Edit: Nguyettran2628
Beta: Ly Ly
Coi như ông trời phù hộ, ngày thứ hai là ngày nắng, từ sáng sớm Liên lão gia tử đã dẫn theo một đoàn người lớn
nhỏ ra đồng làm việc.
Buổi sáng, cả nhà Liên Mạn Nhi vẫn bận
rộn việc của cửa hàng ăn sáng như cũ, hai ngày trước vì công việc đồng
áng, nhà nàng chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn so với bình thường, đóng cửa sớm
hơn một chút để ra đồng trồng trọt. Hiện tại công việc ngoài đồng đã
xong hết, cửa hàng làm ăn cũng khôi phục lại tình trạng lúc trước.
Ngày nắng nên đất khô nhanh, ăn cơm trưa xong, Liên Mạn Nhi cũng muốn theo Liên Thủ Tín ra vườn nhổ cỏ.
“Không cần ra đâu, một mình cha làm là
được. Con cần làm gì thì làm đi.” Liên Thủ Tín không cho khuê nữ hỗ trợ, một mình đi ra vườn.
“Cha đang lấy lòng chúng ta kìa.” Liên Mạn Nhi cười, nói với Liên Chi Nhi, Ngũ lang và Tiểu Thất nói.
Về phần vì sao Liên Thủ Tín muốn lấy lòng các nàng, trong lòng mấy đứa trẻ tựa như gương sáng.
Quả nhiên, nhân lúc ăn cơm trưa, Liên Thủ Tín liền nói.
“Cỏ trong vườn, ta đã nhổ sạch rồi. năm
nay rau củ sinh trưởng rất tốt. Sân sau của cửa hàng mới, ta cũng thu
dọn xong rồi,…. Chỉ là đồng phòng trên còn chưa trồng xong, mới vừa rồi
ta ra đồng xem một chút, cũng không còn dư lại bao nhiêu. Nếu chỉ có nhà ông nội bọn con gieo trồng, thì ngày mai còn phải làm tiếp thêm một
buổi sáng nữa. Hôm nay trời nắng, ngày mai không biết thời tiết như thế
nào, nếu trời lại mưa, thì sẽ phải tiếp tục kéo dài thêm thời gian.”
“Nếu ta mang cái cày qua, nhanh chóng
giúp nhà ông nội bọn con một chút, trước khi trời tối là có thể trồng
xong chỗ đồng còn thừa kia rồi.”
Ý của Liên Thủ Tín, là muốn cả nhà qua giúp nhà lão gia tử trồng trọt.
“Nếu đã thế thì làm thôi.” Trương thị nói.
Hai ngày nay, Liên Thủ Tín vô cùng “ân
cần”, không chỉ lấy lòng mấy đứa nhỏ, mà còn nịnh nọt cả Trương thị. Hơn nữa, Trương thị thấy những lời Liên Thủ Tín vừa nói…là chuyện có thể
làm được. Tuy vất vả nửa ngày, nhưng mà trong lòng mọi người đều vui vẻ, thì nàng cũng nguyện ý làm.
Nghe Trương thị đáp ứng, ánh mắt Liên Thủ Tín liền chuyển đến mấy đứa trẻ.
“Vậy thì đi thôi ạ.” Liên Mạn Nhi nói.
Nghe vậy Liên Thủ Tín rất cao hứng.
“Cha bọn nhỏ, chàng đã nói chuyện này với cha chưa?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Còn chưa nói, ta còn phải thương lượng
với cả nhà trước.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện, vừa vội vàng lùa cho hết chén cơm vào bụng, sau đó nhanh chóng xuống giường, mang giày, đi ra
ngoài. “ Bây giờ, ta đi nói với cha.”
“Xem cha các con gấp gáp chưa kìa, cơm ăn cũng không ngon nữa.” Trương thị nhìn bóng lưng Liên Thủ Tín, thở dài một hơi nói.
Liên Mạn Nhi từ từ ăn cơm, trong lòng nghĩ Liên Thủ Tín đối với Liên lão gia tử và Chu thị có thể dùng bốn chữ “Tinh Trung Báo Quốc”(*) để hình dung.
(*)http://www.youtube.com/watch?v=65L_rJelKzc
Mấy mẹ con lại tiếp tục ăn cơm, đang dọn dẹp, thì thấy Liên Thủ Tín nhanh chóng trở lại.
“… Ta vừa nói với cha xong, lão gia tử
rất cao hứng. Mấy người lão gia tử ăn trưa xong là ra đồng luôn. Chúng
ta cũng nhanh chóng chuẩn bị đi, trực tiếp ra đồng luôn là được.” Vẻ mặt Liên Thủ Tín đầy vui mừng, hiển nhiên là vừa nãy nói chuyện với Liên
lão gia tử rất vui vẻ.
“Thu dọn xong ngay lập tức.” Liên Mạn
Nhi vừa nói chuyện, vừa đi vào phòng bếp bưng ra cho Liên Thủ Tín một
chén cơm, cùng một chén thức ăn. “Vừa rồi cha chỉ ăn có một chén cơm, mẹ sợ cha ăn chưa no, nên để dành lại cho cha…Cha ăn đi. Ra đồng làm việc
chậm chút cũng không sao, buổi tối không biết đến lúc nào mới được ăn
cơm, nếu lúc ấy cha đói bụng thì sẽ không có sức để làm việc.”
“Được, ta ăn.” Liên Thủ Tín nghe Liên
Mạn Nhi nói vậy, liền bưng chén cơm lên, ăn một miếng cơm, thì gắp một
đũa thức ăn, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch cơm và thức ăn.
“Ta đi mắc xe (mắc xe vào nghé con), mọi người nhanh lên.” Liên Thủ Tín để chén xuống, liền đi ra ngoài.
Nếu nói đi giúp đỡ người khác thì cũng
phải có bộ dáng của người đi giúp đỡ, mấy mẹ con thu dọn xong, liền khóa cửa đi ra ngoài. Vẫn như cũ là Ngũ lang đánh xe, Tiểu Thất và Liên Mạn
Nhi ngồi trên xe, Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Chi Nhi đi bộ theo
sau.
Bọn họ đến đầu bờ ruộng trước hơn so với Liên lão gia tử một bước.
“Ông nội.” Mấy đứa trẻ chào Liên lão gia tử.
“Ừ.” Liên lão gia tử cười đáp lời, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín một cái. Liên Thủ Tín đang dỡ hàng, lắp cày vào nghé con.
Liên lão gia tử ngẩng đầu nhìn về phía
chân trời, thở phào một cái. Liên Thủ Tín mang theo một nhà lớn nhỏ đến để giúp đỡ trồng trọt, trong lòng ông rất cao hứng, người một nhà không phải nên như vậy sao? Nhìn hàng xóm đang làm việc bên cạnh nhìn ông với ánh mắt hâm mộ, trong lòng Liên lão gia tử cảm thấy đặc biệt sung
sướng.
“Không biết thời tiết ngày mai như thế
nào, nửa ngày này mọi người phải ra sức làm việc, cố gắng gieo trồng
xong trước khi trời tối cho ta. Ta đã nói với bà nội các ngươi, tối nay
ăn bánh nướng áp chảo, thịt hầm cách thủy. Bảo đảm các ngươi sẽ được ăn
ngon.” Liên lão gia tử vung tay lên, lớn tiếng nói.
Những mẫu đất dư còn lại dùng để trồng cây cao lương, cả đại gia đình, dựa theo sự an bài của Liên lão gia tử, chia làm mấy tổ.
Tổ một có Tiểu Thất điều khiển trâu,
Liên Thủ Tín kéo cày, Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang
và Liên Diệp Nhi gieo giống, bồi đất. Liên lão gia tử vốn định tham gia
đào rãnh, nhưng bị Liên Thủ Tín ngăn lại, bảo ông đi gieo hạt.
Đào rãnh là công việc mệt nhọc nhất,
Liên Thủ Tín mang theo cả nhà đến giúp đỡ là vì muốn Liên lão gia tử có
thể thoải mái chút ít, dĩ nhiên sẽ không để ông phải làm công việc vất
vả này rồi.
Đây là tổ một.
Tổ hai, Nhị lang phụ trách đào rãnh,
Liên Thủ Nhân gieo giống, Hà thị bồi đất. Còn tổ ba, theo thứ tự là Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Lễ đào rãnh, Trệu thị và Liên Kế Tổ gieo giống,
Tam Lang, Tứ lang và Lục lang chịu trách nhiệm bồi đất.
Cổ thị, Tưởng thị và Liên Diệp Nhi không phải ra đồng làm việc, theo ý của Liên lão gia tử, trưa nay phải làm
việc gấp, các nàng ra đồng chỉ vướng tay vướng chân, tốt nhất là ở nhà,
chịu trách nhiệm nấu bữa tối.
Liên Mạn Nhi vừa làm việc, vừa nhìn Liên lão gia tử phân tổ và an bài công việc, không khỏi âm thầm gật đầu.
Cách phân công này, phân việc theo đúng sức người, là cách an bài công
việc có hiệu quả nhất.
Có nhiều người giúp đỡ, nên hôm nay tinh thần của Liên lão gia tử vô cùng hăng hái, nhanh chân đuổi sát theo
phía sau cái cày để gieo hạt, nhàn rỗi được chốc lát, lại chay qua đốc
thúc con cháu làm việc.
Liên lão gia tử là người tham công tiếc
việc, trước đây Liên Mạn Nhi cũng biết chuyện này. Lần này, có lẽ vì mấy hôm trước, hiệu suất làm việc thấp, trong lòng ông cảm thấy sốt ruột.
Lúc nhà Liên Mạn Nhi làm việc, nghé con chỉ đi khoảng nửa hoặc một rãnh
cày sẽ được nghỉ ngơi chút ít. Lần này Tiểu Thất cũng định như vậy,
nhưng Liên lão gia tử không đồng ý.
“Đi chậm một chút, tốt hơn nhiều so với việc đứng im một chỗ nghỉ ngơi. Chỉ còn mấy rãnh nữa là xong.” Liên lão gia tử nói.
Tiểu Thất không còn cách nào, chỉ đành
tiếp tục dắt nghé con đi. Tiểu Thất cũng có chút tâm tư. Lúc chưa ra
đồng, Tiểu Thất đã nói với Liên Thủ Tín muốn được dắt nghé con, không
phải là hắn lười, muốn chọn công việc nhẹ nhàng, mà vì hắn thương tiểu
Hoàng, không muốn giao nó cho bọn Tứ lang điều khiển. Nếu hắn dắt nghé
con, thì có thể cho nghé con đi chậm một chút, nó sẽ không quá mệt mỏi.
Thật ra Tiểu Thất điều khiển trâu cũng
không hề chậm, nhưng Liên lão gia tử rất nóng lòng, lại không thể nói rõ ràng, nên đành phải theo sát phía sau Liên Thủ Tín, vừa gieo hạt, vừa
than thở.
Liên Thủ Tín đành phải liên tục vung
roi, giục nghé con đi nhanh thêm một chút. Nhưng cho dù nghé con có đi
nhanh hơn nữa, thì Liên lão gia tử vẫn có thể đuổi kịp. Liên lão gia tử
gieo hạt một hồi, thấy mình đã cách cái cày một khoảng khá xa, liền quay lại phía sau gọi Trương thị tới gieo hạt, còn ông nhanh chóng theo sát
nghé con, tiếp tục thúc giục.
Trên người nghé con đổ đầy mồ hôi, Tiểu Thất đau lòng, khóe miệng cũng rũ xuống.
Liên lão gia tử không chỉ đuổi theo cái
cày, ông còn quay sang thúc giục mấy người Liên Thủ Nghĩa, Nhị lang,… Dĩ nhiên, ông cũng không chịu nhàn rỗi, người vất vả đầy mồ hôi, làm việc
một lúc lâu, cũng chỉ mới hút có một túi thuốc lá rời.
Có Liên lão gia tử thúc giục, hiệu quả
rất rõ rệt, lúc mặt trời sắp xuống núi, ruộng đất còn dư lại không nhiều lắm. Mọi người xung quanh bắt đầu rối rít kết thúc công việc, còn Liên
lão gia tử không có một chút ý định kết thúc công việc.
“Cố gắng thêm chút nữa, trước khi trời
tối phải gieo trồng xong. Tránh cho ngày mai lại xảy ra chuyện.” Liên
lão gia tử lần nữa khuyến khích mọi người.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu
hôm nay không gieo trồng xong số đất này, Liên lão gia tử chắc chắn sẽ
không để cho bọn họ về nhà. Vì vậy, mặc dù đã kiệt sức, nhưng mọi người
vẫn cố hoàn thành.
“Còn mệt hơn so với lúc nhà chúng ta gieo trồng.” Liên Mạn Nhi nhỏ tiếng nói với Trương thị.
“Đừng nói chuyện, chờ khi trở về, chúng ta nghỉ hai ngày, chuyện gì cũng không cần làm.” Trương thị nhỏ giọng trả lời.
“Hôm nay vốn đến lượt nhà ta nấu cơm.”
Hà thị đi qua bên người Trương thị. “Nói cái gì cần người đến giúp đỡ,
là ngại ta nấu cơm không ngon đi? Trước kia, ta cũng nấu không ít lần,
còn chưa có ai chết vì ăn cơm ta nấu đâu.”
Sắc mặt Trương thị khẽ biến, hơi nhấp miệng, lại không nói gì.
Rốt cuộc, đến khi trời tối hẳn, cũng đã gieo xong tất cả.
“Đi, về nhà ăn cơm thôi.” Liên lão gia tử đứng thẳng lưng, trong giọng nói tràn đầy sự vừa lòng.
Đồng đã gieo xong, đại gia đình thở phào nhẹ nhõm, vây quanh Liên lão gia tử trở về nhà.
Tiểu Thất dắt nghé con đi chầm chậm phía sau, vừa đi vừa nhẹ vuốt ve. Liên Thủ Tín vác cày đi đằng sau, cũng đi
chầm chậm, hắn biết tiểu nhi tử đau lòng nghé con, nhưng lại không biết
phải an ủi thế nào.
“Lão tứ.” Liên lão gia tử dừng chân, chờ một nhà Liên Thủ Tín đến gần. “Đi, về nhà lớn ăn cơm.”
Trương thị và Liên Thủ Tín liếc nhìn nhau một cái.
Theo ý tứ của Liên lão gia tử, buổi tối
Chu thị chuẩn bị bánh nướng áp chảo, và thịt hầm cách thủy, đây đều là
hai món ăn ngon, khó có được của gia đình nhà nông. Cũng bởi vì hiếm có, nên Trương thị lại càng không thể ăn.
“Buổi trưa, trong nhà vẫn còn dư lại thức ăn, cha, chúng con về nhà ăn là được rồi.” Trương thị liền nói.
“Cơm thừa lúc nào ăn chả được, buổi tối
mẹ các con nấu bánh nướng áp chảo, thịt heo hầm rất ngon, có tính cả
phần của các con nữa. Đi, theo mọi người về nhà ăn.” Liên lão gia tử vội nói.
“Nếu không thì như vậy đi, cha bọn nhỏ đi đi, mấy mẹ con con ăn ở nhà.” Trương thị suy nghĩ một chút rồi lại nói.
“Nói gì vậy? Mấy người các con đều đi hết.” Liên lão gia tử dứt khoát.
“Cha, cha đi trước đi, chúng con nhốt gia súc xong sẽ lên.” Liên Thủ Tín nhìn đám người đã đi xa, nói.
“Được, các con nhanh lên, cha chờ các con đến mới ăn cơm.” Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, liền cất bước đi.
“Cha bọn nhỏ, chàng mang theo Ngũ lang và Tiểu Thất đi ăn cơm đi.” Trương thị nói.
Sáu người mang theo một con nghé con đi
làm việc, chỉ có ba người đi ăn cơm, lại toàn là đàn ông, không có người mà Chu Thị xem không vừa mắt.
Nói một câu công bằng, thì Chu thị vẫn
đối xử bình đẳng với Ngũ lang và Tiểu Thất như các con cháu khác. Phần
lớn các gia đình nông dân đều trọng nam khinh nữ, an bài như vậy sẽ
không khiến cho Liên lão gia tử cảm thấy mất mặt.
“Vậy ba mẹ con nàng trở về ăn cái gì?
Buổi trưa cũng không còn thừa lại chút đồ ăn nào a.” Trương thị hiền
lành như vậy, khiến cho Liên Thủ Tín rất cảm động.
“Cha, một mình cha đi ăn thôi, con và Tiểu Thất ở nhà ăn cơm với mẹ.” Ngũ Lang đột nhiên nói.