Trương thị đi ra ngoài đã nhìn thấy Chu thị từ phòng trên đi ra vườn.
Chu thị nhìn thấy Liên Tú Nhi ngồi xổm tách lá cây liền đau lòng:
“Cũng không có ai lòng dạ độc ác như ngươi a.Tú nhi không phải là con
gái ruột ngươi hay sao? Trời tối như vậy mà ngươi còn bắt nàng đi tách
lá cây.Đây là việc con bé có thể làm sao?”
Cái gọi là tách là cây chính là đem những lá đã to, dài hết cỡ tách
ra tránh để hao phí dinh dưỡng cho những lá non cần lớn lên.Làm việc này phải ngồi xổm xuống. Mà lá cây cũng ngang tầm đó, trên người, trên mặt
đều bị lá cây quẹt qua quẹt lại, trên tay cũng dính dầu lá rơi ra. Dầu
cây thuốc lá sẽ khiến bàn tay thâm đen, mùi cũng rất khó chịu.
Liên lão gia tử cứng rắn trả lời: “Đều là việc người khác có thể làm được sao Tú nhi lại không thể làm?”
Ký thật là trong lòng Liên lão gia tử cũng đau lòng Liên Tú Nhi đấy.
Ông để Liên Tú Nhi làm việc này nhưng chính ông cũng bắt tay vào làm
thậm chí còn cố gắng làm nhanh hơn một chút so với bình thường bởi vì
chính ông làm được nhiều hơn một chút cũng đỡ cho Liên Tú Nhi bớt việc
phải làm đi một chút. Chỉ là lời nói như vậy ông lại không thể nói ra
với Chu thị. Mà rõ ràng là Chu thị cũng không hiểu được dụng tâm lương
khổ của Liên lão gia tử.
Liên Tú Nhi vừa tách lá cây, vừa lấy tay lau nước mắt thành ra dầu
cây cũng dính lên mặt, lên mắt, mắt nàng càng đỏ hơn, càng khó chịu hơn. Tuy là con gái nhà nông nhưng vì trên nàng có mấy anh trai và chị dâu,
mấy cháu trai cũng đều lớn tuổi hơn nàng nên Liên Tú Nhi từ nhỏ đã không phải làm việc gì khổ. Việc tách lá cây như vậy chính Liên Chi Nhi và
Liên Mạn Nhi cũng đều không thích làm chứ đừng nói gì tới Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi đỏ hồng mắt nhìn Chu thị, nàng hi vọng Chu thị có biện pháp cho nàng về phòng.
Chu thị cũng muốn cho nàng về phòng nhưng Liên lão gia tử hôm nay vừa nóng giận lại vừa cứng rắn, bà cũng không dám làm trái. Nếu như đúng
lúc này có người ra nhận làm thay thì bà có thể đem Liên Tú Nhi về phòng rồi
Trên nhà lớn, một nhà Liên Thủ Nhân đều có ở nhà nhưng không một ai
là người có thể làm được việc.Đông sương phòng, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị
cùng mấy đứa trẻ đều không ở nhà, chỉ còn lại Nhị Lang và Triệu Tú
Nga.Triệu Tú Nga chắc chắn sẽ không có khả năng nàng ta tới giúp đỡ. Nhị Lang bị Triệu Tú Nga giữ chân ở trong phòng cũng không thể ra giúp.
Tiếp theo là phía Tây Sương phòng. Hai nhà lão tam và lão tứ đều đủ
người ở nhà nhưng không một ai vì nàng mà đứng ra giải vây.
“Đồ con rùa. Đồ con bê. Một lũ lòng lang dạ sói. Lương tâm đều để cho chó nó ăn mất hết rồi hay sao a.” Chu thị lẩm bẩm mắng chửi. Không có
người tới giúp, bà vừa đau lòng Liên Tú Nhi vừa sốt ruột cũng chỉ có thể cắn răng chui vào trong vườn tách lá.
“Không có ai làm thì ta làm. Để cho ta vất vả mà chết đi, cho đám rùa rụt đầu kia đều vui vẻ.” Chu thị vừa tách là vừa mắng chửi người.Lần
này nàng mắng lớn tiếng, cố ý để người trong nhà nghe thấy.
Liên lão gia tử nói: “Ngươi lại nói lời gì không sạch sẽ đấy hả. Cái
giọng hằm hằm đấy là để làm cái gì hả? Không có ai bắt ngươi làm, ngươi
quay vào trong nhà đi.”
“Ta không có lòng dạ độc ác như ngươi. Ta đau lòng khuê nữ nhà ta.”
Chu thị nói: “Ta dọn một bãi phân, một bãi nước tiểu mà nuôi chúng nó
lớn lên. Vậy mà không có lấy một đứa đau lòng vì ta thật khiến cho ông
trời cũng phải tức giận. Lòng dạ hiểm độc, lương tâm đều bị chó ăn hết
rồi.”
… …
Trong Tây Sương phòng phía bắc, Liên Thủ Lễ chần chừ nói: “Chúng ta
không đi hay sao? Nghe bà nội mắng này, càng ngày càng hung ác hơn rồi”
Liên Diệp Nhi ghé qua bệ cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài kiên quyết nói: “Không đi, chúng ta không được đi.”
Triệu thị nói: “Vậy thì không đi a. Đi có khi còn nghe mắng nhiều hơn.”
Tây Sương phòng phía nam
Trương thị cảm khái nói: “Bà nội bọn nhỏ thật là, cái tính tình này
đúng là không để cho người ta có cách nào chịu được. Những năm qua, ta
đều có thể nào như vậy.”
Chu thị mắng thật ra là một loại tẩy não biến tướng.Một việc không
bình thường nếu đã để thành thói quen sẽ thấy như là tự nhiên, không có
gì.
Nay hoàn cảnh sinh hoạt đã thay đổi. Trương thị theo thời gian cũng
nhìn rõ diện mục sinh hoạt trong quá khứ của mình, một lần nữa lấy lại
cách nghĩ của mình, đối với Chu thị đã không còn nhượng bộ, thuận theo
như trước nữa rồi.
Liên Thủ Tín ngồi tựa ở đầu giường gần lò sưởi nói: “Bà nội bọn nhỏ
mắng người như vậy đã là thói quen rồi. Không thể nghe nổi cũng nghe cho xong, không cần để trong lòng là được rồi.”
“Ngươi nghe xem, mắng như vậy cũng là để cho chúng ta đi ra ngoài
thay Tú nhi làm việc” Trương thị mấp máy miệng nói: “Ta không đi, ta để
cho bà mắng còn ít hay sao.”
Liên Mạn Nhi nói: “Nhà chúng ta ai cũng không đi. Đây là ông nội đang dạy bảo lão cô.Chúng ta mà đi lại làm hỏng dụng tâm lương khổ của ông
rồi.”
Ngũ Lang nói: “Mạn nhi nói rất đúng”
Chu thị mắng cả buổi, mắng đến mỏi miệng cũng không có lấy một người
đến hỗ trợ.Ai chẳng biết, dù có đến làm giúp cũng chỉ là đổi lấy một
tràng mắng chửi khác thôi.
… …
Cây ngô đã đậu bắp rồi, cao lương và hạt kê cũng bắt đầu trổ bông,
nhà Liên Mạn Nhi đã thuê người canh đồng. Nếu Trương thị, Ngũ Lang, tiểu Thất rảnh rỗi cũng nhìn qua một chút. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cũng
tranh thủ lúc đi hái rau ngó qua. Liên Thủ Tín lại càng hận không thể
thường trực ngoài đồng.
Kim ngọc mễ đúng như Vũ chưởng quầy đoán trước, bán vô cùng tốt. Vì
cam đoan ngô đảm bảo tươi non, Tửu lâu cứ cách hai ngày lại cho người
tới vườn ngô từ nửa đêm bẻ ngô đến rạng sáng thì đi về.
Sau 50 lượng bạc đặt cọc lần đầu, Vũ chưởng quầy lại tự mình đưa thêm 50 lượng nữa.Số tiền này đều được Liên Mạn Nhi tính toán sử dụng đâu ra đấy cả rồi.Xây phòng mới muốn dùng gỗ tốt, chuyện này giao phó cho
Trương Thanh Sơn. Vùng phía bắc, núi sâu rừng thẳm, gỗ tốt đều ở đó cả.
Trương Thanh Sơn lại có anh em kết nghĩa ở đó, cần gỗ như thế nào, Liên
Thủ Tín chỉ cần miêu tả tỉ mỉ, gửi thư cho người ta chọn lựa loại tốt,
nhân thể hong khô và xử lý chống mối mọt trước cho.
Chỉ cần Trương Thanh Sơn ra mặt là cũng có tác dụng lớn nhưng Liên
Mạn Nhi vẫn đưa tiền đặt cọc trước làm cho người ta làm việc càng an tâm hơn.
Còn có cửa sổ thủy tinh cũng quyết định rồi, để cho hai cha con Ngô
Ngọc Quý cùng Ngô Ngọc Xương đi xưởng lưu ly gửi tiền đặt cọc, bắt đầu
nung sản phẩm.
Ngoài ra còn cần gạch, đá, cát… những thứ này muốn bắt đầu chuẩn bị cũng cần sẵn tiền.
Trương thị nói: “Nhờ có số tiền kia, nếu không đợi thu tới chúng ta
dù có xây nhà cũng không thể tốt được như vậy. Còn có đồ vật bên trong
cũng không mua được.”
Hôm nay là ngày nghỉ của Ngũ Lang và tiểu Thất. Ăn xong điểm tâm,
cũng qua thời điểm cửa hàng bận rộn nhất, Liên Thủ Tín nói muốn đi ra
đồng.
Trương thị hỏi: “Hôm nay định làm gì?”
Liên Thủ Tín đáp: “Hôm nay tướt ô mễ.”
Tiểu Thất lập tức nói theo: “Cha, cho con đi với.”
Nhìn điệu bộ của tiểu Thất, dù không biết là làm gì nhưng Liên Mạn
Nhi cùng có thể đoán được, tướt ô mễ có thể ăn, hơn nữa lại là ăn ngon.
Liên Mạn Nhi vừa vặn tính toán xong sổ sách, liền đem sổ sách gấp lại
nói: “Con cũng muốn đi.”
Ngũ Lang nói: “Vừa vặn cũng không có việc gì cần làm, con cũng đi cùng.”
Liên Thủ Tín đem theo Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất ra đồng. Nơi
họ tới là phía bắc mảnh đất Triệu gia thôn, cách cũng không xa lắm,
không cần đi xe, đi bộ một lát là tới.
Đương nhiên tướt ô mễ là làm với cây cao lương. Cây ngô cũng có ô mễ nhưng so với cao lương vẫn ít hơn.
Ở chỗ đoạn đốt của cây cao lương, từ chỗ phần bẹ lá nhú ra ngoài được lá cây bao quanh, chính là ô mễ
Vào ruộng cao lương, Liên Thủ Tín chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ
tướt ô mễ, đem lớp vỏ bên ngoài lột ra, lộ ra bên trong trắng nõn đưa
cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi bẻ xuống một đoạn ăn hết, từ trong trí
nhớ lục tìm lại một phen, cuối cùng cũng đại khái nhớ ra ô mễ là thứ gì.
Ô mễ thật ra là một loại bệnh của cây cao lương.Tên khoa học là bệnh
phấn đen*. Nguyên nhân là do gieo trồng ở mật độ quá lớn hoặc do thiếu
phân bón, thiếu dinh dưỡng.
*Bệnh phấn đen là : Bệnh phấn đen phá hại trên tất cả các bộ phận của cây ngô, hoặc cây cao lương: thân, lá, bẹ lá, cờ, bắp,
thậm chí có khi hại cả rễ khí sinh trên mặt đất. Đặc trưng điển hình của vết bệnh là tạo thành các u sưng nên còn gọi là ung thư ngô. U sưng to
hoặc nhỏ, lúc đầu chỉ sùi lên như một bọc nhỏ màu trắng, nhẵn, lớn dần
lên thành hình bất định, phình to nhiều khía cạnh, màng trắng, bên trong là một khối rắn vàng trắng sau biến thành bột đen dễ bóp vỡ, đó là khối bào tử hậu. U sưng ở thân và bắp thường rất to, còn ở lá thì u nhỏ hơn.
Ở trên ruộng các u sưng thường xuất hiện đầu tiên ở trên bẹ lá, sau xuất hiện thêm nhiều ở lá, thân, bông cờ và bắp. Bộ phận bị bệnh dễ thối
hỏng, nhăn rúm, dị dạng.
Thời kỳ đầu bị bệnh phấn đen, ô mễ có màu trắng, rất non hơn nữa
hương vị ngọt ngào. Nhưng nếu để mặc nó tiếp tục phát triển, giai đoạn
sau ô mễ sẽ to ra, biến sang màu đen, không chỉ không ăn được mà còn lây sang lá cây, ảnh hưởng đến thu hoạch.
Ở thời đại này không có thuốc chữa bệnh này cho cây nhưng cũng may ô
mễ không dễ phát tán trên diện rộng. Trái lại nhờ vào nông dân gieo
trồng có kinh nghiệm phong phú, ô mễ có xuất hiện cũng tương đối ít.Mà
chỉ cần vào thời kỳ đầu khi ô mễ mới xuất hiện, tách nó xuống là có thể
giải quyết vấn đề.
Việc này gọi là tướt ô mễ.
Mà lúc này, ô mễ được tướt xuống là mỹ vị bọn họ yêu nhất. Vừa có thể ăn sống, vừa có thể mang về nhà nhúng với tương để ăn. Ngoài để bọc đậu hủ nhúng tương ăn, còn có thể hầm cách thủy và khoai tây, đậu giác.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cầm chia nhau ăn một phần ô mễ, sau đó tách ra, mỗi người cầm hai cái rổ tiến về phái trước, tìm tướt ô mẽ
Lá cây cao lương quẹt trên da có chút đau đau, ngưa ngứa nhưng với đứa
trẻ nhà nông, một chút đó cũng không làm giảm khoái hoạt tìm kiếm ô mễ
của bọn chúng.
Tìm được ô mễ, tách ra ai cũng không ăn.
“Cầm về nhà đi, trưa ta mua lấy một cân đậu hũ, làm bọc đậu nhúng tương ăn.” Liên Mạn Nhi tính toán như vậy.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều đống ý. Liên Thủ Tín càng hiển nhiên là không có ý kiến gì.
Tìm tòi xong một mảnh cao lương, tách ô mễ ra cũng được nửa rổ.
Liên Mạn Nhi nhìn nửa rổ ô mễ có chút phân vân.Ô mễ không nhiều lắm
chứng tỏ cao lương phát triển tốt, nàng nên vui mừng mới phải.Thế nhưng
sâu trong tâm nàng lại hi vọng có thể tướt thêm được nhiều ô mễ hơn chút nữa đấy.
Cạnh ruộng cao lương là ruộng ngô.Ruộng ngô không có ô mễ, cây ngô
phát triển rất tốt, từ bên ngoài nhìn vào đã có thể nhìn thấy ngô bắt
đầu ra bắp rồi.
Bởi vì phân chuồng nhiều, nước mưa năm nay lại đầy đủ, bất kể là cao lương hay ngô đều phát triển rât tốt.
Đi về phía đầu ruộng, Liên Thủ Tín tìm người canh đồng cùng nói
chuyện.Liên Mạn Nhi ngồi xổm xuống ngay ruộng khoai lang quan sát dây
khoai. Theo như dây khoai mọc bên trên, có thể khẳng định, củ khoai dưới đất cũng rất khả quan. Cây ngô lại thêm khoai lang, nàng năm nay không
chỉ có lộc ăn no bụng lại có thể kiếm lớn được thêm một khoản nữa. Điều
này thật làm cho người ta cao hứng.Liên Mạn Nhi không nhịn được hé miệng cười.
“Tứ thúc, Mạn Nhi tỷ, nhanh về nhà, trong nhà người đến.” Liên Diệp nhi vội vã chạy về phía đầu ruộng, cao giọng hô.