Trong nội tâm, Chu thị có chút không chào đón Triệu Tú Nga, bất quá
nghe nàng nói như vậy, vẫn nghiêng đầu nhìn Triệu Tú Nga một cái. Dù
sao, hôn sự của Liên Tú Nhi thì trong lòng Chu thị có tầm quan trọng cơ
hồ vượt qua tất cả các sự tình khác.
“Nội, không phải có một câu nói như vậy sao, gọi là quan huyện không
bằng hiện quản. Đại bá đi Hà Gian phủ làm quan, lão cô ở tại gia tộc
tìm nhà chồng không chỉ kém một tầng thôi đâu.” Triệu Tú Nga đi đến
trước mặt Chu thị, mặt mày hớn hở nói, “Nếu đi Hà Gian phủ, Đại bá
là quan phụ mẫu thì mọi người sẽ kính trọng chúng ta, nhường cho chúng
ta ba phần. Chỗ đó những người trong sạch, còn không phải mở rộng cửa để cho chúng ta chọn. Nói không khách khí thì ta nhìn trúng ai, cho người
gửi cái thư, hắn chẳng phải lập tức vui vẻ mà đến cửa cầu thân sao.”
“Đúng, chính là lời này.” Liên Thủ Nghĩa gật đầu phụ họa nói.
Lông mày Chu thị nhảy dựng lên, nàng cảm thấy, Triệu Tú Nga hôm nay nói có đạo lý a.
“Việc hôn nhân của Tú Nhi đương nhiên là muốn chọn nơi tốt nhất. Ta
cũng không muốn trèo cao a.” Tuy nói là như thế, Chu thị vẫn có nghi kị
đấy.”Tóm lại chúng ta cũng phải trở về, Hà Gian phủ kia, cách nhà quá
xa, cái này không được.”
“Mẹ, người xem người kìa, thế nào lại lo lắng việc nhỏ đấy.” Liên Thủ Nghĩa cười nói, “Đợi chúng ta ở bên kia có cuộc sống tốt rồi, làm tòa
biệt thự lớn, cái gì cũng có, chúng ta còn trở về làm gì. Lão nhân gia
ngài không phải lo lắng Tú Nhi sao, chúng ta cứ dứt khoát trông chọn nhà chồng cho Tú Nhi ở bên cạnh, thế chẳng phải được rồi sao.”
“Nội, đại gia đình nhà người ta không giống với chúng ta muốn ra
ngoài mướn chiếc xe cũng khó khăn. Người ta đi ra ngoài, xe kéo đều là
khoái mã, một đống lớn nha đầu bà tử đi theo hầu hạ, đi ra ngoài cùng
với ở nhà đều thoải mái. Ở lại đây, cửa nhỏ nhà nghèo. Một chút cũng
không bằng đi theo Đại bá nhậm chức, ở đó chúng ta tìm cho lão cô một
nhà tốt nhất. Người ta có tiền có thế, vài trăm dặm thì xem là cái gì.
Nội, chúng ta không thể bởi vì vài trăm dặm mà khiến lão cô chậm trễ.”
Triệu Tú Nga nói.
Liên Thủ Nghĩa cùng Triệu Tú Nga nói như vậy. Chu thị liền dao động.
“Mẹ, hôn sự của Tú nhi tuyệt đối phải đi theo Đại ca đi nhậm chức rồi để cho Đại ca xử lý. Ở nhà, cấp bậc không thể so sánh được a.” Liên Thủ Nghĩa nhìn Chu thị như vậy, lại bỏ thêm một thanh củi.”Hơn nữa, Đại ca rời nhà đi địa phương xa như vậy, lão nhân gia ngài nói gì cũng phải đi theo ah. Ngài vì Đại ca đã cống hiến nhiều rồi, hiện tại không đi theo
hưởng phúc còn chờ lúc nào nữa.”
“Đại ca vừa rời đi, thì hắn cũng không phải là hắn nữa rồi. Đại tẩu
nói cái gì hắn liền nghe cái đấy. Hắn sẽ đem ngài quên đi. Mẹ, ngài đã
quên chuyện trước kia rồi hả? Đợi đến chỗ đó rồi, chuyện gì cũng là do
Đại tẩu định đoạt, đừng nói là xử lý đồ cưới cho Tú Nhi mà còn chưa chắc gì quan tâm đến lão nhân gia ngài a.” Liên Thủ Nghĩa hướng bên trong
phòng nhìn, hơi giảm thấp giọng, nói với Chu thị.
“Nội, Đại bá được làm quan, đó là dựa vào ngài tích đức. nội không đi theo cùng Đại bá để làm đương gia, thì để cho ai đi làm đương gia?”
Triệu Tú Nga cũng giảm thấp thanh âm nói.
Đi theo Liên Thủ Nhân làm đương gia, ánh mắt Chu thị chợt lóe lóe.
“Mẹ, ngài là lão thái thái, người không đi, Đại tẩu sẽ có những ngày an nhàn.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Nội, ngài phải đi a, còn cho chúng cháu cùng đi, đến lúc đó, người
nào không nghe lời ngươi, chúng cháu sẽ không tha cho người đó…. Cháu
nói lời này ngài không được tức giận, ngài cùng lão cô đi theo nhưng
không biết ai là người làm chủ đâu. Đại thẩm cùng đại tẩu cũng đều là
người có tâm nhãn a.” Triệu Tú Nga nói.
“Mẹ, chúng ta tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút, đều cùng đi, đây mới là chính đạo.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Cùng đi, vậy những thứ trong nhà này” Mắt Chu thị nhìn lướt qua mọi thứ trong sân, nàng không nỡ bỏ cái nhà này đi.
“Mẹ, những thứ này trong nhà, lúc nào cũng đều là của lão nhân gia
ngài đấy. Kể cả là chúng ta đều đi rồi, những thứ này ai cũng đừng nghĩ lấy được.” Liên Thủ Nghĩa bỉu môi nói.
“Kể cả là chúng ta đi?”
“Nhất định đấy.”
… …
Liên gia mọi người lần nữa tụ tập ở trong phòng, có người lộ vui mừng, có người thì thấp thỏm không yên.
“Cha, việc này…” Liên Thủ Nhân nhịn không được mở miệng trước, hắn đã mơ hồ ý thức được, sự tình đã thoát khỏi khống chế của hắn, đã phát
triển theo hướng hắn không kỳ vọng. Thật đáng buồn chính là hắn đều
không làm được cái gì.
“Ta và Mẹ con ban nãy thương lượng, chúng ta sẽ đi cùng con nhậm chức.” Liên lão gia tử nói thẳng quyết định của hắn.
Liên Thủ Nhân chỉ cảm thấy ngực bị một cái búa tạ đánh trúng, để cho
hắn đau đớn đến cơ hồ hít thở không thông, trong ánh mắt cũng cơ hồ có
lệ rơi.
“Cha, ngài nhìn Đại ca thấy lão nhân gia người muốn đi, hắn cao hứng mà khóc a.” Liên Thủ Nghĩa ở một bên ha ha cười nói.
Cổ thị ngồi dọc ở trên kháng, mặt lập tức u ám.
Vừa rồi nói nhiều như vậy, Liên lão gia tử hiện đã quyết định muốn đi theo, Liên Thủ Nhân, Cổ thị, Liên Kế Tổ bọn hắn cũng không dám phản
đối, nếu không danh bất hiếu đè xuống thì bọn hắn ai cũng chịu không
nổi.
Dù vậy cũng phải giãy dụa một chút để đem tổn hại giảm xuống mức thấp nhất, không phải sao.
“Nguyên lai chúng con còn lo lắng Lão thái gia không chịu đi nên
không dám mở miệng. Lão thái gia muốn đi, vậy thì tốt quá. Đây là làm
phiền Lão thái gia, chúng con khẳng định tận tâm hầu hạ tốt Lão thái
gia, để cho lão thái thái an tâm.” Cổ thị cố gắng tươi cười nói, không
có biện pháp, Liên lão gia tử muốn đi thì đi thôi, có thể đem Chu thị
lưu lại, đến khi đó nàng sẽ là người định đoạt.
“Lão gia tử đi, ta và Tú Nhi cũng đi, và cho nhà lão Nhị đi cùng.”
Chu thị lườm Cổ thị, mở miệng nói ra, “Người trong nhà tay nhiều, gặp
phải chuyện gì cũng không luống cuống, như thế nào so với người ngoài
cũng tốt hơn.”
Trong đầu Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều ầm một tiếng, như bị sét
đánh. Liên lão gia tử muốn đi, Liên Thủ Nhân đã mất đi tự do. Chu thị
muốn đi, trên đỉnh đầu Cổ thị là một tòa núi lơn. Hơn nữa một nhà Liên
Thủ Nghĩa đây là không để cho bọn hắn một con đường sống.
“Cha, Mẹ, con làm Huyện thừa một tháng bổng lộc không đủ cho nhiều
người như vậy, sẽ không đủ cơm ăn đấy.” Liên Thủ Nhân vội vàng nói, “Cái này…”
“Đại ca, đệ trước kia cùng cả nhà ăn trấu nuốt rau, thắt chặt đai
quần, chính là vì tạo điều kiện cho hai người. Hiện tại huynh đã có
tiền đồ, sắp làm quan, huynh liền muốn trở mặt, muốn vứt bỏ chúng ta,
điều này khó mà làm được ah.” Liên thủ nghĩa đã cắt đứt lời Liên Thủ
Nhân, “Chúng ta là thân huynh đệ, nhiều tiền ta có cách sống nhiều tiền, ít tiền ta có cách sống của ít tiền.”
Ánh mắt Liên lão gia tử đã rơi vào trên người Liên Thủ Nghĩa.
“Hơn nữa, nhà chúng ta có mấy người đều đang tuổi trưởng thành, đi
theo chúng ta còn có thể ăn chùa hay sao. Tùy tiện tìm việc, thì nhà
chúng ta cũng có thể nuôi sống mấy người. Đến lúc đó, bổng lộc của Đại
ca huynh không đủ, nhà chúng ta sẽ giúp đỡ huynh.” Phát hiện Liên lão
gia tử đang nhìn hắn, Liên Thủ Nghĩa nghĩ đến Chu thị đã đáp ứng mang cả nhà bọn họ đi, nhưng Liên lão gia tử còn không có lên tiếng, liền lập
tức nói ra.
“Cha, con mang theo mẹ bọn nhỏ cùng mấy đứa nhỏ đều đi, đến lúc đó Mẹ muốn sai sử người, cha muốn sai sử người, liền gọi chúng con là được.
Như thế tốt hơn so với người lạ đi? Có chúng con giúp đỡ đi theo làm
tùy tùng, sẽ không sợ chưa quen cuộc sống nơi đó.” Liên Thủ Nghĩa lại
nói.
“Để cho lão Nhị bọn hắn đều đi.” Chu thị ở ngay tại bên cạnh hát đệm, “Mấy người hài tử đến lúc đó ở ngay tại Hà Gian phủ kết thân, cũng
tránh khỏi ở nhà chậm trễ. Có nhà lão Nhị bọn hắn, ta nói cái gì, làm
cái gì cũng chỗ phương a.”
Chỗ phương là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử có nghĩa là thuận tiện.
Liên lão gia tử cúi hạ mí mắt. Liên Thủ Nghĩa tính tình ỷ lại, đây là chủ ý muốn cùng đi. Vì Liên Thủ Nhân những năm này, cũng xác thực khổ
cho Liên Thủ Nghĩa cùng con dâu và mấy hài tử chi thứ hai. Chu thị cũng
đồng ý, hơn nữa, đến Hà Gian phủ, chưa quen cuộc sống nơi đó, có mấy phụ tử Liên Thủ Nghĩa, bọn hắn xử sự xác thực thuận tiện hơn nhiều.
Đến lúc đó tốn nhiều chỗ tốt, đưa bọn chúng đều bao ở, không cho bọn hắn gây tai hoạ là được rồi.
“Muốn đi có thể, nhưng ta có điều quy ước, đến đó, các ngươi không
được tùy tiện rêu rao, có chuyện gì đều phải được thương lượng cùng ta
và Đại ca con.” Liên lão gia tử nói.
“Cha, nhất định a.” Mặt Liên Thủ Nghĩa lập tức cười trở thành một đóa hoa. Liên lão gia tử cùng Chu thị đều đáp ứng để cho hắn đi, vậy thì ai cũng không ngăn cản được hắn.
Nghe Liên lão gia tử nói như vậy, sự tình đã trở thành kết cục đã
định, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt.
Đi nhậm chức như vậy, đời người còn có cái gì thú vị đáng nói. Đôi vợ chồng khóc không ra nước mắt.
“Lão Nhị con muốn đi, thì mang theo Tam Lang, trong nhà còn phải lưu
lại mấy người.” Liên lão gia tử hút một hơi thuốc lá rời, suy tư về việc chọn lựa người lưu lại ở nhà. “Vậy thì để cho Nhị Lang lưu lại a.”
Triệu Tú Nga mang thai, đi lại bất tiện, hơn nữa Nhị Lang là tôn tử lớn
nhất ngoại trừ Liên Kế Tổ của Liên gia, lưu lại hắn là thích hợp nhất.
Liên lão gia tử vừa dứt lời, Tưởng thị cùng Triệu Tú Nga ánh mắt liền đụng vào nhau, nhất thời tia lửa văng khắp nơi.
“Ông nội, những năm này, Nhị Lang bị chậm trễ. Chúng cháu ở nơi này,
Nhị Lang có thể có tiền đồ gì. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, để Nhị
Lang đi theo Đại bá đi, Nhị Lang tốt xấu gì có thể lăn lộn ở ngoài a.
Đừng nhìn cháu là phụ nữ có thai, cũng không làm chậm trễ mọi người, vì
Nhị Lang, khổ gì cháu cũng có thể chịu.” Triệu Tú Nga lập tức nói.
Liên lão gia tử có chút nhíu mày.
Triệu Tú Nga cố gắng đứng thẳng tắp sống lưng, lúc nàng gả vào đây
liền ôm mộng được ngày này. Mắt thấy hi vọng sắp đạt thành, nàng giúp
đỡ nhiều như vậy, như thế nào sẽ cam tâm ở chỗ này làm thôn phụ, mang
thai thì sao, nàng một ngày cũng không muốn đợi, hiện tại muốn cùng đi
nhậm chức, cũng muốn hưởng thụ một chút nữ quyến nhà quan, thật là một
cuộc sống hạnh phúc a.
Ai dám ngăn cản nàng, nàng dám cùng với người đó dốc sức liều mạng.
“Cha, mọi người cùng nhau đi a, con không đi. Con sẽ ở lại.” Liên Thủ Lễ ho hai tiếng, mở miệng nói.
“Đúng vậy, có Tam thúc a. Tam thúc lưu lại, so sánh với Nhị Lang tốt
hơn nhiều.” Triệu Tú Nga lập tức cười nói, giờ phút này ở trong mắt
nàng, hình tượng Liên Thủ Lễ gần như người tàng hình, cũng trở nên rất
khả ái.
“Cha, Đại ca đi làm quan, tâm nguyện những năm nay của chúng ta xem
như đã đạt thành. Mọi người đi chuyến này, cũng không biết mấy năm mới
trở về. Con cũng không có ý định đi. Dứt khoát, thừa dịp này, chúng ta
liền phân ra đi.”