sự không giống một sát thủ, nàng cũng không có sát khí, thậm chí còn lộ ra nhiều điểm trí mạng ở trước mặt hắn. Mà
khí lực của hắn chỉ có thể ứng phó được với một người.
Dù vậy, hắn cũng không có buông lỏng.
Chỉ cần Liên Mạn Nhi làm hắn có chút bất an, hắn sẽ không chút do dự
mà giết nàng. Thế nhưng nàng lại trấn định, tận tâm trị thương cho hắn.
Sau đó, tên sát thủ kia rốt cuộc cũng đuổi tới. Hắn giả vờ để cho
Liên Mạn trị thương cho hắn, cố ý lộ ra sơ hở, quả nhiên khiến sát thủ
kia ra tay, cuối cùng hắn cũng dùng ám tiễn giải quyết tên đó.
Liên Mạn Nhi đúng là đã giúp hắn, nhưng mà chuyện của hắn lại không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ.
Hắn quả thật có ý định giết Liên Mạn Nhi diệt khẩu.
Nhưng mà sự trấn định của Liên Mạn Nhi đã đánh tan ý muốn giết người
của hắn. Không cần nói nhiều lời, rất thông minh, cũng không tự cho là
bản thân mình thông minh, chỉ thông minh đúng lúc, đúng là hiếm thấy.
“Ta tuyệt đối không muốn dính tới phiền toái.” Liên Mạn Nhi nhìn thẳng vào nam tử mà nói.
“Ngươi mấy tuổi rồi hả?” Nam tử không đáp, hắn hỏi lại.
“Mười tuổi.” Liên Mạn Nhi đáp.
“Sao lại không bó chân?” Nam tử nhẹ giọng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng có chút kinh ngạc.
“Không phải nữ hài tử nào cũng đều bó chân.” Liên Mạn Nhi cũng có
chút kỳ quái, nhưng mà vẫn đáp lại, “Trong nhà dù sao cũng phải có người làm việc. Hơn nữa ta cũng không thích bó chân.”
Nói đến đây, Liên Mạn Nhi vội ngừng lại. Thật kỳ quái, tại sao nàng lại phải nói với hắn điều này?
“Vẫn là nên bó chân đi.” Nam tử lại nói.
Nàng và hắn, dưới loại tình huống này, bàn về cái đề tài này, thật là quỷ dị, lần này Liên Mạn Nhi không có lên tiếng.
Liên Mạn Nhi đã xử lý tốt tất cả các vết thương trên người nam tử.
“Ngươi không cần tìm người hỗ trợ sao? À mà này, nếu như ngươi đói
bụng, ta có thể tìm một chút thức ăn đến cho ngươi.” Liên Mạn Nhi nói,
nam tử này có lẽ không chết được, nhân lúc tâm tình hắn không tệ, nàng
phải nghĩ cách sớm thoát thân.
Nam tử nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, con ngươi đen nhánh, tựa hồ nhìn thấy
đáy lòng của Liên Mạn Nhi. Ánh mắt này không phải là ánh mắt của người
bình thường.
“Ngươi đi đi.” Nam tử nói.
“Ừm được.” Liên Mạn Nhi liền đứng lên, nam tử nói như vậy, khiến nàng có một chút ngoài ý muốn.
“Chờ một chút.”
Liên Mạn Nhi vừa cầm rổ, mới đi được vài bước, chỉ thấy nam tử sau lưng đang gọi nàng.
Thân thể Liên Mạn Nhi liền lập tức cứng đờ, người này sẽ không đổi ý
chứ. Nàng nghĩ nên nhanh chóng bỏ chạy, nhưng nghĩ tới thủ đoạn nam tử
này đối phó với hắc y nhân kia, ai biết trong tay áo nam tử này còn có
cái ám tiễn kia hay không, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy.
“Chuyện gì?” Liên Mạn Nhi chậm rãi xoay người, trấn định mà hỏi lại.
Nam tử vẫn như trước dựa vào sườn đất ngồi, ánh mặt trời chiếu lên
khuôn mặt của hắn, Liên Mạn Nhi không thấy rõ nét trên mặt của hắn.
“Quên hỏi ngươi, ngươi tên là gì?” Nam tử hỏi.
“Ah, ta….” Liên Mạn Nhi thoáng nghĩ một chút, có nên dùng tên giả
không nhỉ? Nghĩ lại cảm thấy cái này không quan trọng, “Ta gọi là Mạn
nhi, Liên Mạn Nhi.”
“Liên Mạn Nhi”. Nam tử nhẹ nhàng nhắc lại một lần, rồi gật đầu với Liên Mạn Nhi, “Ngươi đi đi”.
“Ngươi bảo trọng.” Liên Mạn Nhi nói với hắn, rồi xoay người rời đi
lần nữa. Đợi khi đã ra khỏi tầm mắt của nam tử, Liên Mạn Nhi mới quay
đầu nhìn lại, quả nhiên là không nhìn thấy nam tử kia nữa rồi, nàng bắt
đầu chạy.
An toàn! Đợi đến khi chạy đến trên núi, Liên Mạn Nhi mới dừng lại để thở, thầm nghĩ, hiện tại có lẽ an toàn rồi.
“Nhị tỷ, tỷ đi đâu thế, sao lại đi cả buổi vậy?” Tiểu Thất đi tới
trước mặt Liên Mạn Nhi, nhận lấy cái rổ trong tay nàng, phát hiện bên
trong không có gì, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi thăm, “Ủa , tỷ tỷ không phải
tỷ nói là đi hái táo chua sao?”
“Đột nhiên tỷ cảm thấy có chút không thoải mái, liền ngồi xuống bóng
cây gần đó để nghỉ ngơi.” Liên Mạn Nhi đáp. Nàng cũng không có ý định
đem chuyện vừa rồi nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng không phải xuất phát từ
chuyện đã hứa hẹn, chỉ là không muốn rước lấy phiền toái. Chuyện như
vậy, tốt nhất là sớm quên hết đi thôi.
“Tỷ, bây giờ tỷ không sao rồi chứ?” Tiểu Thất nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, vội vàng đỡ tay Liên Mạn Nhi.
“Không có việc gì rồi, một chút cũng không có.” Liên Mạn Nhi cũng
không muốn làm cho Tiểu Thất vì nàng mà lo lắng, “Chúng ta nhanh trở về
thôi.”
Hai người trở về bên cạnh dòng suối dưới núi, Ngũ Lang đang nướng cá.
“Trở về rất đúng lúc, cá sẽ chín ngay bây giờ.” Ngũ Lang nói.
“Con cá này khẳng định là ăn rất ngon.” Tiểu Thất liền để rổ xuống,
cùng Liên Mạn Nhi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, “Dùng nhiều muối tiêu để ướp mà.”
Mấy ngày này Liên Mạn Nhi thường xuyên xuống ruộng rồi lên núi, đôi
khi đi bắt chim sẽ, đôi khi là đào trứng chim cùng trứng gà rừng, đôi
khi là kiếm mấy món ăn mới lạ, rau dại tươi. Những thứ này, có thêm chút đồ gia vị ăn mới ngon, mà Liên gia chỉ có muối thô. Liên Mạn Nhi cầm
chút muối thô chế thành muối tinh, lại đem hoa tiêu nghiền thành bột,
cho muối cùng bột tiêu vào bên trong nồi đảo đều lên, chế thành muối
tiêu.
Bỏ thêm muối tiêu vào đồ ăn, đương nhiên là càng thêm ngon.
“Cho muội này Mạn Nhi !” Ngũ Lang đã nướng chín cá, chọn lấy phần nhiều thịt nhất đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhận lấy con cá, con cá này dặm đều muối tiêu, da cá đã
được nướng xốp giòn rồi, dù chưa ăn nhưng cái mùi thơm kia cũng đủ làm
cho mêm người rồi. Liên Mạn Nhi đem cá đưa lên miệng, đột nhiên lại nhớ
tới nam tử trên núi kia. Nàng có thể bình an đi ra, nói đúng ra là nam
tử kia cũng không muốn giết nàng. Là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi. Không
biết hiện tại nam tử kia như thế nào rồi? ( Liệu có phải tương tư rồi không ??)
… …
Khi nhìn thấy thân ảnh Liên Mạn Nhi biến mất, lúc này nam tử mới nhẹ
nhàng vỗ tay một cái, lập tức có khoảng mười người nhảy ra ngoài, giống
như là xuất hiện từ dưới lòng đất vậy.
Thủ lĩnh chính là người cao nhất, hắn đi đến phía trước nam tử quỳ một gối xuống.
“Tất cả sát thủ đã được giải quyết, Thuộc hạ tới chậm, khiến đại nhân hoảng sợ, thỉnh đại nhân trách phạt.”
Nam tử khoát tay áo, người này vội vàng đứng dậy đỡ nam tử đứng lên.
“Đại nhân, vết thương của ngài…”
“Tạm thời không sao, đã được xử lý qua rồi.” Nam tử nói, “Về phủ thành trước, rồi tiếp tục bàn chuyện.”
“Vâng, đại nhân, xe đã chờ ở dưới núi.”
Nam tử nhẹ gật đầu.
“Đại nhân…. có cần giải quyết tốt hậu quả?” Người đàn ông có chút
chần chờ, nhưng vẫn hỏi một câu. Hắn nói giải quyết tốt hậu quả, tự
nhiên không phải chỉ những thi thể kia, bởi vì vừa rồi hắn đã phân phó
hai huynh đệ đi xử lý cái thi thể kia. Hắn hỏi chính là Liên Mạn Nhi.
“Đại nhân, việc này rất cơ mật, không nên có nửa điểm tiết lộ ra
ngoài…” Nam nhân cẩn thận nói. Nếu như là bình thường, hắn căn bản không cần phải hỏi. Đại nhân làm việc, từ trước đến giờ luôn gọn gàng mà sạch sẽ, không có lòng dạ đàn bà. Khi hắn thấy đại nhân đuổi tiểu cô nương
kia rời đi, hắn nghĩ chắc đại nhân niệm tình tiểu cô nương giúp hắn cầm
máu băng bó vết thương, không muốn nhìn thấy nàng chết ở trước mặt. Lúc
đó, hắn đã nghĩ sẽ phái huynh độ nào đó ra tay xử lý. Nhưng vượt qua dự
tính của hắn, đại nhân lại gọi tiểu cô nương kia lại chỉ để hỏi tên nàng ta.
Liên Mạn Nhi.
Nếu như đại nhân muốn Liên Mạn Nhi chết, căn bản là sẽ không vẽ vời nhiều chuyện như vậy.
Hắn tuy là nghĩ như vậy, lúc này vẫn như trước hỏi lên. Bởi vì, hành
tung của đại nhân, tuyệt đối không thể dùng bị bất luận kẻ nào biết rõ.
“Cơ mật…” trên môi nam tử liền lộ ra một nụ cười lạnh, “Nếu thật sự là cơ mật, vậy những sát thủ này từ đâu mà đến!”
“Đều là thuộc hạ sơ sẩy.” Nam nhân vội vàng nói.
“Không phải do ngươi, mà là ta…. đã quá coi thường bọn hắn.” Nam tử
nói, hướng về phía thanh niên vẫy vẫy, “Thập Tam, ngươi lại đây.”
Nam tử được gọi là Thập Tam kia vội vàng đi tới trước mặt nam tử
“Ngươi…” Nam tử dặn dò Thập Tam vài câu.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thập Tam đáp ứng, chỉ mấy cái nhảy liền biến mất ở lùm cây phía đằng sau.
… …
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất mỗi người đang ăn một con cá, ngẩng đầu lên
nhìn thấy Liên Mạn Nhi đang ngẩn người cầm cá trong tay, không ăn dù chỉ một miếng.
“Mạn Nhi sao vậy? Cá không ăn được sao?” Ngũ Lang vội hỏi.
“Không phải, muội đột nhiên nhớ muội đã quên mội chuyện rất quan trọng.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chuyện gì?”
“Buổi sáng trước lúc đi, mẹ có dặn dò phải nhổ cỏ đầy hai rổ rồi về, phía bên kia của Nam Sơn có đồng cỏ đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
“À, thì ra là việc này, không cần phải gấp gáp,ta cùng Tiểu Thất đi, một lúc là có thể đầy hai rổ thôi.” Ngũ Lang nói.
Tiểu Thất liên tục gật đầu.
“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về nhà thôi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vậy thì ta cùng Tiểu Thất đi vậy.”
“Đi đi, muội ở chỗ này chờ hai người trở về.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngũ Lang cùng với Tiểu Thất cầm rổ, vừa ăn cá nướng, vừa đi về phía đồng ruộng
Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đã đi xa, xa đến mức có
quay lại cũng không thể nhìn thấy nàng, liền vội vàng dùng lá cây bọc cá nướng lại, bước nhanh về chỗ ở phía sau núi kia.
Liên Mạn Nhi vừa đi vừa nghĩ, nàng đang làm cái gì vậy, cái câu tìm
giúp đồ ăn kia…chẳng qua là kế thoát thân của nàng, lúc ấy nàng căn bản
không có ý định đi tìm đồ ăn cho nam tử kia. Thật vất vả mới thoát thân
được ăn toàn, nàng làm sao vậy, lại vội vã chạy về nơi đó, muốn đưa cá
nướng cho hắn. Nàng thích nhất là ăn cá, thế nhưng từ lúc đó cho đến khi đi đến nơi này, nàng cũng chưa thử nếm thử con cá kia.
Liên Mạn Nhi ở trong nội tâm đấu tranh, nhưng chân lại không có dừng
lại. Không biết vì cái gì, nàng hình như rất muốn gặp lại nam tử kia một lần nữa, chỉ cần biết rõ hắn bình an là tốt rồi. Nếu như hắn vẫn còn ở
đó, nàng sẽ mang hắn ra ngoài. Liên Mạn Nhi tự nói với mình như vậy.
Đến khi đến nơi, Liên Mạn Nhi không khỏi ngây người.
Sườn đất nơi nam tử ngồi đó, nay đã không có một bóng người, vết máu
nhuộm đỏ trên mặt đất cũng đã không còn thấy được nữa. Hắn đã đi ra,
nhưng mà sao lại không có phát hiện dấu chân?
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm, đi về phía nơi kẻ đánh lén
kia ngã xuống. Thi thể của người kia cũng không thấy nữa, xung quanh
không có vết máu.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng? Không, đó không phải là ảo
giác, chỉ cần nhìn kỹ, phía trên đám cỏ dại vẫn có chút dấu vết, có thể
thấy lờ mờ vệt màu đỏ trên lá, sườn đất cũng có dấu vết bị động qua.
Người kia đi rồi, hơn nữa là được người khác mang đi.
Hắn không chịu để cho nàng gọi người hỗ trợ, có lẽ là ở chỗ này chờ
người. Vậy là hắn hẳn đã bình an rồi. Nàng lại vội vã chạy về, không
muốn vẽ vời cho thêm chuyện.
Trong tay cầm lấy cá nướng đã có chút nguội ngắt, có chút gió thổi qua, Liên Mạn Nhi có chút buồn vô cớ và cảm giác mất mát.
… …
Liên Mạn Nhi cầm rổ đi vào cửa thôn, mấy nữ hài tử đang ngồi ở dưới gốc cây liễu hóng mát, một bên líu ríu nói cười.
“Đây không phải là Liên Mạn Nhi sao ?” Một cái trong đó ngẩng đầu lên nói
“Liên Mạn Nhi, ngươi tới.”