Edit: An Nguyễn
“Gia Hưng tới à, mau vào trong nhà ngồi.” tiếng cười của Liên Thủ Tín từ bên ngoài truyền vào “Mẹ bọn nhỏ, Gia Hưng tới.”
Mặt Trương thị lập tức đầy vẻ cười, vừa đáp lời vừa ra ngoài đón.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi một cái, thấy nàng xấu hổ đứng đó, băn khoăn không biết nên ra ngoài đón hay đứng ở nơi này, hoặc nên trốn đi; liền nở nụ cười.
Cười xong, Liên Mạn Nhi kéo tay Liên Chi Nhi, đi theo Trương thị ra ngoài đón.
Ngô Gia Hưng mặc một bộ quần áo vải đay phẳng phiu, tay ôm bao lớn
bao nhỏ đứng ở đó, hướng về phía Trương thị và Liên Thủ Tín cười.
Liên Mạn Nhi nhanh nhẹn tiến lên giúp Ngô Gia Hưng cầm đồ, mọi người
cười cười nói nói đi vào cửa hàng, bày ra mấy thứ nước trà, trái cây.
Con rể tương lai đến nhà, Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều vui vẻ ra
mặt, lấy đồ tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi.
Ngô Gia Hưng tới để đưa quà tặng tiết Đoan Ngọ.
Nhà nông chú ý lui tới thăm viếng vào ba dịp lễ lớn (Đoan Ngọ, Trung
Thu, Nguyên Đán). Hiện tại Liên gia và Ngô gia là thân thích rồi, lễ
nghi này tự nhiên không thể thiếu.
Kể ra cũng có nhà, hoặc vì chủ nhà tiết kiệm, hoặc trong nhà điều
kiện có hạn, luôn mong muốn sau khi đính hôn lập tức thành thân bởi vì
như vậy có thể nhanh chóng đem con dâu cưới vào cửa, tăng thêm lao động
trong nhà, sớm sinh con đẻ cái, còn giảm bớt quà tặng trong ba ngày lễ
trước khi kết hôn.
Ngô gia dĩ nhiên không phải gia đình như vậy, quà tặng Ngô Gia Hưng đưa tới cũng rất nhiều.
Hai cuộn vải đay, dùng sợi bông thượng đẳng dệt thành, bề mặt mịn
màng, mặc vào lại thoáng mát, màu sắc và hoa văn tươi đẹp mà không thô
tục. Vải là do Ngô Gia Hưng và Ngô Ngọc Quý đi thị trấn mua về, giá tiền cũng không rẻ hơn tơ lụa bình thường, nghe nói còn là vật liệu may mặc
hợp thời nhất năm nay ở thị trấn và phủ thành. Bởi vì bán chạy, cửa hàng vải vóc ở trấn Thanh Dương cũng không còn cuộn nào.
Tiếp theo là một túi mười cân gạo nếp thượng đẳng, khoảng mười cân thịt heo, ngoài ra còn có hai bình rượu Hạnh Hoa thôn.
“Vừa thực dụng vừa đẹp. Quả thật suy nghĩ thấu đáo, mẹ Gia Hưng đúng là người chu đáo.” Trương thị nói nhỏ với Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín ở trong phòng nói chuyện với Ngô Gia Hưng, Trương thị
dẫn theo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Ngô
Gia Hưng tới tặng lễ, tất nhiên Liên gia phải giữ hắn lại ăn cơm.
Một lúc sau, Ngũ Lang và Tiểu Thất từ tư thục trở về, cũng vào nhà chào hỏi Ngô Gia Hưng.
“Mời Lỗ tiên sinh qua sớm một chút.” Trương thị nói với Ngũ Lang.
Ngũ Lang đi mời Lỗ tiên sinh, Trương thị vừa nấu cơm, vừa bàn bạc với Liên Chi Nhi.
“Chi Nhi,…. Hay là, con làm cho Gia Hưng một đôi giày.”
Liên Chi Nhi bận bịu ngắt mộc nhĩ, nghe thấy lời của Trương thị mặt liền đỏ lên nhưng không trả lời.
Trương thị liền kêu tiểu Thất đi ra ngoài.
“Đi ước lượng xem kích thước chân Gia Hưng ca của con như thế nào, để chị con làm giày cho hắn.”
Tiểu Thất nghe xong lập tức chạy vào trong phòng, sau đó trong nhà liền truyền tới tiếng tiểu Thất oang oang nói chuyện.
“Gia Hưng ca, kích thước chân ca như thế nào, chị đệ làm cho ca một đôi giày.”
Ngô Gia Hưng trong nhà mặt đỏ chót. Liên Chi Nhi bận việc ngoài phòng mặt lại càng đỏ hơn. Tiểu Thất nói như vậy rất dễ khiến Ngô Gia Hưng
hiểu lầm, đây là Liên Chi Nhi bảo tiểu Thất đi hỏi.
“Tiểu quỷ phá phách.” Trương thị cũng dở khóc dở cười.
Ngô Gia Hưng dù đỏ mặt nhưng vẫn vô cùng phối hợp, hoặc là do tiểu
Thất chủ động tìm một tờ giấy, đặt trên đất, nhìn giày của hắn, vẽ ra
mẫu giày. Mẫu giày này dĩ nhiên không dùng để làm giày nhưng lại vẽ ra
chính xác kích thước giày của Gia Hưng.
Vẽ xong, Ngô Gia Hưng còn cùng tiểu Thất đi ra ngoài, tự mình cầm mẫu giày đưa qua.
“…. Vẽ không tốt lắm, kích thước từ đây tới đây, lớn như vậy là vừa.” Ngô Gia Hưng nhìn mẫu giày nói.
Làm việc ngoài phòng có ba người, Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Ngô Gia Hưng không thể trực tiếp đưa mẫu giày cho Liên Chi Nhi, liền đưa về phía Trương thị.
Liên Mạn Nhi quay mặt cười trộm, nghĩ thầm, Ngô Gia Hưng cũng không ngốc.
Trương thị không nhận mẫu giày Ngô Gia Hưng đưa, Ý bảo tay nàng ướt.
Ngô Gia Hưng cũng “không thể làm gì khác ngoại trừ” đem mẫu giày “thuận
tay” đưa cho Liên Chi Nhi.
Liên Chi Nhi mặt đỏ hồng, không chịu nhận, nàng kêu Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi.”
Niên đại này nam nữ khác biệt, nhà nông dù không nhiều quy củ như
những gia đình giàu có nhưng ở phương diện này cũng rất xem trọng. Tuy
vậy, vì Liên Mạn Nhi và tiểu Thất còn nhỏ nên việc hai người làm bóng
đèn cũng không có người có ý kiến.
“Chao ôi, ta cũng muốn một đôi giày.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
Liên Mạn Nhi cháy nhà hôi của, ai cũng không có biện pháp làm gì nàng.
Cuối cùng, bởi Liên Chi Nhi quở trách cùng cầu khẩn, Liên Mạn Nhi mới cười hì hì đưa tay nhận lấy mẫu giày Ngô Gia Hưng đưa.
Không vội, không vội, đợi đến lúc nàng đưa mẫu giày này cho Liên Chi
Nhi, nàng sẽ yêu cầu luôn cả về nguyên liệu lẫn mẫu thêu cho đôi giày
kia của nàng.
Bữa tối làm rất thịnh soạn, Lỗ tiên sinh được mời tới làm người tiếp
khách. Ăn cơm xong, tiễn Ngô Gia Hưng về rồi, Liên Thủ Tín lộ ra vẻ hưng phấn phi thường.
“….Nhìn đứa nhỏ Gia Hưng này, ta quả thật tính đúng rồi, Chi Nhi của chúng ta sau này có chỗ dựa.”
Dọn dẹp dọn dẹp, người một nhà bận rộn làm việc. Liên Mạn Nhi chịu
trách nhiệm thái thịt heo mà Ngô Gia Hưng đưa tới thành miếng. Với khí
trời hiện tại, không có tủ lạnh, thịt tươi không thể để lâu. Nhưng có
thể đem thịt cắt thành miếng, cho vào nồi sao qua, nêm chút muối rồi cho thịt cùng mỡ chảy ra vào trong vò, như vậy có thể bảo quản được thêm
một thời gian.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín lại bận rộn lấy chậu gỗ lớn, xách nước sạch đến, chia hạt kê vàng và gạo nếp ra ngâm.
“Nhà ta mua mười cân gạo nếp, giờ Gia Hưng đem tới mười cân….” Trương thị vừa làm việc vừa bàn bạc với Liên Thủ Tín, “Ta đã đặt thêm mấy cân
gạo nếp ở cửa hàng lương thực, cửa hàng này của chúng ta bán không hết,
ta cũng sợ là không về nhà ngoại được, hay là gửi mấy cân gạo nếp qua
đó.”
“Được.” Liên Thủ Tín vô cùng đồng ý. Trương gia đối với nhà bọn họ là thật tình, cũng giúp bọn họ không ít việc, “Chuyện ngày nghe lời nàng,
ta nhờ người ta gửi nhiều thêm mấy cân. Mấy năm nay, ông bà ngoại bọn
nhỏ cũng không nhận gì từ chúng ta.”
“Vậy thì gửi mười cân.” Trương thị suy nghĩ một chút rồi nói. Mười
cân gạo nếp đối với nhà nông mà nói là quà lễ tương đối nặng, “Vậy còn
ông bà nội bọn nhỏ, chúng ta cũng đưa…”
“Mẹ.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, lên tiếng nói, “Đến lúc đó
nhà chúng ta gói bánh chưng, đưa qua cho ông bà nội. Chúng ta ở gần, đưa đồ ăn cũng thuận tiện, ông bà ngoại ở xa chỉ có thể đưa gạo.”
“Như vậy… được không?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi, rồi lại nhìn Liên Thủ Tín một chút, hỏi.
“Mẹ, quan hệ giữa chúng ta với ông bà ngoại và ông bà nội là không giống nhau.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói.
Mối quan hệ giữa nhà bọn họ với nhà mẹ đẻ Trương thị, ngoại trừ hiếu
kính lão nhân, còn có đáp lễ giữa thân thích với nhau. Trước kia Trương
gia đưa nhiều đồ, các nàng ít đáp lễ, Trương gia đã giúp nhà nàng rất
nhiều.
Mà giữa bọn họ với Liên lão gia tử và Chu thị chỉ có hiếu kính lão
nhân. Sau khi ở riêng, chỉ có bọn họ đưa qua, không có bên kia đáp lễ.
Những thứ này có thể không so đo, nhưng hiện tại nhà nàng và thượng
phòng đã xuất hiện chênh lệch giàu nghèo. Liên lão gia tử và Chu thị
sinh hoạt cùng một gia đình lớn, bọn họ không thể chỉ hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị. Bởi vì tính tình của mỗi người trong Liên gia, trước khi làm việc các nàng cần phải suy nghĩ nhiều.
Hiếu kính không thành vấn đề, nhưng chỉ đưa một ít, không thể thỏa
mãn ham muốn của những người khác. Hơn nữa, chuyện Chu thị làm hôm Liên
Chi Nhi đính hôn, cũng không thể dễ dàng quên đi như vậy. Các nàng cũng
muốn dùng hành động biểu hiện lập trường của mình.
Chỉ là lời nói như vậy…, không nên nói thẳng với Liên Thủ Tín.
“Cha, mẹ, không phải có câu nhập gia tùy tục sao? Chúng ta nhìn những người khác trong thôn làm như nào, chúng ta làm như vậy. Đến lúc đó
cũng không ai nói gì được chúng ta. Nếu không, chúng ta đưa đồ qua, có
khi còn bị mắng một trận, xoi mói thiếu sót của chúng ta.” Liên Mạn Nhi
liền nói, “Cha thương ông bà nội, vậy khi nào chúng ta làm đồ ăn ngon
liền mời lão nhân đến ăn. Chúng ta ở gần, dễ chăm sóc, quà lễ không thể
nhiều hơn quà tặng cho ông bà ngoại được.”
“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, “Thật ra trong lòng ta cũng rất sợ
qua lại với thượng phòng, dù ta có làm gì cũng bị mắng. Đổi thành người
khác cũng chẳng ai dễ chịu cho được, chẳng ở đây quanh năm suốt tháng
đều như vậy.”
“Vậy cũng được.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hôm sau, hạt kê vàng và gạo nếp ngâm lâu đã mềm ra, Trương thị đổ
nước đi, đem lá dong và lá hoa Mã Lan để trong bát tô, làm mềm trong
nước ấm. Các nàng đã chuẩn bị sẵn nhân bánh chưng năm nay.
Một loại chỉ gói gạo, không nhân. Loại thứ hai cho táo đỏ, làm bánh
chưng ngọt. Loại thứ ba cho lòng đỏ trứng muối, hôm đi chợ phiên các
nàng mua ít trứng vịt muối chính là để đem lòng đỏ trứng ra làm nhân
bánh chưng. Loại cuối cùng là bánh chưng thịt.
Muốn gói nhiều bánh chưng như vậy, tất nhiên các nàng làm không hết,
Triệu thị và Liên Diệp Nhi chủ động tới hỗ trợ, con dâu làm việc vặt ở
cửa hàng ăn sáng cũng tới, ngoài ra Trương thị còn nhờ cả vợ Xuân Trụ,
cộng thêm ba mẹ con các nàng, mỗi người động tác đều nhanh nhẹn, cũng có thể làm hết việc.
Sau đó, Tưởng thị ôm Nữu Nữu tới, nàng để cho Nữu Nữu chơi bên cạnh mình, cũng ngồi xuống giúp đỡ gói bánh chưng.
Tưởng thị nấu ăn ngon, tay chân nhanh nhẹn, bánh chưng gói ra cũng
rất đẹp. Tưởng thị có thể tới giúp đỡ, Trương thị liền rất vui vẻ.
Đợt bánh chưng đầu tiên nấu xong, Trương thị và Liên Mạn Nhi bắt đầu sắp xếp tặng lễ.