Edit : Ntsubasa
Beta : Ly Ly
“Lại nói tiếp, mấy người chúng ta cùng
nhau ra ruộng làm việc còn sợ không bằng Nhị lang sao ?” Cổ thị cười
cười, chậm rãi mở miệng nói, “Cha cũng nói, hiện tại trồng trọt là
chuyện quan trọng nhất. Chờ trồng trọt xong rồi, lại lên núi kiếm tiền,
hai việc đều sẽ không chậm trễ. Bây giờ Nhị lang lên núi làm việc, còn
chưa được sự đồng ý của ông nội hắn.”
“Ta thấy Tú Nga cũng chỉ là có lòng
tốt.” Tưởng thị cũng đi theo cười nói, “Muốn cho huynh đệ Nhị lang kiếm
được nhiều tiền, mang về nhà, nhưng cũng không thể để cho huynh đệ Nhị
lang quá vất vả. Mấy ngày qua, huynh đệ Nhị lang mang tiền về càng ngày
càng ít, khẳng định là quá mệt mỏi rồi. Ra ruộng làm việc thoải mái hớn
làm việc trên núi, phải không ?”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, âm thầm chắc
lưỡi, mẹ chồng – nàng dâu Cổ thị và Tưởng thị đều đem mũi nhọn nhắm ngay Triệu Tú Nga. Cho tới nay, hai người kia đều áp dụng sách lược tránh đi mũi nhọn đối với Triệu Tú Nga, đó cũng không phải bởi vì hai người kia
thành thật, dễ khi dễ. Liên Mạn Nhi xem ra, Cổ thị và Tưởng thị, mới là
con dâu thông minh nhất trong nhà này.
Triệu Tú Nga đương nhiên cũng nghe ra, lời nói của Cổ thị và Tưởng thị đều nhắm vào nàng, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
“Đại bá nương, đại tẩu tử, hai người nói vậy mà nghe được à. Nhị lang lên núi làm việc kiếm tiền là vì ai, còn
không phải là vì cái nhà này? Mấy người nhà các ngươi, ăn cơm thì gấp
mấy lần Nhị lang, sao làm việc, các ngươi cộng lại cũng không bằng một
Nhị lang? Các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra lời này. Không ngờ
như thế, các ngươi đều ở nhà ăn không ngồi rồi ? Các ngươi không biết
xấu hổ, ta còn ngượng ngùng thay các ngươi kìa.”
Trước kia, mặc kệ Triệu Tú Nga châm chọc như thế nào, Cổ thị và Tưởng thị đều không trả lời, làm cho Triệu Tú
Nga một thân bản sắc, nhưng không cách nào hoàn toàn thi triển. Hiện
tại, lời nói của Cổ thị và Tưởng thị đều nhằm vào nàng, quả thật là rất
đúng ý của nàng..
“Cũng không cần nói gần nói xa, xúi giục người khác, để cho ông bà nội đến trừng phạt ta. Ta là người thẳng
thắn, trong lòng nghĩ gì thì liền nói cái đó. Không giống với một số
người, ngoài mặt thì giả bộ hiền lành như bồ tát, nhưng sau lưng lại
gian trá, xấu xa. Chỉ đi đưa cơm, cũng có thể lạc đường, không có miệng
sao, trên đường đi không có người sao, há mồm hỏi một tiếng cũng không
được? Còn làm đổ cơm, không phải là trong lòng bực tức, không có chỗ
phát tác, nên mới cố ý làm cho mọi chuyện đều rối lên? Xúi giục ông nội
trở về ầm ĩ với bà nội, còn mình thì ở sau lưng vụng trộm vui mừng?”
Triệu Tú Nga nói liên tiếp, hơi thở cũng không gấp một chút.
“Vợ Nhị lang, sao ngươi nói chuyện khó nghe vậy ?” Cổ thị và Tưởng thị đều nóng nảy.
“Đại tẩu tử, ngươi nói ta nói chuyện khó nghe, sao ngươi không lại mình xem?” Triệu Tú Nga đứng lên, đầu ngón
tay cơ hồ chỉ vào mặt Tưởng thị, “Làm thiếu phu nhân mấy năm nay, ruộng
của nhà mình ở đâu cũng không biết, chỉ dựa vào cái miệng để lấy lòng
người khác, ngươi cũng không ngại mất mặt. Ta Triệu Tú Nga kém ngươi ở
đây ? Người nào không biết, ngươi chuyên làm chuyện xấu sau lưng người
khác, ta cho ngươi biết, Triệu Tú Nga ta là người rộng rãi, ngay thẳng,
lòng bàn chân của ta còn sạch sẽ hơn bản mặt của ngươi!”
Tưởng thị bị Triệu Tú Nga mắng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, đột nhiên đứng bật dậy.
Triệu Tú Nga mừng rỡ, lập tức bày ra tư thế đánh nhau, đi về phía Tưởng thị.
Tưởng thị cắn cắn môi, ôm lấy Nữu Nữu, xoay thân đi ra ngoài.
Triệu Tú Nga có chút chưa tận hứng, muốn đuổi theo. Lúc này Cổ thị và Liên Kế Tổ đều đứng lên, đi ra khỏi phòng, đuổi theo Tưởng thị. Triệu Tú Nga bĩu môi, uốn éo thân, ngồi trở lại
giường.
Trong lòng Liên Mạn Nhi thầm than, xem
ra ở phương diện cãi nhau, Cổ thị và Tưởng thị cũng không phải là đối
thủ của Triệu Tú Nga, ở Liên gia , người có thể liều mạng với Triệu Tú
Nga, cũng chỉ có Chu thị.
“Ông nội, Nhị lang lên núi làm việc, mỗi ngày kiếm vài đồng tiền, chuyện khác không nói, nhưng cũng đủ tiền mua
đồ ăn mỗi ngày, còn có thể mua thêm cho nội mấy cân rượu.” Triệu Tú Nga
lại ngọt ngào nói với Liên lão gia tử, giọng nói và thái độ khác hoàn
toàn so với lúc cãi nhau cùng Cổ thị và Tưởng thị vừa rồi.
Liên Mạn Nhi xém vỗ tay trầm trồ khen
ngợi Triệu Tú Nga. Lúc cãi nhau, tức giận đỏ mặt tía tai, một lúc lâu
còn chưa bình tỉnh được, mặc dù có cãi thắng, cũng không khỏe hơn người
thua là mấy. Mà Triệu Tú Nga như vậy, có thể thu phóng cảm xúc, giọng
nói một cách tự nhiên, đây mới đúng là nhân tài cãi nhau.
“Ngày mai để cho vợ lão Nhị cùng Nha Nhi ở nhà giúp đỡ nấu cơm, ” Liên lão gia tử không để ý đến Triệu Tú Nga,
“những người còn lại đều theo ta ra ruộng làm việc. Lão Nhị, bây giờ Nhị lang không có ở đây, con nói với nó, ta nói, ngày mai đừng lên núi làm
việc nữa, ra ruộng làm việc đi.”
Triệu Tú Nga đang đắm chìm trong niềm
vui sướng của sự thắng lợi, lại bị lời nói cuả Liên lão gia tử giội cho
một gáo nước lạnh, nhất thời liền mất hứng.
“Lần khác trong nhà thương lượng chuyện
gì, những người không nên đến thì đừng đến. Đàn ông thương lượng công
việc, đàn bà đi theo ríu ra ríu rít, thì giống cái gì!” Nói đến này,
giọng nói của Liên lão gia tử hơi dừng một chút.
Mọi người đều biết, Liên lão gia tử đang nói Triệu Tú Nga.
“Được rồi, tất cả giải tán đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm ra ruộng nữa.” Cuối cùng Liên
lão gia tử lại nói thêm một câu.
Mọi người đều đứng lên đi ra ngoài, Triệu Tú Nga hừ lạnh một tiếng, giành đi ra ngoài trước mọi người.
“Con cháu gì, không có một chút phép tắc.” Bọn người đi ra ngoài, Liên lão gia tử nhịn không được mắng một câu.
“Lão Tứ, con khoan đi đã.” Liên lão gia tử gọi Liên Thủ Tín lại.
“Cha, con không có chuyện gì, chỉ là qua thăm cha mẹ.” Liên Thủ Tín ngồi xuống bên người Liên lão gia tử nói.
“Ta biết.” Liên lão gia tử gật gật đầu,
thở dài nói, “Con cũng thấy, bây giờ mỗi ngày đều ầm ĩ như thế. Vợ của
Nhị Lang, ta cưới nhầm rồi. “
Liên Thủ Tín chỉ ngồi nghe, cũng không
nói lời nào. Hắn đã ra ở riêng, hắn không nên bình luận về vợ mà cháu
mình đã cưới. Chẳng qua, ở trong lòng hắn, hắn rất đồng ý với cách nhìn
của Liên lão gia tử.
“Mỗi ngày, chỉ vì chút lông gà vỏ tỏi,
cũng có thể tranh cãi đến gà bay chó sủa. Đầu của ta bị các nàng nói
nhao nhao khiến cho đau ong ong.” Liên lão gia tử lại thở dài nói, “Lão
Tứ, đó là một bài học kinh nghiệm. Hiện tại, con là đương gia, hôn sự
của mấy đứa nhỏ, nên dụng tâm một chút. Cái khác không nói, đầu tiên
phải là tính cách tốt, ngốc một chút cũng không sao, nhưng không được
giống như vợ Nhị lang.”
“Chi Nhi và Mạn Nhi tương lai đính hôn,
cũng phải chọn người trong sạch. Nghèo một chút cũng không sao, nhưng
phải có trách nhiệm. Chi nhi và Mạn nhi đều là người chân to, tìm người
thành thật là tốt nhất.”
“Cha, con cũng biết. Bọn nhỏ còn nhỏ, con còn chưa nghĩ tới việc này.” Liên Thủ Tín nói.
“Nên suy nghĩ rồi, Chi Nhi cũng không còn nhỏ.” Liên lão gia tử nói, “Bên phía Lão Kim…”
Liên Thủ Tín liền nhìn Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái, Liên Mạn Nhi làm bộ tránh ra, đi đến ngoài cửa liền dừng
chân lại, nghe lén bên trong nói chuyện.
“Mẹ của bọn nhỏ đã đi ra ngoài hỏi thăm
rồi, cách sống của chúng ta với lão Kim khác xa nhau, cũng không biết
tại sao hắn lại muốn….” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử.
“Hỏi thăm xong, các con phải cẩn thận
chú ý.” Liên lão gia tử nói, “Cha nói một câu. Nếu họ muốn kết thân, con không nên đáp ứng. Cuộc sống của Nhà lão Kim rất khá giả, nhưng chúng
ta không thể động lòng. Gia đình như vậy, ta tuyệt không thể trêu vào.”
“Cha, con biết.” Liên Thủ Tín nói.
“Thế nào, có người muốn kết thân với Chi Nhi?” Chu thị hỏi.
“Không có.” Liên Thủ Tín đáp, “Con chỉ lo lắng chuyện này trước với cha, không có ai muốn kết thân với Chi Nhi.”
Chu thị a một tiếng, không lên tiếng.
“Cha, mẹ, vậy hai người nghỉ ngơi đi,
con về trước. Một hồi còn phải đi đến cửa hàng, chuẩn bị cho việc buôn
bán vào sáng ngày mai.” Liên Thủ Tín nói.
“Được rồi, con đi lo việc của con đi. Ta bảo vợ lão Tam ở lại chỗ các con làm, bảo nó giúp các con nhiều một
chút, sớm mai ngoài ruộng cũng không có nhiều việc.” Liên lão gia tử
nói.
“Ai.”
Nghe thấy tiếng bước chân Liên Thủ Tín đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi vội vàng chạy ra.
……
Lúc chiều tối, ở trong cửa hàng điểm tâm Liên Ký, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đang
chuẩn bị bánh bao để ngày mai bán, bánh bao đã chuẩn bị xong, tính về
nhà cũ nghỉ tạm.
“Mọi người làm xong rồi thì về trước đi, con đi gọi mẹ.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị đi ra ngoài, rất khuya mới
trở về. Nàng trực tiếp đi đến cửa hàng điểm tâm bên này, cùng mấy người
Liên Mạn Nhi chuẩn bị bánh bao, làm gần xong, thì đi cùng với Liên Thủ
Tín đến cửa hàng mới bên kia, đi chăm sóc cây giống khoai lang.
“Con đi đi, chúng ta chờ con trở lại, cùng nhau trở về.” Triệu thị nói.
“Vậy cũng được.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Từ cửa hàng điểm tâm đi ra, vài bước đường, đã đến cửa hàng mới. Trong cửa hàng mới thắp đèn, cửa phòng đang đóng.
“Mẹ, ” Liên Mạn Nhi kêu một tiếng, liền đẩy cửa đi vào, “Chúng ta về thôi.”
Trong phòng, Liên Thủ Tín đang ngồi nhóm lửa trước bếp lò, Trương thị ngồi ở băng ghế bên cạnh, đang nói chuyện
với Liên Thủ Tín, thấy Liên Mạn Nhi tiến vào, liền ngẩng đầu.
“Mạn Nhi, con trở về chờ một lát, mẹ sẽ về sau.” Trương thị nói.
“Mẹ, con ngồi đây chờ. Hai người nói
chuyện đi, con không nghe.” Liên Mạn Nhi đi đến bên người Trương thị,
kéo một băng ghế nhỏ qua, ngồi xuống.
Liên Mạn Nhi rõ ràng là muốn nghe, Liên Thủ Tín và Trương thị hai mặt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này!” Trương thị giận, liếc mắt nhìn Liên Mạn Nhi một cái, “Con muốn nghe thì cứ nghe, nhưng không được nói với người ngoài.”
“Dạ, dạ.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu.
Trương thị và Liên Thủ Tín thấy thế, mới tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.
“… Năm trước, con trai thứ tư nhà bọn họ mới cưới vợ, trong nhà chỉ còn lại Hỉ Bảo chưa đính hôn. Hai vợ chồng
lão Kim thương yêu nhất, chính là Hỉ Bảo. Đầu xuân năm nay, có bà mai
đến làm mối cho Hỉ Bảo, Hỉ Bảo không vừa lòng, liền thất bại. Nói là lão Kim truyền tin, lấy vợ như thế nào, chỉ cần Hỉ Bảo vui lòng là được….
Thấy chúng ta chỉ có một con trâu kéo cày, hai người và mấy đứa nhỏ, họ
liền không quản việc nhà mà mang cày đến, nói giúp chúng ta trồng trọt…, ai.”
“Lão Kim muốn cưới tỷ con làm vợ Hỉ Bảo?” Liên Mạn Nhi đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Trương thị, tò mò hỏi.
“Phỏng chừng là ý tứ đó.” Trương thị nói, “Mạn Nhi, lời này sau khi trở về , con không được nói với tỷ tỷ, biết không?”
“Biết.” Liên Mạn Nhi gật đầu, mặc dù
nàng cũng không hiểu rõ, tại sao không thể nói cho đương sự Liên Chi Nhi biết, nhưng trước tiên nàng vẫn thuận miệng đáp ứng. “Vậy sao nhà hắn
không tìm bà mai đến nói?”
“Nhà Lão Kim không phải là nông dân bình thường.” Liên Thủ Tín thêm một bó củi vào trong lò, nhìn ngọn lửa trong lò bùng lên, mới nhỏ giọng nói, “Lão Kim xuất thân là hồ tử.”
“Hồ tử ?” Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi.