Edit: Lãnh Phong
Beta: Sakura
“Vũ chưởng quầy, vậy thì nghe theo ngài, Kim ngọc mễ này bán 100 văn
tiền một đoạn” Liên Mạn Nhi quyết đoán gật đầu “Vũ chưởng quầy, ngô này
bán ký gửi, ngài tính phí thế nào?”
Hai bên sau một hồi thương nghị, cuối cùng tính chiết khấu hoa hồng
là hai thành (20% đó) Con số này so với thời điểm hiện tại khá là thấp
đấy. Hơn nữa Liên Mạn Nhi chỉ cần đưa ngô đến tửu lâu, không cần biết
tửu lâu có bán được hay không, nàng vẫn thu được tiền.
Đương nhiên, Liên Mạn Nhi cũng phải đáp ứng một số điều kiện của Vũ
chưởng quầy.Đó là ngô non này ngoài việc bán trong cửa hàng nhà nàng chỉ có thể bán cho các tửu lâu của ông chủ của Vũ chưởng quầy chính là Võ
Trọng Liêm lão bản. Mỗi ngày cũng phải cung ứng nhiều ngô hơn so với số
lượng Liên Mạn Nhi nói ban đầu. Còn chính xác là bao nhiêu thì Vũ chưởng quầy còn phải thương lượng lại với ông chủ sau đó sẽ xác định với Liên
Mạn Nhi sau. Mặt khác, giá bán Kim ngọc mễ trong cửa hàng nhà Mạn Nhi
cũng phải ngang bằng với giá bán tại tửu lâu.
Liên Thủ Tín nói “Vậy là được rồi. Chúng ta ấn định giá cố định như
vậy.Ai cũng không thể tăng giá hay ép giá” Hắn thấy những điều kiện này
đối với hai bên đều công bằng.
Vũ chưởng quầy liền hướng Liên Mạn Nhi nói: “Ta sẽ lập tức đi thị
trấn thương nghị với ông chủ phải làm như thế nào để tuyên truyền, nâng
cao đẳng cấp của Kim ngọc mễ này. Để mọi người đều tới cửa hàng của
chúng ta tranh nhau mua nó”
Liên Mạn Nhi nói: “Ta cũng đang định viết phong thư báo tin cho Trầm gia đây”
Vũ chưởng quầy lập tức gật đầu nói.”Như vậy thì càng tốt hơn.”
Vũ Chưởng quầy lại cầm thêm một vài đoạn ngô đã nấu rồi lập tức ngồi
xe ngựa trở về tửu lâu trên thị trấn. Liên Mạn Nhi cũng ngồi xuống mở
giấy ra viết thư cho Trầm Khiêm
Hạt giống ngô này là lấy được từ chỗ Trầm Khiêm. Hiện tại đã có thu
hoạch, về tình, về lý cũng đều nên nói qua với tiểu Trầm béo một tiếng.
Hơn nữa tiểu Trầm béo còn không biết ngô non này không chỉ ăn được mà
còn ăn rất ngon. Lúc trước vì sợ không có cách giải thích cho nên Liên
Mạn Nhi không nói cho tiểu Trầm béo. Bây giờ nàng đã thử ăn thì hoàn
toàn có lý do hợp lý để nói cho tiểu Trầm béo rồi.
Gửi phong thư này cũng có mục đích khác nữa. Nhà nàng cũng chỉ là hộ
nông dân nhỏ bé, với lợi ích to lớn như vậy không thể đảm bảo ai cũng là quân tử. Cây ngô mới trồng ở nhà nàng chưa có ai nhòm ngó là vì mọi
người còn chưa biết tới lợi ích to lớn của nó, hơn nữa, ai cũng biết hạt giống ngô là do Liên Mạn Nhi lấy từ Trầm gia nên chưa ai dám có ý đồ
xấu. Phong thư này một lần nữa tăng cường mối liên hệ với Trầm gia, cũng là tuyên cáo với mọi người ngô nhà nàng trồng là được Trầm gia cho
phép, người khác muốn cũng không được.
Phong thư này Liên Mạn nhi viết có điểm khác so với phong thư trước
đó. Lần này, nàng viết không hề dài, cuối cùng lại thêm một câu nhờ tiểu Trầm béo gửi lời hỏi thăm của Mạn nhi tới Thẩm Lục.
Sau khi viết xong, Liên Mạn Nhi lại tự mình đi ra vườn rau chọn ra
vài bắp ngô to nhất, chắc mẩy nhưng cũng non mềm nhất mà bẻ xuống cho
vào rổ để đưa lên phủ thành nên cũng không bóc hết lớp vỏ ngô bên ngoài
ra.Như vậy bắp ngô mới giữ được độ tươi ngon, hương vị cũng sẽ không
khác biệt lắm. Đương nhiên trong thư, nàng cũng phải ghi rõ phương pháp
chế biến món ngôn này.
Liên Thủ tín nói: “Cái này là để biếu Trầm gia phải không? Làm như
vậy là đúng đấy.Nhưng đi tới phủ thành xa như vậy, nhà ta ai có thể đi
đây?”
Liên Mạn Nhi trả lời: “ Cha. Nhà ta, ai cũng không cần đi.Chúng ta
chỉ cần đem cái này đến nhà Thạch thái y trên thị trấn, Thạch gia sẽ có
người đưa giúp chúng ta lên phủ thành.”
Phủ đệ của Thạch thái y có quản sự và gia đinh trông coi. Trầm Lục đã không chỉ một lần nói qua với nàng, hắn đã nhắc nhở mấy người đó nên
nếu Liên Mạn Nhi có việc gì cần tìm hắn có thể nhờ quản sự nhà Thạch
thái y gửi thư hộ.
Ngũ Lang và tiểu Thất cũng là biết rõ chuyện này nên đều gật đầu.
Ngũ Lang đem Tiểu Hoàng Ngưu dẫn ra buộc vào xe. Ngũ Lang đánh xe,
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ngồi ở trong xe, ba đứa bé cùng đi lên trên
thị trấn.
Đi tới trước của nhà Thạch thái y, nói chuyện với người canh cổng một tiếng, lát sau đã có vị quản sự đi ra dẫn họ vào.
Liên Mạn Nhi liền đưa rổ ngô và bức thư ra, cũng nói rõ việc cần nhờ.
“Lục gia đã lưu lại lời nhắc nhở, nói là Liên cô nương có việc gì
cần, chúng ta không thể trì hoãn.Bây giờ ta sẽ chuyển cho khoái mã đi
ngay, tầm sẩm tối là có thể tới phủ thành rồi.”
Lời nói của Trầm Lục quả nhiên có tác dụng. Quản sự kia một chút cũng không dám chậm trễ liên lập tức đứng dậy làm việc ngay. Liên Mạn Nhi,
Ngũ Lang và Tiểu Thất đứng ở cửa nhà Thạch thái y nhìn bóng người đưa
thư cưỡi ngựa đi xa rồi mới quay lại xe đi về Tam Thập Lý doanh tử.
Chạng vạng tối, một nhà Liên Mạn Nhi đang định quay về nhà ăn cơm
chiều thì Vũ chưởng quầy và Võ Trọng Liêm ngồi trên xe ngựa tới. Liên
Thủ Tín dẫn Võ Trọng Liêm đi xem vườn ngô rồi quay trở lại trong quán.Võ Trọng Liêm liền muốn định khế ước ngay.
“Mỗi ngày mười hai đoạn quá ít, đó là bán trong một tửu lâu.Nếu bán
trong các tửu lâu của ta ít nhất cũng phải gấp 10 lần như vậy.”Võ Trọng
Liêm nói, “Đấy là ta mới chỉ tính toán bán Kim Ngọc Mễ này tại phủ thành và những tửu lâu lớn trong các thị trấn thôi đấy.”
“Cũng được, vậy thì 120 đoạn.” Liên Mạn Nhi tính toán, 120 đoạn là 30 bắp ngô, dựa theo tốc độ chín của vườn ngô không lo không cung cấp đủ,
chỉ là nhà nàng sợ không có ngô dư để ăn. Nguyên bản vốn là Liên Mạn Nhi muốn để một nửa cho nhà mình ăn.Giống như kiếp trước cứ đến mùa ngô
nàng mỗi ngày ba bữa ngô non mà cũng chưa thấy ngán.
Tiếp theo lại bàn tỉ mỉ chi tiết vấn đề, Liên Mạn Nhi mang giấy bút
ra, Ngũ Lang chấp bút ghi ra thành hai bản cho Võ Trọng Liêm xem.
Võ Trọng Liêm cầm xem lại khế ước từ đầu đến cuối một lần lại nhìn
sang Ngũ Lang đang thu dọn giấy mực gật gật đầu. Năm trước, lần đầu tiên cùng Liên gia làm giao dịch là mua công thức làm đậu phộng trộn tỏi.
Lúc đó mấy trẻ con nhà này đến tên mình còn chưa viết tốt, chưa tới một
năm rèn luyện vậy mà Ngũ Lang đã có thể tự ghi khế ước, hơn nữa chữ viết còn đoan chính rất có khí khái.
Mấy đứa trẻ Liên gia này cần cù chịu học, đầu óc lại linh hoạt ắt
không phải người tầm thường.Cha mẹ bọn chúng lại đôn hậu, chất phác, cần cù. Cái nhà này thịnh vượng phát đạt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà
thôi.
Võ Trọng Liêm liên tục gật đầu, cùng Liên Thủ Tín với tư cách là người lập khế ước cùng ký tên đồng ý.
“Kính xin Liên cô nương cũng ký cái chữ.”Võ trọng Liêm nói chuyện, liền đem bút đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Cha ta ký là được rồi.”Liên Mạn Nhi nói.
Võ Trọng Liêm cười cười, không nói chuyện, nhưng vẫn như cũ đem bút đưa tới.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, viết xuống tên của mình.
Sau đó, lại mời Ngô Ngọc Quý, Vương Ấu Hằng cùng Lỗ tiên sinh với tư
cách là nhân chứng, cũng đều ký tên đồng ý.
Lúc này, cỗ bàn Vũ chưởng quầy đặt cũng mang đến rồi. Mọi người bày biện trong cửa hàng ngồi ăn luôn.
Vũ chưởng quầy an bài vô cùng chu đáo, hắn gọi tới hai bàn tiệc. một
bàn ngoài cho nam nhân một bàn trong cho Trương thị và hai tỷ muội Liên
Mạn Nhi. Hai bàn chỉ cách nhau một cái rèm, âm thành nói chuyện cả hai
bên đều nghe thấy.
“Liên Tứ huynh đệ, vườn ngô này của nhà ngươi, ở ngay sau cửa hàng,
ban ngày thì không sao nhưng buổi tối e là cần người đến trông. Để ta
bảo Vũ chưởng quầy phái một tiểu nhị tới.”Trong bữa tiệc, Võ Trọng Liêm
nói ra.
“Cái này không cần,” Liên Thủ Tín đáp lời, “Ta buổi tối cũng hay ở
lại cửa hàng. Ta cũng đang định dựng túp lều ở vườn rau, buổi tối ở lại
trông coi. Hơn nữa, trong cửa hàng cũng có tiểu nhị có thể giúp đỡ.”
Hộ nông dân quý trọng hoa màu như tính mạng của mình vậy. Kẻ trộm cắp hoa màu hay là chà đạp hoa màu bị bắt gặp sẽ bị hộ nông dân căm hận và
khinh bỉ đấy. Ở cái thời đại con người còn thuần phác này, phần lớn mọi
người đều không như vậy nhưng cũng như mười ngón tay còn có ngón ngắn
ngón dài, mỗi một thôn, mỗi một trấn cũng vẫn có một hai kẻ như vậy.
Cho nên, hàng năm gần đến vụ mùa, hộ nông dân cũng dựng túp lều lên
trông coi phòng ngừa, có nhà là tự đi trông coi vườn ruộng nhà mình,
cũng có khi là vài nhà hợp lại luân phiên nhau trông coi. Thậm chí có
nhà nhiều đất còn đi thuê người tới trông giữ hoa màu.Phong tục này ở
Thập Tam Lý doanh tử gọi là Canh đồng.
Võ Trọng Liêm đáp lại: “Cứ để Vũ chưởng quầy phái thêm người tới đi. Thêm người, trông coi càng thêm chu đáo”
Vũ chưởng quầy cũng đáp: ” Để ta lập tức an bài người tới.”
Võ Trọng Liêm nói: “Tìm mấy người thành thục, chăm chỉ đáng tin ấy.”
Đương nhiên Vũ chưởng quầy đáp ứng, Liên Thủ Tín cũng không có từ
chối nữa. Dù sao những cây ngô kia cũng liên quan trực tiếp tới quyền
lợi của vị Võ đại lão bản này.
Đợi ăn uống xong xuôi, một nhà Liên Mạn Nhi mới có thời gian ngồi xuống nói chuyện.
“Giống như đang nằm mơ vậy, cái cây ngô này sao có thể đáng gia như
vậy?”Trương thị vuốt thỏi bạc Võ Trọng Liêm để lại nhẹ giọng nói.
Võ Trọng Liêm trước khi đi mang đi 30 bắp ngô, để lại 50 đĩnh bạc làm tiền đặt cọc.
“Vật lấy hiếm làm quý chứ sao.”Liên Mạn Nhi đáp lời.
“Tỷ, cây ngô kia chúng ta không ăn nữa đều để bán lấy tiền a.” Tiểu
Thất nói.Tuy mới được ăn hai lần nhưng Tiểu Thất đã thích hương vị ngô
non. Nhưng Tiểu thất cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, vì giúp nhà có thể
kiếm thêm chút tiền, bé sẽ không tham ăn.
Ngũ Lang hỏi: “Mạn nhi, muội tính toán xong chưa, vườn ngô này, chúng ta có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Dạ, xong rồi” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.Sau khi cùng Vũ chưởng quầy
thỏa thuận tốt giá tiền, nàng và tiểu thất vào vườn rau, cần thận đếm
từng gốc, không sai biệt lắm được khoảng 1200 bắp ngô.Đấy là chỉ tính
những bắp chắc mẩy, không tính tới những bắp nhỏ, lép hạ hay bị hỏng đâu đấy.
Mỗi bắp ngô bán được 400 văn tiền, 1200 bắp vậy chính là 480 lượng bạc.
“Chí ít có bốn trăm tám mươi lượng bạc.”Giọng nói Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng, đem con số nói ra.