“Ah?” Liên Mạn Nhi nghe nói Liên Kế Tổ muốn dùng tiền, không khỏi mở to hai mắt, “Ca ấy muốn dùng tiền làm gì?”
“Nói là muốn mua bài thi gì đó, còn muốn đi thị trấn, học Đại nho,
tông sư gì nữa, dùng văn để kết giao bạn bè.” Liên Diệp Nhi cố gắng nhớ
lại những lời nàng đã nghe được. “Hôm qua Kế Tổ ca từ tư thục trở về,
cùng với Đại bá đến nói chuyện với gia. Muội ở bên cạnh nghe thấy được,
nghe không hiểu nhiều lắm. Dù sao, chính là Đại bá cùng Kế Tổ ca đều
nói, bài thi gì đó rất tốn tiền, tiền này bỏ ra, sang năm Kế Tổ ca có
thể thi đậu, nếu Kế Tổ ca không mua, không đi thị trấn nghe giảng bài,
người khác đi rồi thì người ta sẽ vượt lên trước Kế Tổ ca rồi.”
“Đại bá cùng Kế Tổ ca nói, ít nhất cần một xâu tiền, dùng tiết kiệm thì cũng là vừa đủ.”
Liên Mạn Nhi đối với khoa cử hiện tại cũng không hiểu rõ. Nàng chỉ
biết là, những năm này Liên Kế Tổ đọc sách, cũng coi như không phí công, đã thông qua được thi huyện cùng thi phủ, sang năm có thể trực tiếp
tham gia thi viện. Nếu như thông qua thi viện, Liên Kế Tổ trở thành tú
tài thứ hai của Liên gia sau Liên Thủ Nhân.
Mà Ngũ Lang chưa bao giờ tham gia cuộc thi, sang năm trước tiên phải
tham gia thi huyện. Đương nhiên, nếu như thuận lợi, kế tiếp sẽ là thi
viện, kế tiếp có thể cùng Liên Kế Tổ tham gia thi phủ rồi.
Bất quá, chính Liên Mạn Nhi cũng phải ngẫm lại, nàng một mực đốc thúc Ngũ Lang học bài, nhưng lại không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngũ Lang. Ngũ Lang năm nay mới mười ba tuổi, nếu mười lăm mười sáu tuổi có thể đỗ tú tài, ở niên đại này, cũng coi như là rất sớm rồi.
Kỳ thật thời điểm đầu xuân năm nay Liên Kế Tổ có thể đi tham gia thi
viện được. Nhưng hắn không có đi, nói là một năm nay trong nhà phát sinh quá nhiều việc, việc học của hắn cũng chịu ảnh hưởng. Muốn hảo hảo đọc
sách thêm một năm, sang năm mới tham gia cuộc thi.
Nàng cảm thấy Liên Kế Tổ muốn mua bài thi cùng đi thị trấn, rất giống kiếp trước của nàng, trước cuộc thi cũng mua đề thi mẫu, nghe các giáo
sư giàu kinh nghiệm giảng bài.
“Một xâu tiền!” Liên Mạn Nhi chậc chậc thở dài, “Số tiền này, gia đã cho chưa?”
Một xâu tiền, tương đương với một lượng bạc, đối với hộ nông dân cũng không phải là số lượng nhỏ. Hiện tại, với điều kiện của Liên gia phải
hảo hảo gom góp mới có thể miễn cưỡng gom góp đủ tiền đi. Đọc sách,
khảo thi khoa cử quả nhiên là đốt tiền, không phải hộ nông dân bình
thường có thể gánh được. Mà nếu như người đọc sách, không thông cảm với
sự vất vả của gia đình, không tiết kiệm thì còn khó hơn.
“Gia còn chưa có cho, giống như trong nhà gom góp không không đủ số
tiền này. Ăn cơm xong, gia không phải gọi Tứ thúc đến sao. Còn có cha
muội cũng gọi đến, muội ở gian ngoài nấu nước, nghe thấy gia cùng Tứ
thúc thương lượng, hình như là còn thiếu chút tiền, muốn Tứ thúc nói với Hoàng giám sát dự chi trước tiền công cho Nhị bá, Nhị Lang ca, Tam Lang ca và của cả cha muội.”
“Cha tỷ nói như thế nào?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Tứ thúc đã đáp ứng. Nói ngày mai sẽ tìm Hoàng giám sát hỏi thử xem.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, vậy mà còn có chuyện này, Liên Thủ Tín trở về sao không nói ra cùng các nàng.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi đứng lên, đi đến trước mặt Ngũ Lang.
“Ca, Lỗ tiên sinh có nghỉ ngơi không? Nếu không có, thì ca đi hỏi
chuyện này.” Liên Mạn Nhi liền đem chuyện Liên Kế Tổ đòi tiền mua bài
thi cùng đi thị trấn nghe giảng bài cùng Ngũ Lang nói.”Ca, sang năm ca
cũng phải đi thi đấy, nếu thật hữu dụng, chúng ta cũng đừng tiết kiệm.”
“Là chuyện của lớp cao cấp à? Sao ca không nghe nói qua?” Ngũ Lang nói, “Để ca đi tìm Lỗ tiên sinh hỏi một chút.”
Ngũ Lang đi ra ngoài, ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ thì trở về.
“Ca, như thế nào?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Ca hỏi tiên sinh, tiên sinh nói ca không cần phải gấp gáp. Cách vài
ngày hắn sẽ lại ra đề mục cho ca, ca viết văn rồi đưa tiên sinh phê
duyệt, trước tiên đem kiến thức cơ bản luyện tốt.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi. Các nàng đương nhiên không biết, Lỗ tiên sinh còn có lời không nói ra. Nói đến bài thi, hắn ghi bài văn mẫu chẳng lẽ còn không tốt hơn so với bài thi kia? Phải biết, những bài thi đó phần lớn bài thi đã lâu của văn nhân, còn chưa nghe nói qua tiến sĩ danh giá lại đi hạ thấp
mình làm việc kinh doanh này.
“Chính là muốn mua bài thi, cũng không vội vàng mua ở thời điểm
này.” Ngũ Lang lại tiếp tục nói, “Kế Tổ ca muốn tham gia thi viện, hiện tại còn không biết giám khảo là ai. Các bài thi lúc này, phần lớn là
cũ, sang năm thi thì khi đó có bài thi mới, khi đó chúng ta mới mua.”
Liên Mạn Nhi nghĩ, từ mơ hồ đã trở nên hiểu rõ. Đây tương đương với
kỳ thi Đại Học, xu thế mỗi một năm lại bất đồng, chỉ có khi tới gần kỳ
thi, có phong thanh lộ ra mới đáng tin cậy hơn chút ít. Khi đi thi các
bài văn mẫu đó mới là thích hợp nhất.
“Vậy còn chuyện nghe giảng?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lỗ tiên sinh nói, cho tới bây giờ hắn chưa nghe nói qua, còn có chuyện như vậy.” Ngũ Lang nói.
“Mở khóa học như vậy là để lừa tiền gạt người hay sao?” Liên Mạn Nhi
lập tức cảnh giác nói. Kiếp trước của nàng, cũng có người dùng danh hiệu giáo sư ưu tú để mở lớp luyện thi lừa gạt tiền và thời gian của học
sinh, điều này không phải là không có.
“Lỗ tiên sinh nói, hắn bảo ca không cần phải quan tâm tới chuyện này, hắn cũng biết có chỗ dạy học nhưng cũng không phải dạng như Kế Tổ ca
nói.” Ngũ Lang nói, “Dù sao, Lỗ tiên sinh nói, nên đọc sách để thông
suốt hết đã, phải có bản lĩnh làm văn tốt, đây mới là quan trọng, để cho ca không cần phân tâm suy nghĩ cái khác.”
“Phải, phải.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu, nàng kỳ thật rất đồng ý với thuyết pháp của Lỗ tiên sinh.
Nhưng hiện tại Liên Kế Tổ muốn mua bài thi, muốn đi nghe giảng bài,
các nàng khó mà nói được cái gì. Dù sao, vạn nhất người ta năm sau không thi đậu thì ai chịu trách nhiệm?
Liên Mạn Nhi bên này thì thầm to nhỏ, Trương thị đã nhìn thấy.
“Nói cái gì đấy, sao phải thì thầm?” Trương thị hỏi.
“Mẹ”, Liên Mạn Nhi đi đến trước mặt Trương thị, hạ giọng nói một phen, “Mẹ, việc này cha đã nói cho mẹ chưa”
“Còn có việc này? Cha con trở về như thế nào lại chưa nói vậy?” Trương thị kinh ngạc nói.
Nhìn ngó một chút không thấy ai, Trương thị liền gọi Liên Thủ Tín vào buồng trong, thấp giọng hỏi thăm.
“Việc này ah…” Liên Thủ Tín hướng ngoài phòng nhìn thoáng qua.
Trương thị liền đóng cửa lại.
“Đều ở bên ngoài làm việc rồi, ta nhỏ giọng một chút, người ở phía ngoài nghe không được.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín lúc này mới ngồi xuống giường nói chuyện.
“Cha nói như vậy với ta, ta cũng đã đáp ứng. Không nói với mấy mẹ con là vì trong lòng ta thấy chuyện này có chút nghi hoặc.” Liên Thủ Tín
có chút cau mày nói ra, “Lúc cha nói những lời đó có mặt Đại ca, Nhị ca, ta có cảm giác, Nhị ca bọn hắn hình như là có bộ dạng không vui vẻ gì.”
“Tiền học của Kế Tổ, bình thường đã không ít rồi. Từ bây giờ cho đến
cuộc thi, thời gian còn khoảng mười tháng nữa, hiện tại đã bắt đầu dùng
tiền như vậy, nhà bình thường sợ là ckhông cung cấp nổi, phòng trên năm
nay…” Trương thị thở dài một hơi.
“Việc đi dạy học ở thôn quán của Đại ca còn chưa biết thế nào. Nếu
không cũng có thể dự chi một chút tiền, đem tiền góp cho đủ rồi.” Liên
Thủ Tín nói.
Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể lấy trước tiền công của nhóm Liên Thủ Nghĩa, Liên Mạn Nhi nghe vậy, trong lòng nghĩ nói.
“Cha, vậy ngày mai cha…”
“Gia con đã lên tiếng, ngày mai cha sẽ tìm lão Hoàng nói chuyện.” Liên Thủ Tín nói.
… …
Hôm nay, một nhà Liên Mạn Nhi bận rộn làm xong mọi việc thì đã trễ.
Liên Thủ Tín ở lại trông cửa hàng, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng ở lại,
Trương thị và Triệu thị, mang theo ba tỷ muội Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi tự trở lại khu nhà cũ.
Mọi người Liên gia cũng sớm đã an giấc rồi. Mấy gian phòng ốc ở bên
trong đều tối đen như mực. Các nàng đi về phía sân nhỏ, mới vừa đi tới
sân nhỏ, chợt nghe tiếng kêu của Hà thị từ Đông sương phòng truyền tới,
ngay sau đó, đèn trong phòng bật sáng.
“Vợ Nhị Lang, vợ Nhị Lang, ngươi đây là làm sao a!” Hà thị kêu lớn
trong đêm yên tĩnh nên thanh âm đặc biệt vang dội.”Cha bọn nhỏ, Nhị
Lang, vợ Nhị Lang không tốt rồi. Tranh thủ thời gian nhanh đi thỉnh lang trung cho vợ Nhị Lang a!”
Là Triệu Tú Nga đã xảy ra chuyện?
Đoàn người của Liên Mạn Nhi không khỏi đều dừng bước.
Cửa Đông sương phòng két một tiếng mở ra, Tam Lang khoác xiêm y lên, xỏ giầy, vẻ mặt hấp tấp từ trong nhà đi ra.
“Tam Lang, đây là làm sao?” Trương thị vội hỏi.
“Nhị tẩu đau bụng, cháu đi tìm Lý lang trung.” Tam Lang nói xong, liền hướng ngoài cửa lớn mà đi.
“Ngươi nhanh một chút, chạy đi đi.” Liên Thủ Nghĩa cũng khoác xiêm y
vào, từ trong Đông sương phòng đi tới, hướng về phía bóng lưng Tam Lang
phất phất tay.”Đây là chuyện mạng người đấy, hai mạng người đấy, trời
ạ.”
Động tĩnh lớn như vậy, phòng trên đều lần lượt sáng đèn.
“Chuyện gì vậy, đêm hôm khuya khoắt như thế này?” Chu thị không đi
ra, ngồi ở trên giường gạch hướng về phía bên ngoài lớn tiếng hỏi thăm.
“Mẹ, cha, đem hai người đánh thức rồi à?” Liên Thủ Nghĩa đi đến cửa
sổ Đông phòng, nhà trên, hướng vào bên trong nói, “Là vợ Nhị Lang, lúc
chúng con trở về, nàng không phải không khỏe sao, buổi tối cơm cũng
không ăn, nửa đêm bụng bắt đầu đau, bây giờ bị bất tỉnh. Như vậy thật là dọa người a.”
Liên Thủ Nghĩa vừa dứt lời, từ Đông sương phòng lại truyền tới tiếng nói chuyện của Hà thị.
“Vợ Nhị Lang a, ngươi đây là làm sao a, ngươi có được không, ngươi
nói một tiếng a, ngươi đừng dọa hù ta. Ta thật vất vả mới cưới được con
dâu về, mắt thấy sắp có cháu trai để ẵm rồi. Vợ Nhị Lang, ngàn vạn lần
ngươi đừng xảy ra chuyện gì a . Đều do ta, ta không nên đi ra ngoài, để
ngươi một mình ở nhà, để có người hù dọa ngươi, đây là muốn một xác hai
mệnh mà, muốn mệnh ta a, ta đã tạo nghiệt gì rồi.”
Sợ thật, một xác hai mệnh, nghe Hà thị nói, Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, con mắt hướng Tây sương phòng nhìn sang.
Ở Tây phòng, hiển nhiên một nhà Liên Thủ Nhân cũng đều tỉnh dậy.
Liên lão gia tử choàng xiêm y từ bên trong phòng trên đi ra, đi theo
sau là Chu thị cùng Liên Tú Nhi, hai mẹ con đều trầm mặt, tất nhiên là
rất không cao hứng khi nửa đêm mà làm ầm ĩ như vậy.
“Đi xem đi.” Liên lão gia tử thúc giục Chu thị.
Chu thị liền mang theo Liên Tú Nhi đi Đông sương phòng, rất nhanh,
Liên Thủ Nhân, Liên kế tổ cũng từ trong nhà đi ra, Cổ thị cùng Tưởng thị cũng đi vào Đông sương phòng.
Vẫn một mực không có lên tiếng, Triệu Tú Nga lúc này lại thét lên một tiếng, ngay sau đó lại không có một tiếng động.
“Vợ Kế Tổ, thẩm xin cháu thương xót, cháu đi ra ngoài trước. Vợ Nhị
Lang nàng bị ncháu hù dọa, cháu nhìn sắc mặt của nàng đi.” Hà thị gào
khan nói.
Tưởng thị đỏ mặt từ Đông sương phòng đi ra, cúi đầu nhanh chóng trở về phòng trên.
Trương thị cùng Triệu thị cũng tiến vào Đông sương phòng, ngay sau đó Lý lang trung được Tam Lang mời đến. Đông sương phòng nhỏ, nhiều người, Liên Mạn Nhi không chen vào.
Cũng không thể nói là nàng không lách vào được, mà là hộ nông dân kiêng kị, tiểu cô nương phải tránh vào những nơi đấy.
Triệu Tú Nga trải qua mấy phen như vậy, giày vò mọi người đến hừng đông ngày hôm sau.
Liên Thủ Nghĩa, Nhị Lang cùng Tam Lang ai cũng không đi làm việc.