Edit: An Nguyễn
“Mẹ.” Thấy Chu thị đi tới, Liên Thủ Tín vội kêu một tiếng.
Chu thị cũng không thèm nhìn Liên Thủ Tín một cái, một đôi chân bó
chạy nhanh tới bên cạnh. Nàng nhìn số trên cân, lại nhìn túi hạt kê bên
cạnh, sắc mặt càng âm trầm.
“Lão gia tử, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi đem hạt kê đều cho bọn
hắn, còn chúng ta thì sao? Một mình ngươi giả bộ làm người tốt, giúp cho nhà người ta, ngươi để một nhà chúng ta uống gió tây bắc à?” Chu thị
chỉ vào Liên lão gia tử, lớn tiếng nói.
Ngày thường Liên Thủ Tín đến lĩnh lương thực, Chu thị đều dạy dỗ hắn
một trận. Mà lần này, Chu thị trực tiếp mở miệng nói Liên lão gia tử.
Đừng tưởng rằng cuối cùng Chu thị cũng cho qua Liên Thủ Tín, chẳng qua
là bà đổi chiến lược, chọn phương pháp coi thường Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín càng coi trọng tình cảm, mềm lòng, càng coi trọng Chu
thị thì khả năng đả kích của chiêu này càng lớn. Không thể không nói, sự hiểu biết cùng khả năng gây khó dễ của Chu thị với Liên Thủ Tín gần như đạt đến tột đỉnh. Bà căm tức con trai đến quyết tâm, phải xuống tay ở
nơi yếu đuối nhất trong lòng con, nếu con không hoàn toàn thần phục, bà
quyết không từ bỏ. Dĩ nhiên, sau khi con trai hoàn toàn ngoan ngoãn,
thỉnh thoảng bà cũng sẽ bố thí cho một chút dịu dàng.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín, ánh mắt tràn đầy đồng tình.
“Ngươi lão bà tử này, vừa yên tĩnh được mấy ngày đã nói nhao nhao cái gì?” Liên lão gia tử không nhịn được nói, “Đây là khẩu phần lương thực
của nhà lão Tứ, lúc ở riêng đã nói rồi, hạt kê vàng gói bánh chưng này
cũng thuộc khẩu phần lương thực.”
“Ngươi cần làm gì thì làm đi, đừng có một chút biểu hiện của lão nhân đều không có. Ngươi xem mấy đứa trẻ đều nhìn ngươi kìa.” Liên lão gia
tử hạ giọng khuyên Chu thị, “Ngươi đừng một chút tình cảm cũng không giữ cho người khác.”
Nếu là người khác nghe những lời này cũng sẽ đi ra. Nhưng đây là Chu thị, không phải là người khác.
“Bây giờ hắn phát tài rồi, hắn còn muốn chút khẩu phần lương thực này sao? Lòng lang dạ sói, còn muốn đục khoét chỗ chúng ta.” Chu thị không
nhìn Liên Thủ Tín, cũng không nhìn mấy người Liên Mạn Nhi, cố ý đánh vào bức tường đối diện, vừa đánh vừa nói “ Cánh đều cứng cáp rồi. Nhìn thấy ta đều hận sao ta không chết sớm một chút, mọi người đều tránh ta, sợ
ta ăn uống nhiều. Đều là kẻ táng tận lương tâm…”
Liên Thủ Tín há miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào bởi Chu thị vốn không hiểu lý lẽ. Nhận lỗi với Chu thị sẽ giúp
cho Chu thị tiến thêm một bước chèn ép bọn họ. Mà lấy cứng đối cứng với
Chu thị, Liên Thủ Tín không đành lòng.
“Ông nội, hạt kê cân xong chưa ạ? Nếu xong rồi, chúng cháu sẽ chuyển đi.” Liên Mạn Nhi lanh lảnh nói.
Không thể phân rõ phải trái với Chu thị, cũng không thể cùng bà mắng
chửi, vậy chỉ có cách lơ bà đi. Coi tiếng mắng của bà là tiếng sơn ca,
nên làm gì thì cứ làm cái đó. Đây là kế sách mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi
thảo luận ra.
Ánh mắt Liên lão gia tử hướng về phía Liên Mạn Nhi, sau đó nhìn Ngũ
Lang và tiểu Thất. Ba đứa trẻ bộ dáng đều rất bình tĩnh, không có tức
giận, cũng không có sợ, giống như không nghe thấy lời nói của Chu thị.
Liên lão gia tử không khỏi chấn động, lời nói của Chu thị khiến người khác tức giận thế nào, ông là người rõ ràng nhất. Ngay cả một số người
trưởng thành nghe thấy đều không chịu được, vậy mà ba đứa trẻ không cãi
nhau với Chu thị, điều này khiến ông giật mình. Liên Thủ Tín và Trương
thị nuôi dạy mấy đứa trẻ này vô cùng tốt. Nhưng trên mặt ba đứa trẻ đến
một chút phẫn hận đều không có, điều này làm ông vô cùng khiếp sợ.
Vui giận không hiện trên mặt, ông đã từng gặp, nhưng mấy người Liên
Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất, người lớn nhất là Ngũ Lang năm nay mới chỉ mười ba tuổi.
Liên lão gia tử đột nhiên ý thức được một việc, cho tới nay ông đều
quên cùng coi thường mấy hài tử của Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Cân xong rồi, đem đi đi.” Liên lão gia tử phục hồi tinh thần, thái
độ càng thêm hòa ái “Có chuyển được không? Ông nội giúp các cháu xách
một túi.”
“Không cần đâu ông nội, chúng cháu chuyển được.” Ngũ Lang liền nói.
Mọi người, ai cũng không để ý đến Chu thị.
Chu thị hướng phía tường nói nước miếng bay đầy nhưng một chút hiệu quả mong muốn cũng không có, bà thoáng cái tắc họng.
“Vương bát đản, ngươi đúng là lòng lang dạ sói a…..” Chu thị cũng
không phải nữ nhân cam tâm bị quên lãng, bà ngây người một chút, lập tức bổ nhào về phía Liên Thủ Tín.
Liên gia thường xuyên gây lộn, nhưng phần lớn chẳng qua là mắng cho
sướng miệng, xem ai có công lực mắng chửi cao, người một nhà cũng không
động thủ. Cho dù là Chu thị cũng chưa bao giờ đánh con dâu, càng không
đánh cháu trai, cháu gái. Không thể không nói đây là cách tương đối văn
minh, cũng tương đối thông minh.
Chu thị muốn động thủ, đều chọn đánh con trai. Liên Mạn Nhi từng cẩn
thận phân tích, những năm này Chu thị ở Liên gia gần như có thể một tay
che trời, đều có liên quan rất lớn đến quyền hạn trong gia đình, tính
thông minh và khả năng nắm bắt chặt chẽ của bà.
Con trai đánh thế nào cũng được nhưng nếu đánh cháu trai, cháu gái,
đó chính là xâm phạm quyền lực của con trai, cũng làm cho con trai xa
rời bà thêm. Dĩ nhiên, xúi giục con trai đánh con dâu, cháu trai, cháu
gái lại là một chuyện khác. Nhưng mà, áp dụng phương pháp này lên Liên
Thủ Tín, Chu thị chưa từng thành công.
Có thể bởi vì Liên Thủ Tín giữ vững điểm này, khiến cho Chu thị không dám vượt qua ranh giới này.
Chu thị bổ nhào vào Liên Thủ Tín nhưng không thành công. Liên Thủ Tín bởi vì sự lạnh nhạt của Chu thị với hắn mà trong lòng không thoải mái,
Liên Mạn Nhi và Liên lão gia tử vừa nói dứt lời, hắn liền chào Liên lão
gia tử cùng Chu thị một tiếng, vác lương thực trên lưng đi ra ngoài.
Kết quả, cái tát của Chu thị không đánh vào Liên Thủ Tín, chỉ đánh đến miệng túi lương thực.
“Ngươi làm gì vậy!” Liên lão gia tử thấy, nhanh chân bước đến kéo Chu thị ra.
Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất kéo túi lớn túi nhỏ vừa sức mình theo nhau đi ra.
Sau lưng, Liên lão gia tử hạ giọng khiển trách Chu thị.
“Cha, nhanh lên một chút đi.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng thúc giục. Chu
thị muốn ầm ĩ với Liên lão gia tử vậy để cho chính họ ầm ĩ thì tốt lắm,
nhà mình đi nhanh một chút là có thể sớm một chút rời đi nơi thị phi
này. Có cái gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết, Chu thị vốn là
trách nhiệm của Liên lão gia tử.
Liên Thủ Tín lần này cũng không còn vờ ngớ ngẩn, chân bước thật nhanh.
Ngày đó, Liên lão gia tử cùng Chu thị cuối cùng cũng không cãi lộn,
Liên Mạn Nhi nghĩ, hẳn là bởi vì bọn họ đã rời đi. Chu thị dù có ồn ào
cũng không đạt được mục đích nên thôi.
……………..
Tiết Đoan ngọ, trời nóng hơn một chút. Sắp được ăn tết, bọn nhỏ luôn là người cao hứng nhất.
Nhà Liên Mạn Nhi tụ lại một chỗ, bàn bạc rồi viết ra một tờ danh sách thật dài những thứ cần mua, sáng sớm hôm sau vội vàng ngồi xe bò đến
chợ trấn Thanh Dương.
Các nàng trước đem xe bò gửi lại cửa hàng lương thực quen biết rồi
mới vào chợ. Muốn gói bánh chưng, đầu tiên phải mua lá dong. Nhà người
nông dân dùng lá dong gói bánh chưng, phần lớn là dùng đi dùng lại. Nói
cách khác, hôm nay dùng xong, rửa, hong khô, năm sau lại dùng, cho đến
khi không thể dùng được nữa mới thôi.
Nhưng năm nay là năm đầu tiên nhà Liên Mạn Nhi ở riêng, Chu thị vẫn
đang đau lòng vì chuyện cho nhà nàng khẩu phần lương thực nên giờ tuyệt
đối sẽ không tốt bụng cho các nàng lá dong nữa. Cho nên bọn họ chỉ có
thể đi mua.
Nhà mình gói hai mươi cân bánh chưng, hơn nữa cửa hàng ăn sáng định
bán hai trăm cân, theo Trương thị tính toán thì phải mua vài bó lá dong. Tiếp theo, mấy mẹ con đi mua trứng gà, vịt. Đi một vòng chợ, mua đầy
mấy chiếc giỏ mang theo, mấy người mới vừa lòng đi ra ngoài, quay về cửa hàng lương thực.
Cửa hàng lương thực các nàng quen biết là Vương kí, lý do là vì các
nàng mở cửa hàng ăn sáng, cần có một lượng lương thực rất lớn, các nàng
chọn trúng Vương kí làm ăn quy củ, giao hẹn giá tiền tương đối ưu đãi
làm nơi mua lương thực.
Liên kí là khách hàng lớn, chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị thấy các nàng đến, vội vàng ân cần chào hỏi, lại còn rót trà, mời điểm tâm. Nghe các
nàng nói muốn mua gạo nếp cùng hạt kê vàng, thì nhanh nhẹn cho các nàng
xem gạo.
“…. Hạt kê vàng chính là trồng ở vùng này, mềm dẻo và thơm hơn chỗ
khác, ….. chỗ gạo nếp này là vừa chuyển tới, là chuyển từ Giang Nam tới, là gạo mới của năm nay. Ngài nhìn một cái, đều là thượng hạng….”
“Loại gạo nếp thượng hạng này lấy một trăm hai mươi cân, hạt kê vàng
bên kia lấy chín mươi cân.” Liên Mạn Nhi chọn lựa rồi nói với chưởng quỹ Vương kí.
Chưởng quỹ vội vàng gật đầu.
“Bây giờ ta liền sai tiểu nhị chuyển qua.”
Ra khỏi cửa hàng lương thực, các nàng lại tới hàng giấy, mua một ít
giấy màu rồi cuối cùng mới đi hàng thịt, nêu số lượng thịt cần mua với
Trương đồ tể sau đó mới lên xe bò quay về.
Các nàng phải đợi gạo đến rồi mới có thể ngâm rửa, chuẩn bị gói bánh
chưng. Nhưng mà trước đó, các nàng còn có việc khác cần hoàn thành.
Trương thị mang theo Liên Mạn Nhivà Liên Chi Nhi ngồi trên giường
gạch, đem mấy loại giấy màu đỏ, vàng, xanh trải ra, gấp, cầm kéo sắc cắt xén.
Khí trời ấm áp hơn, mấy cánh cửa sổ đều mở rộng, nhìn ra bên ngoài là nơi nơi xanh biếc, từng đợt gió mang theo không khí tươi mới từ bên
ngoài bay vào. Liên Mạn Nhi mặc áo mỏng ngồi trên giường gạch, nẹn cảm
thấy vô cùng thoải mái.
Bình an, vui vẻ, càng ngày càng giàu có, đối với cuộc sống như vậy, mỗi một ngày, một mùa đều là ngày tốt nhất, mùa tốt nhất.
“Mạn Nhi, chồng này giao cho con, đều gấp chim én.” Trương thị đem
một chồng giấy đã cắt thành hình vuông đưa cho Liên Mạn Nhi rồi đưa một
chồng giấy khác cho Liên Chi Nhi, “Cái này gấp hồ lô.”
“Con muốn gấp hồ lô.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
“Muốn gấp cái gì thì gấp cái đó.” Trương thị cười nói.
Sắp đến Đoan ngọ rồi, người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử đều dùng
giấy màu gấp một ít chim én và hồ lô, treo dưới xà nhà. Chim én dĩ nhiên là loại chim mùa đông bay đi phương Nam tránh rét, tới xuân lại quay
về. Hồ lô là chỉ hồ lô thuốc.
Tiết Đoan ngọ, có địa phương có tập tục đeo lá ngải cứu hoặc uống
rượu hùng hoàng, mà Tam Thập Lý doanh tử nơi này gấp hồ lô thuốc treo
lên cũng mang mục đích giống nhau.
Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch gấp một hồi liền đi thư giãn gân cốt, đi ra ngoài tây sương phòng.
Trong viện im ắng, người của Liên gia đều ra đồng làm việc, mấy người ở nhà hẳn đều ở thượng phòng chuẩn bị đồ cho tết Đoan ngọ.
Liên Mạn Nhi đi trong sân một vòng, gọi hai con gà mái đang định chạy ra ngoài về rồi quay vào phòng. Nàng đi tới cửa, ngẩng đầu lên theo bản năng liền không tránh khỏi sợ hãi.