Edit : Ntsubasa
Beta : Ly Ly
Dừng xe lại, Liên Mạn Nhi và Ngũ
Lang ôm rổ xuống xe. Liên Thủ Tín cởi dây cho Tiểu Hoàng, bắt đầu cày
ruộng. Liên Mạn Nhi đi vài bước, ngồi xổm xuống, cầm một nắm đất. Bởi vì mưa vừa dứt, đất đai rất ẩm ướt.
Đất ẩm ướt như vậy là có thể trực tiếp
gieo trồng. Dùng hết kiến thức hoa màu để nói, thì đây chính là ông trời thương người. Nếu trong lúc cày bừa vụ xuân, mà không đủ nước mưa, thì
nông dân phải nấu từng thùng từng thùng nước. Cái loại cường độ lao động này, chính là sức lao động tráng niên, cũng rất khó khăn.
Liên Thủ Tín chẩn bị cái cày xong, liền
đuổi nghé con vào ruộng. Sau đó, hắn đem đầu sắt nhọn của cái cày cắm
vào giữa ruộng, điều chỉnh tốt độ sâu, liền vung roi, đuổi nghé con đi
về phía trước.
Bình thường dùng cày để cày ruộng phải
cần đến hai người. Một người đỡ cày, một người ở phía trước nắm dắt
trâu. Nhưng cũng có nhiều nhà giống Liên Thủ Tín vậy, chỉ cần một người, vừa đỡ cày đồng thời vừa đuổi trâu. Có điều muốn làm được vậy, thì cần
phải có kinh nghiệm phong phú và kiến thức về hoa màu.
Liên Thủ Tín có kỹ năng tốt, hơn nữa,
bọn họ dùng là là trâu. Có người chỉ dùng con la, con lừa, thậm chí dùng ngựa để kéo. Trâu không đi nhanh như ngựa hoặc la, nhưng trâu đi rất ổn định. Vì vậy dùng trâu kéo cày, yêu cầu đối với người điều khiển cũng
không cao. Cho nên, chỉ cần một mình Liên Thủ Tín vẫn có thể thoải mái
vừa đỡ cày vừa đuổi trâu.
Nhìn Liên Thủ Tín đỡ cày, Trương thị vội vàng mang theo mấy đứa nhỏ đuổi theo. Trương thị phụ trách gieo giống,
cách một khoảng, liền vẫy hai hạt giống đậu phộng. Trương thị làm việc
cũng quen tay, một tay cầm rổ hạt giống, một tay nắm hạt đậu phộng, cúi
người xuống, thắt lưng hơi cong, dọc theo rãnh, đi từng bước từng bước
về phía trước, hạt giống đậu phộng tự động rơi vào trong rãnh.
Mỗi lần rơi xuống đều là hai hạt. Không nhiều không ít, khoảng cách cũng không lớn không nhỏ, thật giống như lấy thước đo vậy.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và
Tiểu Thất theo sát phía sau Trương thị, bọn họ phụ trách bồi thêm đất.
Chính là hai chân đứng ở hai bên rãnh, dùng chân bồi thêm đất, khép chỗ
đã được gieo lại.
Trâu kéo cày nhanh hơn rất nhiều so với
nhân công dùng cuốc sắt đào rãnh, Trương thị bước đi, đầu cũng không
ngẩng lên, gắt gao theo sát phía sau Liên Thủ Tín, mấy đứa nhỏ cũng theo sát phía sau Trương thị. Đôi khi, Liên Thủ Tín hơi thả chậm tốc độ, để
Trương thị có thể đuổi theo cái cày. Bởi vì cày đất, bại lộ ở trong
không khí, hơi nước trong đất bốc hơi mau. Vì có trong đất có hàm lượng
nước cao nên hạt giống nảy mầm nhanh hơn, cho nên phải nhanh tay gieo
hạt và lấp đất lại.
“Cha bọn nhỏ, ngươi cứ đi trước đi.”
Trồng được một nửa, Trương thị liền nói với Liên Thủ Tín, sau đó gọi
Liên Chi Nhi, “Chi Nhi, con tới đây, hai ta phân đoạn gieo giống. Để Ngũ Lang ở phía sau bồi thêm đất, Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đi theo ta.”
‘vâng’ Liên Chi Nhi và Ngũ Lang đều đáp ứng.
Trương thị an bài như vậy, tiến độ sẽ nhanh hơn.
Trương thị đau lòng tiểu khuê nữ cùng
tiểu nhi tử, một bên gieo giống, có đôi khi còn tranh thủ lúc rảnh rỗi,
giúp đỡ bồi một đoạn đất. Làm cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất có thể thoải mái một ít.
Sau khi Liên Thủ Tín khi cày xong, liền
để cho Tiểu Hoàng nghỉ ngơi, còn hắn thì bước nhanh về, vừa gieo giống,
vừa bồi thêm đất.
Hai bên đất, đều có người đang làm việc. Bên cạnh Nam sơn có một miếng đất lớn, rất tốt, rất thích hợp để trồng
hoa màu. Có vài nhà giống với nhà Liên Mạn Nhi, đang gieo hạt.
Trẻ con nhà nông cũng phải làm việc.
Một miếng đất cách đó không xa, có hai
đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi đang giúp người lớn gieo giống. Người lớn
nhà kia đang dạy hai đứa trẻ gieo giống như thế nào, còn lấy hai nhánh
cây, cho mỗi đứa một cây. Thì ra những người lớn trong nhà bọn họ sợ hai đứa bé không nắm được khoảng cách gieo giống, nên đặc biệt làm hai
nhánh cây, để hai đứa trẻ có thể đối chiếu chiều dài, để gieo giống đậu
phộng.
“Năm trước, con và Tiểu Thất cũng như
vậy.” Trương thị tranh thủ lúc rảnh rỗi, theo ánh mắt Liên Mạn Nhi nhìn
thoáng qua, liền cười nói, “Tỷ tỷ và ca ca của con, từ năm trước, đã bắt đầu không dùng cái kia.”
Nghe Trương thị nói như vậy, Liên Mạn Nhi nhất thời cảm thấy hai thân ảnh nho nhỏ kia trở nên rất thân thiết.
Nhóm tỷ muội bọn họ, lúc còn nhỏ, sẽ
không phải làm việc nhà nông. Nhưng khi đó, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ
là sức lao động cường tráng trong nhà, cũng không làm việc.
Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi không khỏi
đem ánh mắt nhìn về phía bên kia, Liên lão gia tử mang theo một nhà,
đang gieo hạt. Ánh mắt Liên Mạn Nhi ở trong đám người tìm được Liên Thủ
Nhân cùng Liên Kế Tổ, liền dừng lại trên người hai người này.
Ba người Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân
và Liên Kế Tổ cùng một tổ. Liên lão gia tử phụ trách cày, Liên Thủ Nhân
phụ trách gieo giống, Liên Kế Tổ phụ trách bồi thêm đất.
Trong ba loại công việc này, Cày ruộng
là vất vả nhất, tốn sức nhiều nhất. Giống như Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, các nàng có thể gieo giống, cũng có thể bồi thêm đất, nhưng không thể
cày ruộng.
Liên Kế Tổ đang đứng một chân, nhe răng trợn mắt cởi giày, đổ đất trong giày ra ngoài.
Liên Thủ Nhân một tay cầm rổ, một tay
gieo giống. Chỉ thấy hắn khoan thai, sống lưng đứng thẳng, theo sát bước chân của Liên lão gia tử.
Mọi khi trong lúc làm việc, Liên lão gia tử luôn dẫn đầu nhóm con cháu, nhưng hôm nay vì muốn phối hợp với tốc
độ của Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, lại lạc ở phía sau đám người Liên
Thủ Nghĩa.
Liên lão gia tử cày một hồi, thẳng thắt
lưng hít thở, thấy Liên Kế Tổ còn không có trở lại bồi thêm đất. Ông
liền buông cuốc sắt xuống, bước nhanh trở lại chỗ vừa rồi Liên Kế Tổ mới bồi thêm đất, bắt đầu bồi thêm đất. Ông vừa bồi trong chốc lát, liền
ngừng lại, nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt phát xanh. Sau đó, ông lại nhìn về phía sau, hình như phát hiện ra cái gì, liền xoay người đi dọc
theo rãnh, cái này, sắc mặt của hắn càng xanh.
Liên Kế Tổ phía sau, vừa đổ hết đất ra khỏi giầy, đã trở lại, muốn tiếp bồi thêm đất.
“Nội trở về đi, chân con bị nổi bọc nước, không có chuyện gì, con có thể đuổi kịp.” Liên Kế Tổ nói với Liên lão gia tử.
Nếu là trước đây, nghe thấy chân Liên Kế Tổ bị nổi bọc nước, khẳng định Liên lão gia tử sẽ vô cùng thân thiết.
Nhưng lần này, Liên lão gia tử dường như không nghe thấy những lời này
của Liên Kế Tổ.
“Kế Tổ a, cháu trước đừng bồi thêm đất.
Cháu quay đầu nhìn xem, cháu làm như thế nào, cháu bồi đất kiểu gì, mà
miếng đất này còn lỗ hổng lớn thế kia.”
“A?” Liên Kế Tổ lắp bắp kinh hãi, đi qua.
“Cháu xem đi, làm việc như thế này đấy hả ?” Liên lão gia tử oán giận, lại đi đến phía sau xem xét, thở một hơi thật dài.
Liên Kế Tổ không làm việc nhà nông, nếu
ông không phát hiện, thì rãnh hoa màu này liền bỏ đi. Bỏ đi, hạt giống
gieo vào cũng bỏ đi.
“Ông nội, để con làm lại.” Liên Kế Tổ thấy sắc mặt Liên lão gia tử khó coi, liền cẩn thận nói.
Liên lão gia tử không nói gì, đi đến chỗ chưa bồi thêm đất, đi đến phía trước một đoạn, lúc này không chỉ sắc
mặt ông khó coi mà chân mày cũng gắt gao nhíu lại.
Hạt giống Liên Thủ Nhân gieo, có khoảng
cách quá gần, có khoảng cách quá xa, có chỗ gieo mấy hạt đậu phộng, có
chỗ chỉ có một hạt. Càng khiến cho ông không chịu được chính là, có một
khoảng cách rất xa, hạt giống đậu phộng rơi hết ra ngoài rãnh.
”Phá sản!” trong bụng Liên lão gia tử thầm mắng một tiếng.
Chuyện này nếu đổi thành người khác, ông đương nhiên sẽ mắng to ra tiếng. Nhưng nhóm con cháu đều đang ở đây,
còn có bà con xung quanh, ông muốn chừa chút mặt mũi cho con trai trưởng và cháu đích tôn.
“Lão đại, con ngừng làm việc đi.” Liên lão gia tử đè nén lửa giận trong lòng, nói với Liên Thủ Nhân.
“Ai.” Liên Thủ Nhân thực nghe lời dừng lại, cũng không hỏi Liên lão gia tử là vì sao.
Liên lão gia tử xanh mặt, đứng một lúc lâu. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đứng ở bên cạnh, đều không dám nói lời nào.
Liên lão gia tử đang làm một cái quyết định gian nan.
Làm lại hay không làm?
Làm lại, thể diện của Liên Thủ Nhân và
Liên Kế Tổ sẽ không còn, thể diện của ông cũng mất sạch. Không làm lại,
thì tiền lời của cả rãnh này đều mất sạch.
Hắn biết Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều không am hiểu làm việc nhà nông, cho nên mới cố ý an bài hai người ở
bên cạnh mình. Đứa nhỏ mấy tuổi nhà người ta, được người lớn trong nhà
hướng dẫn, còn có thể làm việc. Ông là một người có kinh nghiệm lâu năm, còn mang không nổi hai đứa con cháu trưởng thành sao ?
Vừa bắt đầu, hai người này ở dưới sự chỉ dẫn của hắn, tuy rằng động tác chậm một chút, nhưng cũng không có phạm
sai lầm. Ông thả lỏng tâm tình, không giám sát chặt chẽ. Kết quả, vừa
mới thả lỏng, hai người kia liền làm không ra gì.
Liên lão gia tử cảm thấy trong cổ họng mình có cái gì chặn lại, nuốt không vào, nhả cũng không ra.
Nhóm con cháu khác đang làm việc, đều xoay đầu lại nhìn ông. Bà con xung quanh, dường như cũng dừng lại nhìn ông.
Liên lão gia tử bước nhanh qua, đi đến lấy cuốc sắt, lại quay trở về, buồn bực, mở tung chỗ đất được Liên Kế Tổ bồi ra.
Làm lại, phải làm lại toàn bộ. Đất và
hoa màu là vận mệnh của gia đình nhà nông, ông luyến tiếc cái rãnh này.
Hơn nữa, cho dù bây giờ che giấu, chờ đến lúc nảy mầm, cái rãnh này sẽ
trở thành chuyện cười của Liên gia, thậm chí toàn bộ thôn Tam Thập Lý,
toàn bộ Thanh Dương trấn.
Hắn không chịu nổi.
“Cha!”
“Nội!”
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều bị bộ dáng của Liên lão gia tử dọa đến.
Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ cũng phát hiện ra chuyện không thích hợp, đều buông việc trong tay đi tới.
“Cha, đất đã gieo hạt, lại đào lên làm gì?” Liên Thủ Nghĩa hỏi.
Đây mới gọi là vạch áo cho người xem lưng.
“Làm gì? Làm lại!” Liên lão gia tử tức giận nói, “Các ngươi đều vây lại đây làm gì, trở về làm việc của các ngươi đi!”
…
Một nhà Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, đều nhìn thấy tất cả.
Nhìn Liên lão gia tử xanh mặt, một chữ
cũng không nói, cúi đầu tức giận làm việc, lại nhìn Liên Thủ Nhân và
Liên Kế Tổ đứng ở bên cạnh không biết phải làm gì, Liên Mạn Nhi âm thầm
lắc đầu.
Tại sao trẻ con mấy tuổi đều có thể làm việc, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ lại làm không được? !
Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu, bất giác ngây dại.
Vài nam tử cường tráng mang theo cày đứng ở đầu mảnh đất của họ.