Edit : An Nguyen
Ý tứ của Liên lão gia tử là dựa theo thỏa thuận lúc Liên Thủ Tín phân ra, phân chia phòng ốc và đất đai. Về phần những cái khác, sẽ không
cho.
Liên Thủ Nghĩa vừa nghe liền nóng nảy, hắn nhân khẩu nhiều, mấy con
trai cưới vợ cũng cần tiêu xài lớn, phân chia như vậy hắn sẽ chịu thiệt
lớn, đất không đủ trồng, phòng không đủ ở, một đồng tiền cũng không có,
thì bọn họ sống ra sao? Cho nên hắn nhắc tới tiền.
“Ngươi còn muốn tiền gì? Trong nhà còn có tiền sao?” Chu thị lập tức
chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng, “Có chút tiền không phải do ngươi tiêu xài
hết sao? Phòng ốc ở trấn trên không phải đều cho ngươi à. Ngươi còn
giương mặt lên đòi tiền, đồ táng tận lương tâm!”
Nói hồi lâu, phần lớn đều là một mình Liên Thủ Nghĩa một mình nhảy
nhót. Liên Thủ Lễ từ trước đến nay đều ít nói, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng không mở miệng.
Nhìn chung, Liên Thủ Nghĩa làm vậy rất không sáng suốt. Hắn làm chim
đầu đàn, bị Chu thị chế giễu. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ có thể thấy
Liên Thủ Nghĩa chỉ có làm vậy mới có thể kiếm thêm lợi ích. Hắn không
thể so sánh được với Liên Thủ Nhân phía trên, người ta có Liên Hoa Nhi
làm đường lui; phía dưới hắn không thể so với Liên Thủ Lễ, người ta mặc
dù không có nhi tử nhưng hai vợ chồng cùng một tiểu khuê nữ, tiêu xài ít nhất.
“Mẹ à, người hãy nghĩ đến mấy đứa cháu trai của người, người phải lưu con đường sống cho bọn hắn chứ.” Liên Thủ Nghĩa bị Chu thị mắng nhưng
không cáu, ngược lại làm vẻ mặt đau khổ cầu xin Chu thị.
“Mẹ, con muốn số tiền này không phải là đòi cha mẹ.” Liên Thủ Nghĩa
nói đến đây, khóe mắt liếc cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, “Những
năm này con và mẹ bọn nhỏ, còn có mấy đứa trẻ ăn khang nuốt khổ, làm
việc mệt nhọc, cuối cùng đã nuôi đại ca thành tú tài, còn có Kế Tổ cũng
chắc chắn thành tú tài.”
“Đại ca, hiện giờ đã phải ở riêng, thì vàng bạc kia huynh cũng phải
phân chia cho huynh đệ một ít chứ. Chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn cháu trai sống khốn khó, không lấy được vợ sao?” Một câu nói cuối cùng này, Liên
Thủ Nghĩa nói với Liên Thủ Nhân.
“Lão Nhị, tiền của chúng ta đều ở trong tay mẹ, ta lấy đâu ra vàng
bạc? Ngươi nghèo đến điên rồi, thấy ai cũng muốn cắn một miếng?” Liên
Thủ Nhân không bình tĩnh nổi nữa, lập tức phản bác Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa trực tiếp khiêu khích Liên Thủ Nhân. Muốn moi tiền,
muốn tranh giành sản nghiệp, Liên Thủ Lễ quá nghèo, chiếm hết cũng không được bao nhiêu. Liên Thủ Nhân mới là kẻ giàu có nhất.
Liên Mạn Nhi vịn vào khung cửa sổ, híp mắt, vì tranh giành được nhiều tiền tài hơn, Liên Thủ Nghĩa cái gì cũng không để ý.
“Đại ca, những lời này của huynh để lừa đảo ai a?” Liên Thủ Nghĩa
hướng về phía Liên Thủ Nhân, kiễng hai chân, “Huynh ở trấn trên mấy năm
đều là trong nhà cung cấp, đúng là ăn của công giấu của tư. Vốn riêng
tích góp được chỉ có một tòa nhà sao? Người nào tin được chứ, tiền bạc
trong tay huynh tối thiểu còn có thể mua thêm một tòa nhà như thế ở trấn trên nữa!”
“Lão Nhị, ngươi nói hươu nói vượn!” Liên Thủ Nhân nóng nảy, chỉ vào Liên Thủ Nghĩa nói.
“Đại ca, huynh đã làm những việc gì ở trấn trên, huynh có thể lừa gạt được cha mẹ nhưng không lừa được ta. Đây chỉ là trấn trên, sau đó các
ngươi còn đi huyện thành, lại có thêm một tòa nhà. Nha đầu Hoa Nhi tinh
ranh kia không phải cho các ngươi rất nhiều vàng bạc sao?” Liên Thủ
Nghĩa cười đánh giá Liên Thủ Nhân.
“Nhị thúc, thúc tận mắt thấy sao? Thúc đừng có nói mò.” Liên Kế Tổ cũng lên tiếng.
“Mọi người bị gạt rồi, vì để Hoa Nhi gả vào Tống gia, chúng ta tiêu
xài cả vốn gốc. Ngay cả con gái của lão Tứ cũng muốn đem ra ngoài bán,
lại vay nặng lãi, người một nhà suýt nữa bị ép chết. Không có chúng ta
Hoa Nhi có thể gả đi sao? Nàng sao lại không báo đáp cho chúng ta chứ?”
Liên Thủ Nghĩa hoa tay múa chân nói, “Đại ca, ta cũng không muốn nhiều,
chỉ cần cho cháu của huynh một người một trăm lượng bạc, cho ta thêm một trăm lượng, nợ nần này coi như xong.”
Liên Thủ Nghĩa nói như vậy khiến cho người ở trong ngoài phòng đều ngây người.
“Lão Nhị, ngươi dùng công phu sư tử ngoạm sao? Khẩu vị của ngươi thật đúng là không nhỏ, ngươi bằng cái gì muốn mấy trăm lượng bạc từ ta?
Ngươi là con ta sao? Ta mà có mấy trăm lượng bạc kia thì giờ còn ở đây
sao?”
Liên Thủ Nhân bị chọc tức, nói chuyện cũng không cân nhắc từng chữ, không hợp với dáng vẻ tú tài lão gia nữa.
Nghiền ngẫm từng chữ một, Liên Thủ Nghĩa không phải là đối thủ của
Liên Thủ Nhân. Nhưng luận về càn quấy, ngụy biện, mắng chửi thô tục,
Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Nhân tương đương.
Hai người càng nói càng bế tắc, xé toang tầng da mặt cuối cùng, đều
đứng bật dậy, chỉ vào mặt đối phương, nhìn dáng dấp này, một lát là sẽ
đánh nhau.
“Những năm nay mấy người nhà chúng ta đều cung ứng cho hai cha con
ngươi, giờ muốn ở riêng các ngươi phải đem tiền ra, tính cả lãi trả lại
cho chúng ta. Bằng không ta sẽ đi huyện nha kiện ngươi, đại ca, những
chuyện ngươi làm kia đều không đẹp đẽ gì đâu!” Liên Thủ Nghĩa vừa nói
chuyện vừa uy hiếp.
“Ta là một tú tài chẳng lẽ cần ngươi nuôi sao? Nếu không có ta, một
nông dân bào đất kiếm ăn như ngươi có thể có thể diện như vậy sao? Ta
tiêu bao nhiêu tiền ta đều kiếm về bấy nhiêu. Ngươi nghĩ một chút xem
ngươi hoang phí bao nhiêu tiền rồi? Tòa nhà trấn trên kia chẳng phải do
ngươi hoang phí hết sao.” Liên Thủ Nhân vừa nói chuyện vừa trích dẫn Tam tự kinh, chẳng qua Tam tự kinh này không phải Tam tự kinh kia, “Không
phải ta có công danh tú tài ở đây chống đỡ, ngày đó nhà các ngươi chắc
chắn sẽ bị người ta bắt đi, đeo gông dạo phố, không chết cũng mất một
tầng da!”
Vứt bỏ lớp vỏ bọc tú tài, Liên Thủ Nhân cũng hoàn toàn buông thả, vừa đi qua đi lại vừa mắng Liên Thủ Nghĩa.
“Ta còn chưa nói kia, lão Nhị, Hà lão lục đi đâu còn chưa trở lại.
Việc kia không phải do ngươi và hắn làm ra sao? Tòa nhà kia chẳng phải
là đem đi gán sao? Còn cả tiền bạc trong nhà nữa. Đúng là nhờ có chuyện
như vậy mà ta mới biết được ngươi hoang phí ra sao!”
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa vạch trần nhau, không ai nhường ai.
Liên Mạn Nhi đứng ngoài cửa sổ có chút nhìn không nỗi. Tình thân, người
nhà đặt trước lợi ích thì đều không chịu nổi một kích. Một màn này thật
vô cùng khó coi. Bằng phẩm tính của Liên Thủ Nhân và Liên THủ Nghĩa,
Liên Mạn Nhi dự đoán chuyện tình hôm nay sẽ không tốt đẹp nhưng xung đột đến tình trạng này nhanh như vậy đã vượt ra khỏi dự đoán của nàng.
“Câm mồm, súc sinh, hai tên súc sinh, đều câm mồm cho ta!” Liên lão gia tử chợt quát một tiếng rồi ho khan dữ dội.
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa lúc đầu còn không định dừng lại, cho đến khi thấy Liên lão gia tử tức đến ho khan mới im lặng.
Chu thị và Liên Tú Nhi vừa giúp Liên lão gia tử uống nước, vừa vuốt
lưng Liên lão gia tử, thật lâu sau hắn mới trở lại bình thường.
“Nghiệt tử, đều là nghiệt tử. Làm bậy, làm bậy a!” Liên lão gia tử liên tục nói.
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng xuống núi, Liên Mạn Nhi cảm thấy
gót chân hơi ngứa, cúi đầu, thì thấy tiểu Thất đang gãi chân nàng.
“Tỷ, mẹ gọi tỷ về ăn cơm.” tiểu Thất dùng khẩu hình nói với Liên Mạn Nhi.
Không nói tới thì không sao, bị tiểu Thất nói vậy, Liên Mạn Nhi bắt đầu thấy đói.
Liên Mạn Nhi vẫy Liên Thủ Tín trong phòng.
“Cha, mẹ, trời không còn sớm, nên ăn cơm thôi. Có chuyện gì ăn tối
rồi nói tiếp. Nếu để đói bụng sẽ không tốt.” Liên Thủ Tín nhìn thấy,
biết là Liên Mạn Nhi gọi hắn về ăn cơm, liền đề nghị với Liên lão gia tử và Chu thị.
“Ăn cái gì, ngươi còn có tâm tư ăn cơm. Tức cũng đủ no rồi. Hôm nay
liền tức chết hai lão bất tử chúng ta đi, các ngươi sẽ bớt lo.” Chu thị
không phân tốt xấu, mở miệng liền mắng to.
Liên Thủ Tín tự nhiên bị pháo oanh tạc.
“Trước nấu cơm đi, ăn cơm xong rồi nói sau.” Liên lão gia tử nói.
Chu thị mắng chửi xong cũng thấy đói, gọi con dâu đến nấu cơm.
“Lòng dạ hiểm độc, không biết đau lòng người khác. Ta không nói cũng
không ai nấu cơm, đây là hận ta không chết, ước gì ta chết đói mới vui
kia.” Nhìn con dâu nấu cơm, Chu thị lại mắng một trận.
Tây sương phòng vừa ăn cơm vừa nghe thấy tiếng mắng chửi không ngừng của Chu thị.
“Đều sắp ở riêng rồi còn mắng như vậy.” Trương thị thấp giọng nói.
“Chính là tranh thủ mắng trước khi ở riêng, sau này sẽ không có cơ
hội nữa.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng. Ở riêng, không ăn chung một chỗ, Chu
thị không thể nào khống chế con trai, con dâu được nữa.
“Cho nên bà nội con mới không muốn ở riêng, ở riêng rồi bà biết quản người nào, mắng người nào.” Trương thị nói.
“Lúc nào chả có người tự đi lên ăn mắng.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa liếc Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín chỉ có thể cười khổ.
Thượng phòng phía đông ăn cơm xong, bàn cơm còn chưa kịp dọn thì Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đã ầm ĩ lên. Một muốn tiền, một nói không có tiền.
“Ngươi nói không có tiền, chúng ta không tin.” Triệu Tú Nga ngồi trên giường gạch cầm tăm xỉa răng, thanh thúy mở miệng, “Ta có biện pháp,
bây giờ đem hòm xiểng, hộc tủ nhà đại bá tới đây, mở ra, nhìn xem bên
trong có tiền hay không.
Cổ thị và Tưởng thị đang dọn bàn cơm, nghe thấy lời Triệu Tú Nga đều biến sắc.
“Không được.” Liên Thủ Nhân lập tức nói.
“Sao không được?” Triệu Tú Nga hỏi.
“Vừa rồi lão gia tử nói, đồ trong phòng thuộc về các nhà.” Liên Thủ Nhân liền nói.
“Đó là nói đồ bày trong phòng, cũng không nói tiền tài các ngươi nuốt riêng từ mọi người.” Triệu Tú Nga cười lạnh một tiếng, “Đại bá, ngươi
đừng nói đó là đồ của đại bá mẫu và đại tẩu, đồ của hai người họ mang
theo lúc vào cửa cũng có liệt kê rồi, những gì có giá trị trong rương
đều là những năm này các ngươi vơ vét của Nhị Lang.”
“Đồ cưới của ta để ở trấn trên là do tú tài lão gia ngươi cho người
đoạt đi. Giờ thì đồ của Liên gia, cũng có một phần của chúng ta, ngươi
không cho chúng ta lấy sao? Haha, người khác sợ tú tài, nhưng ta không
sợ.”
Triệu Tú Nga vừa nói chuyện vừa bĩu môi tức giận với Nhị Lang.
“Nhị Lang, Tam Lang, các người còn ngẩn ra đó làm gì, còn không đi khuân đồ?”
“Ta cũng phải đi, các ngươi tay chân vụng về, cẩn thận làm hỏng đồ
mất.” Liên Thủ Nghĩa là người đầu tiên sải bước đi về phía Tây phòng.
“Mấy thứ nặng như vậy, các ngươi khiêng không được, ta đi giúp các
ngươi a.” Hà thị xắn tay áo, cười toe toét đi sau Liên Thủ Nghĩa.
Triệu Tú Nga đắc ý nhìn Tưởng thị một cái, nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Thật đúng là quả báo, đến thật nhanh!”