Edit: Tiểu Tuyền
Chu thị đập đôi đũa xuống xong, đồng thời mặt cũng trầm xuống. Bà trừng mắt nhìn về phía Liên Thủ Tín.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Liên lão gia tử cảm thấy được cảm xúc của Chu thị,
lập tức mở miệng nói, “Cầm chén , gắp cho mẹ con một ít sủi cảo. Lão
Tứ, cha sẽ không giữ con lại. Con mau trở về ăn cơm đi.”
Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Tín phất phất tay, ý là để cho Liên Thủ Tín đi nhanh lên.
Liên Thủ Tín dĩ nhiên hiểu, nhanh chóng cất bước đi ra phía ngoài.
“Cho ta sủi cảo gì chứ?” Không đợi Liên Thủ Tín ra khỏi cửa, Chu thị
đã ngăn ở cửa mà mắng lên, “Ta đối với người ta có công lao gì, ta làm
gì có mặt mũi ăn sủi cảo nhà người ta. Từ trong ruột ta bò ra, uống sữa
của ta, trưởng thành rồi, liền không cần ta nữa, trong đôi mắt của người ta ai mà nhìn nhận ta đâu? Ta là ai là ai chứ? Đi ngay mặt thấy ta, nên cắn răng gọi ta một tiếng. Quay lưng đi, thì trong lòng không biết là
mắng ta thành cái gì kia. . . . . . . Vương bát đản, hiện tại trong mắt
nó còn có ai hả? . . . . . . Đừng cho ta sủi cảo, cho ta ta liền ném
dưới đất, ta là lão bất tử , ta không xứng ăn đồ ăn nhà của ngươi. . . . . .”
Vừa mắng, Chu thị vừa ủy khuất, vành mắt cũng đỏ lên.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ, Chu thị như vậy, bản lĩnh khó lường cũng có thể coi là hạng nhất. Thật là không
biết, thế giới quan của bà điều kỳ diệu làm sao mà tồn tại? Những thứ
đưa ra không phải chỉ là lý thuyết thôi, hơn nữa từ trong lòng ra ngoài, nàng cảm thấy bà ấy để ý tới, cũng là chuyện người khác không đúng,
cũng là người khác bạch nhãn lang. Dưới gầm trời này, thì cũng chỉ có
một mình bà là người tốt. Là có lòng tốt.
“Được rồi, được rồi , hôm này sinh nhật của lão Tứ, hắn mang sủi cảo
đến cho chúng ta thôi, trời đang yên bình không mưa mà bà nổi sấm chớp
gì?” Liên lão gia tử nhìn Chu thị, bực mình gần chết, “Làm thế này thì
con cháu có gì là không đúng? Bà đang muốn tìm người xì a? Ăn cơm, đều
ăn cơm. Lão Tứ. Không có chuyện gì đâu, mẹ con là thế đó, con về nhà ăn
cơm của con đi. Gì cũng đừng để ở trong lòng.”
“Dạ.” Liên Thủ Tín đáp ứng , vội vàng đi ra khỏi phòng lớn.
Trong nhà Phòng lớn, Chu thị thấy Liên Thủ Tín đi rồi. Tức giận vẫn
còn lại mắng thêm mấy câu, bị Liên lão gia tử cho quát bảo ngưng lại.
“Bà đang làm gì hả, sống bao nhiêu tuổi rồi. Bà xem bà đối với lão Tứ thế nào, nói ra những lời này, bà cũng không sợ người ta cười nhạo.”
Liên lão gia tử nói xong, liền thở dài một tiếng.
Chu thị từ dưới cái mông kéo một cái khăn lớn ra, đem lau mặt, rồi
lại xì nước mũi một cái, hoàn toàn như không thấy vẻ mặt của Cổ thị,
Tưởng thị, Triệu Tú Nga vặn vẹo trong nháy mắt.
“Lão Tứ tán tận lương tâm, hắn cho là hắn có thứ gì tốt. Đem đưa cho
bên này, là hắn đã có hiếu rồi hả? Hắn thật mất hết lương tâm a, hắn.”
Chu thị quơ tay múa chân nói.
“Được rồi , được rồi , nói nhiều với bà cũng uổng công. Ăn cơm!” Liên lão gia tử không nhịn được tiếp tục cùng Chu thị đôi co. Quyết đoán
dừng lại đề tài.
Liên Thủ Tín trở lại Tây Sương phòng, thì Liên Mạn Nhi đã đi trước
hắn một bước, đem chuyện xảy ra ở trên phòng lớn mà nàng nhìn thấy nói
với Trương thị.
Trương thị nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Liên Thủ Tín, cũng cố nhịn không hỏi hắn, mà còn khuyên giải.
“Tính tình của bà nội bọn nhỏ là vậy, trong một trăm người cũng tìm
không ra một người thứ hai. Chúng ta nói không được bà ấy. Thì ta cứ an
phận của mình, bà ấy thích sao thì cứ để thế.” Trương thị nói.
Chu thị tính tình là cổ quái, nếu truy cứu ra nguyên nhân, thì cũng
rất đơn giản. Nếu Liên Thủ Tín và Trương thị còn như quá khứ trước đây,
là Chu thị nói gì thì là cái đó, như vậy sẽ thái bình. Chu thị vốn chọn
đâm chọc, kiếm chuyện, cũng bởi vì hai vợ chồng này không hề bị bà định
đoạt nữa.
Điều này làm cho Liên Mạn Nhi nhớ tới kiếp trước có đọc một bộ
truyện, chữ cụ thể thì nàng đã nhớ không rõ rồi, nhưng nội dung đại
khái nàng còn nhớ rõ.
Giai cấp thống trị có thói quen địa vị thống trị của bọn họ, khi họ ý thức được người bị thống trị muốn thoát khỏi tay họ nắm giữ, thì giai
cấp thống trị chắc chắn sẽ tiến hành vồ đến cực kỳ tàn ác. Mà khi giai
cấp thống trị cảm giác được, họ đã mất đi địa vị thống trị, lúc đó họ
cũng sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ vì đoạt lại địa vị thống trị, mà
tung ra hết thế võ trong người, tiến hành liều chết giãy dụa.
Tứ phòng thoát khỏi bàn tay của Chu thị, và giai đoạn cực vồ đến kỳ
tàn ác cũng đã qua, hiện tại chỉ là còn không cam tâm, chứa chút ít
tuyệt vọng cùng hi vọng, đi đến giai đoạn tiến hành giãy dụa.
Còn lại chút bóng tối trước khi bình minh, gắng gượng qua đi khoảng
thời gian này, thì có muốn hay không , tất cả mọi người cũng đã có thói
quen với trật tự mới xây dựng này.
Cho nên, thật không có gì hay mà để ý , các nàng ngược lại phải vui vẻ mới đúng.
Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín một cái, thấy sắc mặt
hắn còn có chút uất ức, liền quay đầu nháy mắt với tiểu Thất một cái.
Tiểu Thất lập tức để sách trong tay xuống, mấy bước nhảy qua, trèo lên
người Liên Thủ Tín như con khỉ.
“Cha, ở tư thục của chúng con có bán đồ chơi làm bằng đường . Đồ chơi làm bằng đường kia làm rất đẹp. Cha, cha cho con hai đồng tiền, để con
mua đồ chơi làm bằng đường đó nha.”
Bị tiểu nhi tử ôm lấy xin tiền, Liên Thủ Tín không có tức giận hoặc là không kiên nhận, ngược lại hắn liền vui vẻ trở lại.
Hai người nói một hồi, mây đen trên mặt Liên Thủ Tín đã hoàn toàn tản ra.
Sủi cảo đã hấp chín, Trương thị liền đập một cái trứng gà và nấm mộc
nhĩ để nấu súp, người một nhà ngồi ở bàn cơm, vui vẻ mà ăn bánh chẻo,
mừng sinh nhật của Liên Thủ Tín.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi đưa thư cho Trầm Lục, rất nhanh Liên Mạn Nhi đã nhận được hồi âm. Là Chung quản sự mang lời nhắn tới. Nói là để cho Liên Mạn Nhi
quyết định xong ngày thu hoạch khoai lang, đến lúc đó hắn sẽ đến.
Liên Mạn Nhi liền bấm đầu ngón tay tính một cái, đem ngày thu hoạch quyết định ra.
Không có mấy ngày, thì đã nghe lão Hoàng ở trên núi truyền đến tin
tức, nói là Lục gia của Trầm gia muốn tới xem xét tiến triển của việc
xây cất trên núi. Ngày mà Lão Hoàng nói Lục gia của Trầm gia muốn tới
xem xét, cũng chính là ngày Liên Mạn Nhi quyết định thu hoạch.
Liên Mạn Nhi tự hiểu ở trong lòng, Trầm Lục nhất định là muốn đi trên núi xem xét, sau đó”Thuận tiện” xem một chút nhà nàng thu hoạch khoai
lang.
Đảo mắt, đã đến ngày này.
Vào lúc giờ tị, một nhóm xe ngựa của Trầm Lục đã đến Tam Thập Lý
Doanh Tử. Lần này, khác hẳn mấy lần trước, trong đội ngũ xe ngựa dài
nhiều chiếc, người hầu hộ vệ đều mặc quần áo quan phục, còn có cờ xí đi
trước mở đường, trừ Trầm Lục là Chinh lỗ tiền tướng quân, còn có Tổng
binh của phủ Liêu Đông, Tri Phủ, quan bố chính, và muối Vận ty.
Lần này Trầm Lục phô trương rất lớn.
Đội ngũ xe ngựa của Trầm Lục từ sớm đã đi qua trước mặt cửa hàng,
chạy thẳng lên núi. Chung quản sự từ trong đội ngũ đi ra ngoài, đến cửa
hàng sớm một chút cùng Liên Thủ Tín chào hỏi.
“Một hồi Lục gia trở lại, sẽ theo các ngươi xuống ruộng. . . . . . .
Lục gia gần đây nhiều chuyện bận rộn, sợ là không thể ở lâu.” Chung quản sự nói.
“Tốt, chúng ta chuẩn bị đã đầy đủ hết rồi.” Liên Thủ Tín vội nói.
Lập tức Liên ký liền đóng cửa hàng sớm một chút, người một nhà chuẩn
bị cuốc sắt, sọt lớn, còn có một cây cân lớn, rồi dùng xe bò nhỏ kéo đến hai đầu bờ ruộng trồng khoai lang. Lúc trước, Liên Mạn Nhi đã đem lời
nói thông báo khắp nơi, nói là hôm nay sẽ thu hoạch khoai lang. Người
nông dân, thích xem thứ mới mẻ, nhất là cái loại thu hoạch trồng trọt
mới lạ, hơn đối với bọn họ có lực hấp dẫn rấtt lớn. Một hồi bọn người
của Trầm Lục cũng sẽ đi qua, nên Liên Mạn Nhi tin tưởng người đi theo
xem náo nhiệt chắc chắn sẽ không ít.
Ước chừng thời gian hai khắc chung, đoàn xe Trầm Lục liền từ trên núi khí thế ngất trời mà xuống.
Lần này, Trầm Lục không có xuống xe, chỉ sai Chung quản sự dẫn Liên
Thủ Tín đi qua nói hai câu, để cho Liên Thủ Tín ở phía trước dẫn đường,
đoàn người liền đi vào trong đất .
Chờ bọn người của Trầm Lục rối rít từ trên xe bước xuống đất, xuống
ngựa, thì bên này Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Trầm Lục lên
tiếng.
Trầm Lục đứng ở hai đầu bờ ruộng, đầu tiên là chỉ vào tảng cây ngô lớn, để cho chúng quan viên đi theo đến đây đều xem một chút.
“. . . . . . Vài ngày trước ta đã viết tấu chương báo lên cho triều
đình, chỉ chờ vạn tuế Gia phúc đáp. Cũng nhờ hồng phúc của Vạn tuế gia,
nếu như cây ngô quả thật là cao sản, thì Đại Minh ta sẽ không còn dân
đói nữa. . . . . .”
Nói xong, chúng quan viên đều gật đầu phụ họa.
Trầm Lục lại đem Liên Thủ Tín gọi đến hỏi, bởi vì Liên Mạn Nhi cũng ở trước mặt, nên cũng cùng nhau đi qua theo.
“Miễn lễ .” Trầm Lục thấy bọn họ tới đây, làm bộ dạng muốn hành lễ,
thì liền khoát tay áo, “Đang ở bên ngoài,nên hết thảy lễ nghi đều giản
lược.”
Liên Mạn Nhi là ước gì được thế, cái thời đại này, mọi người người
động một chút là phải lạy lạy, nàng vẫn có chút không quen. Trước kia
gặp Trầm Lục, phần lớn đều là lén gặp, nên ở trên mặt lễ tiết không qua
lưu ý. Nhưng trường hợp hôm nay thì khác, muốn cùng Trầm Lục nói chuyện, trước hết phải lạy lạy. Cũng may Trầm Lục nói những lời này, Liên Mạn
Nhi cũng mừng rỡ chỉ vén áo thi lễ.
“Lục gia, mời xem một chút chúng ta thu hoạch khoai lang. Loại khoai
này có thể ăn, còn có thể chống đói, sản lượng so sánh với cây ngô cao
hơn.” Liên Mạn Nhi liền cười nói. Vừa nói chuyện, Liên Mạn Nhi vừa không nhịn được mà hướng phía sau Trầm Lục nhìn một chút, quả nhiên không có
nhìn thấy Trầm Tiểu mập.
Hôm nay Trầm Lục xuất hành, hoàn toàn là chuyện công, còn mang theo
rất nhiều quan viên của phủ Liêu Đông, nên không tiện đem cái đuôi nhỏ
Trầm Tiểu mập kia mang theo trên người . Hồi tưởng lại mới vừa rồi ở cửa hàng, Chung quản sự còn cố ý nói ra một câu, nói là”Cửu gia đang không
vui, ở nhà cáu kỉnh” .
Không biết Trầm Tiểu mập ở nhà cáu kỉnh là bộ dạng thế nào, Liên Mạn
Nhi nghĩ, nếu như nằm trên mặt đất lăn lộn, với cái bộ dạng tròn vo,
thật đúng là, chỉ vừa nghĩ thôi nàng liền không nhịn được muốn cười.
Chúng quan viên đi theo ở bên cạnh Trầm Lục, lúc này đều nhìn chăm
chú vào trên người Liên Mạn Nhi, trong lòng bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Người mở miệng nói chuyện chính là tiểu cô nương nhà nông, một thân áo
váy bình thường hơi cũ, chỉ mới mười mấy tuổi, mà tướng mạo cũng đã
thanh lệ Vô Song, âm thanh nói chuyện thanh thúy, không thể ướt át bẩn
thỉu. Mặc dù đối mặt với đám người bọn họ, phụ thân của tiểu cô nương
cũng có chút nao núng, nhưng mà tiểu cô nương này lại không kêu ngạo
không siểm nịnh, một chút biểu hiện e sợ cũng không có, thật sự là hiếm
thấy.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng
ngay sau đó liền khôi phục như thường, chỉ hướng về phía đám người Liên
Mạn Nhi gật đầu.
Liên Thủ Tín lập tức liền mang theo Ngũ lang, tiểu Thất, còn có Lâm a Thủy cùng Tiểu Thạch đầu được mời tới, cùng nhau cắt bỏ dây khoai lang, bắt đầu đào khoai lang.
Liên Mạn Nhi thì cùng Trương thị, Liên Diệp nhi, Triệu thị lấy mấy
cái sọt mang tới, theo ở phía sau họ nhặt khoai lang bỏ vào sọt.
Chỉ một thời gian, khoai lang đào xong ước chừng đã chất đầy một phần ba, của bốn năm cái sọt lớn. Đám người Liên Thủ Tín đem từng cái sọt
vác lên đi ra ngoài, đang ở hai đầu bờ ruộng, trước mặt Trầm Lục cùng
mọi người bỏ lên cân.
Tiểu Thất cầm bàn tính đứng ở bên cạnh, chờ Liên Mạn Nhi báo ra số cân, hắn liền đánh bàn tính, từng cái từng cái một tăng lên.
“Tổng cộng ba trăm hai mươi bảy cân.” Tiểu Thất dùng giọng còn hơi có chút trẻ con, cao giọng báo ra mấy chữ cuối cùng.
Trầm Lục khẽ híp híp mắt, trong đám quan viên đi theo hắn, thì có
vài người lên tiếng thán phục, mà đám người trong thôn đứng ở xa, thoáng cái lại càng oanh động thêm.