“Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì?” Liên Thủ
Tín xoa trán. Tại sao hắn lại có một người mẹ như vậy? Động một chút là
chụp cái mũ bất hiếu, không nhận mẹ ruột lên đầu hắn, tội danh lớn như
vậy, hắn thật sự rất bất đắc dĩ.
“Bà nội, nội có chính sự gì thì nói đi,
vừa lúc có cháu ở đây để nghe.” Liên Mạn Nhi căn bản không để ý tới lời
nói của Chu thị, có nhận hay không nhận mẹ, chỉ nhàn nhạt nói, “Bà nội,
người và ông nội làm chủ nhà này, ở nhà của cháu, cũng do cha và mẹ cháu làm đương gia. Cha cháu quản lý chuyện bên ngoài, mẹ cháu quản lí
chuyện trong nhà, cũng giống như ông nội và bà nội. Chuyện bà nội sắp
nói, nhất định là chuyện trong nhà, đáng lẽ phải nói với mẹ cháu mới
đúng chứ. Cháu ở đây, bà nội muốn nói gì, đúng lúc cháu có thể truyền
lời giúp nội.”
Lời này của Liên Mạn Nhi đã là nói giảm
nói tránh rồi, không đến mức khiến cho Chu thị phải nói Liên Thủ Tín
không đảm đương nổi việc đương gia, hơn nữa, vô luận kế tiếp Chu thị nói cái gì, Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đều có thể tiến thối được.
Liên Mạn Nhi lựa chọn làm như vậy, cũng
là vì suy nghĩ đến cảm xúc của Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín là người trọng tình cảm, nếu như nàng xé toang mặt với Chu thị, vô luận kết quả như
thế nào, trong lòng Liên Thủ Tín cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa đối
với tất cả mọi người đều có chỗ không tốt. Một cuộc tranh cãi, nhất đao
lưỡng đoạn, tuy nói là lưu loát dứt khoát, nhưng ở niên đại này, suy
nghĩ đến tính tình của Liên Thủ Tín, điều đó là không thực tế, nếu thật
sự làm như vậy, trước dư luận, cũng là lưỡng bại câu thương.
Lập trường phải kiên định, nhưng kiên quyết tránh cãi nhau với Chu thị.
Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong, mặt
lập tức đỏ lên. Có điều trong lòng bà rất rõ ràng, hôm nay không có cách nào đuổi Liên Mạn Nhi ra khỏi đây được. Trong lòng bà bắt đầu nôn nóng. Gần đây, rõ ràng bà cảm giác được, Liên Thủ Tín cách lòng bàn tay của
bà càng ngày càng xa. Đặc biệt là lần trồng trọt lúc trước, khi ăn cơm,
bà tức giận đến như vậy, khóc thành như vậy, tranh cãi ầm ĩ với Liên lão gia tử như vậy, nhưng Liên Thủ Tín vẫn thờ ơ. Không giống như kỳ vọng
của bà, gọi Trương thị tới để răn dạy, cũng không đến trước mặt bà để
cầu khẩn.
Chuyện đã đến mức này, bà muốn bảo đảm
hạnh phúc của Liên Tú Nhi. Hơn nữa, bà cũng muốn xác nhận, bà còn có thể nắm đứa con trai này trong lòng bàn tay nữa hay không.
Tuy không giống như kế hoạch của bà, nhưng những lời muốn nói, bà vẫn phải nói ra.
“Lão Tứ, ta hỏi ngươi.” Chu thị nhìn thẳng Liên Thủ Tín, “Chuyện của Tú Nhi, ngươi quản hay không quản?”
“Mẹ, Tú Nhi có nhiều chuyện như vậy, đâu phải con muốn quản là quản.” Liên Thủ Tín bị Chu thị nhìn chằm chằm,
đỉnh đầu cũng đổ mồ hôi, “Người phải nói đó là chuyện gì, để con còn
biết cách quản như thế nào chứ?”
“Lão Tứ, tuy ngươi ra ở riêng rồi, nhưng vẫn là người một nhà, có phải không? Ta sinh ngươi ra, việc tiểu tiện,
đại tiện của ngươi, đều do một tay ta lo, nuôi ngươi lớn lên, cưới vợ,
sinh con, bây giờ cái gì ngươi cũng có. Ta không yêu cầu ngươi cho ta
cái gì, nhưng chuyện của Tú Nhi thì khác. Ngươi làm ca ca không thể
không quản…. Hôn sự lần này, ngươi và vợ ngươi đều đã chuẩn bị tốt rồi
chứ, đồ cưới ngươi cho Chi Nhi là những gì?”
“Mẹ, không phải con đã nói, Chi Nhi đính hôn trước, sau này mới thành thân. Đồ cưới gì, chúng con còn chưa có
suy nghĩ đến chuyện này.” Liên Thủ Tín nói. Mặc dù Trương thị đã nói
với hắn, đến lúc Chi Nhi thành thân, cố gắng cho Chi Nhi nhiều của hồi
môn một chút, nhưng của hồi môn cụ thể là gì, bao nhiêu của hồi môn, hai người cũng chưa thương lượng qua. Cái này, còn phải xem gia cảnh của
bọn họ lúc đó như thế nào. “Mẹ, lúc mẹ và cha phân nhà cho chúng con ở
riêng với hai bàn tay trắng, cả nhà đều đói khát, trong lòng con…”
“Bà nội, nhà mà nội cho chúng cháu khi
ra ở riêng, trong nhà có rất nhiều thứ sao? Hay chỉ có mỗi cái nhà thôi? Mấy năm qua, cha và mẹ cháu không có đóng góp gì nên bị phân ra ở riêng với hai bàn tay trắng? Bà nội, sao nội không nói, lúc đó là tình huống
gì mà cả nhà chúng cháu bị phân ra ở riêng?” Liên Mạn Nhi nói, “Mọi
người sợ mẹ cháu bị bệnh chết, sợ chúng cháu làm liên luỵ mọi người, nên mọi người mới phân chúng ta ra ở riêng!”
Liên Thủ Tín phúc hậu, không chịu nhắc
tới tình cảnh thê lương lúc các nàng ra ở riêng, nhưng Liên Mạn Nhi
không thể không nói. Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị và Liên Tú Nhi, trong
lòng nàng nghĩ, có phải nếu như nàng không nói, các nàng chỉ nhớ rõ, khi nhà nàng ra ở riêng, các nàng đã chia cho nhà nàng chút ít sản nghiệp,
còn những chuyện khác, căn bản đều đã quên hết. Vì cái gì, các nàng
không tùy tiện nhắc tới? Là vì sợ nhớ đến sẽ thương tâm khổ sở, mà người khởi xướng chuyện này lại không hề áy náy khi nói ra.
Liên Tú Nhi nhanh chóng dời tầm mắt, không dám đối mặt với Liên Mạn Nhi. Thân thể Chu thị cũng chấn động mạnh một cái.
“Lão Tứ, ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút khuê nữ nhà ngươi nói cái gì….” Hai mắt Chu thị hàm chứa nước
mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Liên Mạn Nhi, chất vấn Liên Thủ Tín. Vẻ
mặt và giọng nói đó, dường như bà mới là người chịu nhiều ủy khuất.
Lời Liên Mạn Nhi nói, cũng khơi gợi lên nỗi đau xót mà Liên Thủ Tín đã chôn sâu trong lòng. Hắn đưa tay ôm lấy đầu.
“Đồ cưới của Chi Nhi, chúng con còn chưa lo tới, đến lúc đó xem tình huống rồi nói sau. Một nhà sáu miệng ăn,
vốn liếng ít, muốn cho bao nhiêu cũng phải xem tình hình lúc đó đã.” Cố
gắng áp chế đau xót trong lòng xuống, Liên Thủ Tín tiếp tục trả lời câu
hỏi của Chu thị.
Chu thị cũng không tiếp tục dây dưa với
những lời nói của Liên Mạn Nhi nữa, bà lấy khăn ra, xoa xoa nước mũi.
Nói rất hay, rất tốt, thiếu chút nữa là bị Liên Mạn Nhi chuyển sang chủ
đề khác rồi. Hơn nữa, còn vô cùng bất lợi đối với chủ đề bà định nói.
Nhưng như vậy, cũng làm cho thanh âm nói chuyện của bà phải giảm xuống rất nhiều rồi.
Nha đầu Liên Mạn Nhi này, không dễ đấu chút nào, chút nữa đã mắc mưu của nha đầu này.
Chu thị dùng khóe mắt hung hăng liếc
Liên Mạn Nhi, cũng may Liên Thủ Tín trung thực, không có triển khai tiếp chủ đề của Liên Mạn Nhi. Đứa con trai này của bà vẫn rất tốt, chỉ cần
lần này bà kịp thời kéo nó về bên cạnh mình là được.
“Lão Tứ, ngươi đừng nghĩ ta không biết
gì.” Chu thị hít một hơi, nói ra, “Các ngươi không cho Chi Nhi nhiều của hồi môn, sao người ta lại coi trọng nhà ngươi mà đến cầu thân? Ngươi
không lừa được ta đâu, vẫn là lời vừa rồi, ta không đòi hỏi gì nhiều.
Ngươi cho Chi Nhi bao nhiêu đồ cưới, thì cho Tú Nhi bấy nhiêu là được.”
Chu thị nói chuyện, nhanh nhìn chòng chọc vào mắt Liên Thủ Tín.
“Yêu cầu này của ta cũng không quá phận
đi? Ngươi chỉ có một muội muội, bây giờ cuộc sống của ngươi trôi qua rất tốt, ngươi còn không bỏ được chút tiền ấy ư?”
Liên Mạn Nhi vụng trộm liếc mắt, thì ra Chu thị gọi Liên Thủ Tín tới là vì chuyện này.
Liên Thủ Tín có chút bối rối. Lúc bọn họ ra ở riêng, trong tay một đồng tiền cũng không có. Cả nhà bọn họ phải
làm việc cật lực chẳng phân biệt ngày đêm, cả nhà mới có được cuộc sống
ấm no, được sống giống như con người. Hiện tại, đồ cưới của Chi Nhi hoàn toàn trống không, lúc này bọn họ mới bắt tay vào làm để bắt đầu tích
lũy, về sau Ngũ Lang và tiểu Thất còn phải cưới vợ, còn có hôn sự của
Mạn Nhi, mỗi một việc đều phải chi tiêu không ít.
Mà đồ cưới của Liên Tú Nhi, Chu thị đã tích lũy nhiều năm rồi.
Với tư cách là ca ca, đợi lúc Liên Tú
Nhi kết hôn, hắn tự nhiên sẽ cho thêm tư trang làm quà cưới cho nàng,
nhưng Chu thị yêu cầu hắn cho khuê nữ nhà mình bao nhiêu đồ cưới, thì
phải cho Liên Tú Nhi bấy nhiêu. Yêu cầu này đối với hắn mà nói thì rất
quá đáng. Đây rõ ràng là cướp bần tế phú!
“Mẹ, cả nhà con mới ăn no được vài ngày, mẹ liền coi con là đại tài chủ hả?” Liên Thủ Tín thống khổ, mặt đều
nhíu lại, “Con không dám so sánh với nhà người ta, con chỉ so với người
trong nhà thôi, những năm qua, có thứ gì mà Tú Nhi không có, nhưng Chi
Nhi thì có cái gì? Đến một cây trâm, mẹ nàng còn không có để cho nàng,
con là cha cũng không cho nàng được cái gì.”
“Ngươi chớ khóc than với ta, những mẫu
đất kia của ngươi không phải mua bằng tiền bạc? Căn nhà kia không phải
dùng tiền để xây? Cửa hàng của ngươi, mỗi ngày tiền thu vào ầm ầm, ngươi cho muội muội mình thêm chút đồ cưới, là làm khó cho ngươi hả?” Chu thị hung dữ cắt đứt lời Liên Thủ Tín, “Ta cũng không bắt ngươi phải cho
bây giờ, ngươi nói với ta một câu, hứa sẽ cho muội muội ngươi một vài
thứ!”
“Mẹ, người muốn làm cái gì a. Chúng ta
dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, về sau của hồi môn của Chi Nhi không chắc có thể so sánh được với Tú Nhi đâu. Lão nhân gia ngài gấp gáp làm
cái gì.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ nói.
“Lão Tứ, ngươi không thể vô lương tâm,
lòng dạ độc ác như thế được.” Chu thị vừa nói chuyện vừa khóc lên, buồn
bã nói, “Thời gian này, cuộc sống nhà chúng ta trôi qua không tốt bằng
trước kia, người ta xem thường chúng ta. Ta phải ăn trấu nuốt rau, ta
cũng không phản đối, nhưng ta chỉ còn có một khuê nữ, không thể để nàng
bị chậm trễ a. Ngươi chỉ cần hứa với ta một câu, mọi người biết được sẽ
khen ngươi tốt, mà ngươi cũng thành toàn cho muội muội của mình, giúp ta và cha ngươi, cũng coi như là ngươi tận hiếu với hai người già chúng ta rồi.”
Nói như vậy, là Chu thị đã nhượng bộ Liên Thủ Tín rồi.
Hôm nay Chu thị biết vừa đấm vừa xoa,
không giống như lúc trước, chỉ biết cậy mạnh, không nói đạo lý. Liên Mạn Nhi ở một bên nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ.
“Việc này nói một là một.” Liên Thủ Tín
gian nan nói, “Ngô gia muốn kết thân với Chi Nhi, là coi trọng nhân phẩm của Chi Nhi, không liên quan gì đến đồ cưới. Chính là Tú nhi, nếu nhà
nào cưới muội ấy chỉ vì tham đồ cưới của muội ấy, thì chúng ta cũng
không thể kết thân với họ.”
Đây là Liên Thủ Tín cự tuyệt yêu cầu của bà, Chu thị lập tức thẹn quá hoá giận.
“Ngươi là đồ vương bát đản, ta khuyên
can ngươi mãi, ngươi chính là vắt cổ chày ra nước. Ngươi là cái đồ táng
tận lương tâm, nếu không phải ta không còn cách nào khác, ta cầu xin
ngươi làm gì? Tâm của ngươi được làm bằng đá hả, chỉ nhận thức tiền bạc
hơn là người thân a!” Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín, mắng.
“Mẹ, mẹ cầu hắn làm gì, ai bảo mẹ cầu
hắn. Tâm của hắn đã hướng về người khác, đã sớm không có chúng ta rồi.
Ta có thành cái dạng gì, cũng không cần bọn hắn phải quản ta.” Liên
Tú Nhi phồng miệng, giật giật ống tay áo của Chu thị nói.
Chu thị quay đầu nhìn Liên Tú Nhi một
chút. Liên Tú Nhi lớn tuổi hơn Liên Chi Nhi, bối phận cũng cao hơn, là
khuê nữ của nàng và lão gia tử, là người quan trọng của đại gia đình nhà nàng a. Liên Thủ Tín và Trương thị mới ra ở riêng không lâu. Muốn so về gia đình, so cha mẹ, so huynh đệ tỷ muội, mặt nào Liên Chi Nhi cũng
không sánh bằng Liên Tú Nhi. Thế nhưng mới đây, Liên Chi Nhi đã có được
mối hôn sự tốt. Nguyên nhân chỉ có một, chính là cuộc sống hiện tại của
Liên Thủ Tín trôi qua rất tốt, hơn hẳn đại gia đình bên này.
“Lão Tứ, mẹ chỉ có một nha đầu Tú Nhi
này thôi, mẹ chỉ có một ước muốn cuối cùng này thôi. Mẹ van con, mẹ dập
đầu lạy con…” Chu thị vừa nói chuyện, vừa bò dậy quỳ gối trên giường
gạch, muốn dập đầu với Liên Thủ Tín.
“Mẹ!” Liên Thủ Tín vội vàng nhảy dựng lên, lúc này kể cả tâm tư muốn chết, hắn cũng có rồi.
Rốt cuộc là tại sao Chu thị cứ phải bức
bách hắn như vậy? Đây không phải là nói, bây giờ hắn là đại tài chủ, mà
Liên Tú Nhi đến một chút đồ cưới cũng không có. Tình huống thực tế rõ
ràng là ngược lại a.
“Mẹ, người bóp chết con đi!” Liên Thủ
Tín bịch một tiếng liền quỳ xuống, bắt đầu gào khóc, “Con bất hiếu,
người bóp chết con đi cho rồi, để con dùng cái mạng này báo ân cho mẹ.
Mẹ cũng không cần mỗi lần nhìn thấy con lại tức giận”
Liên Thủ Tín như vậy khiến Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, so với nàng, Chu thị và Liên Tú Nhi còn giật mình hơn.
Chu thị im bặt tiếng khóc, bà có chút sững sờ nhìn Liên Thủ Tín.