Liên Mạn Nhi thấy Chu thị như vậy, liền biết, Chu thị đã hoàn toàn
đem quan hệ lợi hại trong đó suy nghĩ cẩn thận. Kỳ thật, đừng nhìn Chu
thị khóc lóc om sòm, giống như người không có kiến thức. Nhưng Chu thị
là người khôn khéo, người bình thường khó có thể so, không cần Liên Mạn
Nhi cố ý nói, thì có một số việc, Chu thị sớm hay muộn đều sẽ hiểu rõ.
Mẹ chồng nàng dâu giữa Chu thị và Cổ thị, từ trước đến bây giờ, cho đến
tương lai vô hạn, cái gọi là hài hòa cũng chỉ là cái biểu tượng, tùy
thời có thể xé rách.
Nhưng mà Liên Mạn Nhi không thể xem nhẹ Cổ thị, nàng không hy vọng,
sau khi Chu thị theo Cổ thị rời đi, lại bị Cổ thị giựt giây, làm ra cái
gì bất lợi cho nhà nàng.
Mặc dù Chu thị đã không thể đối với các nàng tạo thành tính thương
tổn thực chất, nhưng loại phiền não này, có thể tránh miễn tự nhiên là
phải tránh.
Hơn nữa, chỉ bằng sở tác sở vi của Cổ thị, Liên Mạn Nhi làm cho nàng phiền não chút, bận rộn chút, thì tuyệt đối không quá đáng.
Liên Mạn Nhi vẫn là cho Chu thị một cái bậc thang.
Theo tính tình Liên Lão gia tử, trước khi đi, nhất định sẽ tìm cách
chữa trị quan hệ của Chu thị cùng hai nhà con thứ ba, con thứ tư, ít
nhất ở mặt ngoài, ông vẫn muốn cho người chung quanh nhìn thấy một nhà
bọn họ hòa thuận trở lại.
Chuyện này, thay vì để Liên Lão gia tử làm, còn không bằng để nàng làm.
Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người dễ mềm lòng, nhất là đối với
người già. Liên Mạn Nhi có thể tưởng tượng được, phương pháp Liên Lão
gia tử sẽ chọn dùng. Như vậy, có khả năng sẽ làm các nàng mất đi chủ
động.
Hiện tại nàng ra mặt, làm cho Chu thị thấy rõ quỹ tích của Cổ thị,
suy nghĩ cẩn thận lợi hại, thì chiếm thế chủ động, chính là các nàng.
Xem đi, Chu thị không phải liền chủ động sao?
Hành động này với Chu thị mà nói thật không dễ dàng. Mặc dù ở trước
mặt Liên Mạn Nhi, Chu thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt cũng
không thể lập tức hoàn toàn nhu hòa “Bà nội. Cháu nói thế đâu phải muốn
lấy cái gì.” Liên Mạn Nhi liền cười nói “Mặc kệ thế nào, mặc kệ thời
điểm gì. Chúng cháu, nhà của cháu, còn có một nhà tam bá, đều là đứng ở
phía của người.”
Chu thị bày ra vẻ mặt tốt, Liên Mạn Nhi lập tức liền biểu hiện thái độ.
Ánh mắt Chu thị liền dừng ở trên mặt Liên Mạn Nhi, sau một lúc lâu, mới dời đi tầm mắt.
“Bảo… Cha con bọn họ đều lại đây đi. Có mấy thứ ta cũng không thể đều mang đi, sẽ phân cho các con một chút.” Chu thị lại nói.
“Bà nội, có những lời này của bà, chúng ta đã cảm thấy đủ. Bà mang
theo lão cô đi, vẫn nên để chút đồ tốt lại cho bản thân…” Liên Mạn Nhi
lại cười hì hì nói nói mấy câu, liền từ trong phòng đi ra.
Chu thị cho đồ các nàng, là nhất thời nảy lòng trắc ẩn. Liên Mạn Nhi
đương nhiên không thể muốn. Tuy nói là loại lợi đưa lên cửa này, không
chiếm thì không chiếm. Nhưng lấy tính tình của Chu thị. Mặc dù có thật
sự cho này nọ, thì có thể cho được cái gì. Cánh tay này đem đồ cho đi,
thì trong lòng bà không biết sẽ đau thành cái dạng gì.
Liên Mạn Nhi không hiếm lạ đồ của Chu thị. Mặt khác. Nàng không muốn sau này có quan hệ thân mật khăng khít gì với Chu Thị.
Chỉ cần như vừa rồi, Chu thị đã xác định bắt được trọng điểm, thì sau này địa vị cả nhà Liên Mạn Nhi sẽ trở nên riêng biệt. Hơn nữa, Chu thị
cùng một nhà Liên Mạn Nhi, hình thức quan hệ mới vừa thành lập. Chu thị
không hề nắm giữ chủ động nữa, Liên Mạn Nhi sẽ dễ định ra quy tắc cho
quan hệ mới.
Bảo trì khoảng cách, hiểu rõ điểm mấu chốt của nhau, không quá thân
thiết cùng nhau. Thì Chu thị sẽ không thể tiếp tục nắm giữ, đánh chủ ý
một nhà của Liên Mạn Nhi. Trụ cột lúc này, là cả nhà Liên Mạn Nhi sẽ ủng hộ Chu thị.
Trong vấn để này có thể có hai hàm nghĩa, một cái là chủ quan. Chu
thị sẽ không làm như vậy. Một cái khác còn lại là khách quan, Chu thị đã không có năng lực để làm như vậy.
Trong hoàn cảnh xã hộ này, trừ phi ngươi sống ở trong phòng chính
mình, không lui tới cùng bên ngoài, nếu không việc cùng cha mẹ cả đời
không qua lại với nhau linh tinh, là không tưởng. Liên Lão gia tử và Chu thị đều là người mới hơn năm mươi tuổi. Mà Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đang lúc tráng niên, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đường phía trước càng thêm dài.
Đánh vỡ hình thức quan hệ cũ, thành lập loại hình thức quan hệ mới này, cái này đối với một nhà Liên Mạn Nhi đều có lợi nhất.
Liên Mạn Nhi trở lại tây sương phòng, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng từ cửa hàng bên kia trở lại.
“Tỷ, có chuyện gì vui sao?” Tiểu Thất liền hỏi.
“A, nhìn ra sao?” Liên Mạn Nhi liền sờ sờ mặt mình. Tiểu Thất là quỷ
tinh linh, lại cùng nàng thân thiết, đối cảm xúc của nàng, so với cảm
giác người khác thì hắn mẫn cảm hơn.
“Tỷ, ai nấy đều thấy được. Tỷ xem tỷ cười thành như vậy.” Tiểu Thất liền cười.
Liên Mạn Nhi vội vàng cầm lấy kính của Trương thị, chiếu chiếu, quả nhiên, trên mặt của nàng tràn đầy ý cười.
“Vừa rồi con đi thượng phòng, nói gì với bà nội?” Trương thị liền hỏi.
Liên Mạn Nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng rất có chủ ý, lại hiểu nhiều chuyện, bởi vậy, Trương thị đối với hành động của Liên Mạn Nhi cũng không can
thiệp quá mức.
“Đúng vậy Mạn Nhi, lúc này mà dám nói chuyện trước mặt bà nội hả?” Liên Chi Nhi nói.
“Cũng chưa nói gì, chỉ khuyên nhủ bà nội thôi.” Liên Mạn Nhi nói “Bà
nội được con khuyên thông, còn nói muốn chuẩn bị chút đồ chia cho chúng
ta kìa.”
Trương thị, Liên Thủ Tín liền đều ngạc nhiên.
“Ai u, bà nội con đừng ép buộc ta nữa, ta liền a di đà Phật.” Trương
thị nói. Hiển nhiên, đồ của Chu thị, Trương thị không dám đụng đến.
“Bà nội con cho chúng ta cái gì, Mạn Nhi con chưa có nói lấy chứ.”
Liên Thủ Tín cũng nói, hiển nhiên, trong đầu hắn và Trương thị đều có
cùng suy nghĩ.
“Không, khẳng định không có.” Liên Mạn Nhi nói. Thấy Trương thị và
Liên Thủ Tín còn đang hết sức ngạc nhiên, nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi liền đơn giản giải thích một câu.
“Bà nội sợ về sau theo đại bá đi, không ai trông nhà.”
Trương thị cùng Liên Thủ Tín suy nghĩ một hồi, liền hiểu.
……
Thượng phòng bận việc vài ngày, sau đó đã đem hành lý thu dọn xong.
Tống gia ở Thị trấn đưa lời nhắn của Liên Hoa nhi đến. Liên Hoa nhi còn ở cữ, không tiện xuất môn, Tống gia lão phu nhân cũng mời Liên Thủ Nhân
trước khi đi nhậm chức, tới trước thị trấn ở vài ngày. Người đến đưa
thư, cũng mang đến lời nói của Liên Lan Nhi, đại thế ý tứ giống nhau.
Liên Lan Nhi mấy ngày nay cũng không tiện xuất môn, là vì Kim Tỏa bị
bệnh.
Có lời nhắn này của Tống gia, thì tất cả phí dụng Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, đã không cần lo lắng.
Liên Lão gia tử cùng Chu thị cũng trên dưới thương lượng một phen, cuối cùng xác định xử lí mấy thứ không thể đem đi.
Phòng ở phải có người coi sóc.
Phòng ở này nọ, nó có một đặc tính, có người ở bên trong, nó là một
bộ dáng. Nhưng nếu là để không, không có người chăm sóc, bất luận phòng ở tốt thế nào thì nó cũng biến dạng. Liền tỷ như nhà cũ của Liên gia, nếu không có người thường xuyên chăm sóc. Không đến một năm, sẽ không biết
nói sẽ hoang phế thành cái dạng gì.
Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều luyến tiếc đem phòng ở cho người
khác thuê, hơn nữa bọn họ có phòng lớn mà không dùng, còn Liên Thủ Lễ
lại không có phòng ở. Vậy người ngoài nhìn vào cũng khó coi.
Cho nên, Liên Thủ Lễ vẫn tiếp tục ở lại Tây Sương phòng, phụ trách chiếu khán nhà cũ, cho đến lúc Liên Lão gia tử bọn họ trở về.
Năm nay đồ ăn rau dưa trong vườn, đều cho Liên Thủ Lễ. Vườn rau bị
Chu thị phá hoại quá mức, phần còn lại, nếu chú ý chăm sóc, cũng đủ một
nhà ba người Liên Thủ Lễ ăn.
Về phần hoa mầu, năm nay thu hoạch, Liên Thủ Tín sáu mẫu, vẫn thuộc
về Liên Thủ Tín. Liên Thủ Lễ cũng có thể được chia lương thực một năm
của nhà ba người.
Không có người nguyện ý lưu lại thu gặt hoa mầu, Liên Lão gia tử đưa
ra điều kiện vẫn là để Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín phụ trách. Nhưng
mà, lại bị hai người kia khéo léo từ chối, tuy rằng ngày đó, thái độ Chu thị đối bọn họ rõ ràng dịu đi rất nhiều.
Liên Lão gia tử không có cách nào. Liền dứt khoác đem hai mươi tư mẫu đất nhà mình thu gặt, đều giao cho hai huynh đệ kêu Võ nhị cẩu cùng Võ
tam cẩu. Hai huynh đệ này, chỉ cần từ trong thu hoạch xuất ra đồ ăn cho
một nhà ba người Liên Thủ Lễ. Còn lại một phần tư, liền làm phí dụng bọn họ thu gặt, bốn phần kia chia ba, còn lại là Liên Lão gia tử sở hữu.
Bắt đầu từ sang năm, ba mươi mẫu Liên gia sở hữu, đều giao cho hai
huynh đệ đến gieo. Tiền thuê đất thuê cũng giống như nhà Vương cử nhân.
Ba mươi mẫu đất nhà Vương cử nhân kia, hiện tại liền để Vương cử nhân thu hồi, Vương cử nhân mỗi mẫu bồi thường Liên Lão gia tử một lượng
bạc.
Còn có gà và heo Chu thị xem trọng nhất.
Cộng lại là bốn mươi con gà, trong đó những con gà già có hai năm,
thậm chí ba năm. Chỉ có khoản hai mươi con là năm nay mới mua. Có hơn
mười con đang đẻ trứng.
Chu thị hận không thể đem mấy con gà đều mang theo lên đường, Liên
Mạn Nhi tỏ vẻ ủng hộ, nhưng Liên Thủ Nhân kiên quyết phản đối, nói sẽ
quăng mặt mũi quan mới là hắn.
Mặt mũi quan mới lớn hơn trời.
Chu thị chọn từ đàn gà này, chọn hai mươi con, muốn dẫn đi thị trấn
cho Tống gia cùng Liên Lan Nhi. Tự nhiên là đưa đi làm cho người ta ăn.
Nếu không nhà Liên Lan Nhi không có nuôi gà, Chu thị còn muốn đem gà
mình có đều cho Liên Lan Nhi.
Còn lại hai mươi con, Chu thị cắn chặt răng, chủ động đưa ra cho nhà Liên Mạn Nhi.
Liên Lão gia tử thực vui mừng, cảm thấy Chu thị đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn là đau lòng con. Nhưng mà ông cảm thấy, mấy con gà đó, hẳn là nên
cho Liên Thủ Lễ đang gặp khó khăn. Chẳng qua lời này ông cũng chỉ để ở
trong lòng ngẫm lại mà không nói ra, vì không thể dội nước lạnh lúc Chu
thị tích cực.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều cự tuyệt.
Chu thị vội vàng lấy lòng như vậy, lại bị cự tuyệt, thì có chút mất
hứng. Tuy ngày đó Liên Mạn Nhi đã tỏ thái độ, nhưng hôm nay nếu không
lấy của bà đưa, thì trong lòng bà sẽ không yên tâm.
“Bà nội cho, vậy ta cứ nhận đi.” Liên Mạn Nhi nói.
Sắc mặt Chu thị thế này mới dễ nhìn.
Liên Mạn Nhi xoay người bỏ chạy đến trước mặt Liên Lão gia tử, bám vào bên lỗ tai Liên Lão gia tử nói nói mấy câu.
“Nội, nhà của con không thiếu mấy con gà này. Con lấy, vì để cho bà
nội vui. Chờ mọi người đi rồi, chúng con sẽ đem mấy con gà này cho một
nhà tam bá.”
Mặt Liên Lão gia tử nhất thời cười thành một đóa hoa.
Còn có ba con heo kia, cũng đã lớn đến hơn trăm cân, hiện tại nếu
bán, sẽ bán không được nhiều, phải đợi năm tới, lớn thêm chút nữa, thì
bán mới có lời.
Nhà Liên Mạn Nhi mang tiền ra mua heo, tiền bạc một văn cũng không
thiếu cho Liên Lão gia tử cùng Chu thị. Mấy con heo này, sau đó vẫn để
Triệu thị các nàng nuôi nấng, nhà Liên Mạn Nhi ra thức ăn gia súc. Đợi
cho năm qua, trong đó một con để cho Triệu thị, hai con khác thuộc về
nhà Liên Mạn Nhi.
Chu thị còn lấy vài cây vải, cùng vài món xiêm y cũ mang ra, cho Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi. Cái này thì Liên Mạn Nhi
không muốn.
Một nhà thượng phòng, coi như là ai cũng nhượng bộ, tất cả mọi người, mặt mũi đều có.
Cùng một nhà Liên Thủ Lễ, nên giúp đã giúp, nên chia cũng đã chia rõ ràng.
Cả nhà đều vui mừng.
Cao hứng nhất là Liên Lão gia tử, ông gọi Liên Thủ Tín vào trước mặt, sau một lúc lâu, lại nói không nên lời.
“Con ngoan, con giỏi hơn ta a. Trong lòng Cha đều hiểu được… Đều hiểu được…, cha yên tâm nhất là con…”
Liên Mạn Nhi liền từ đông phòng đi ra, kết quả bị sặc một cái.
Gian ngoài có khói, là Tưởng thị đang nhóm lửa.
Thấy đồ Tưởng thị cầm trong tay để nhóm lửa, Liên Mạn Nhi liền dừng chân.
“Đại tẩu, tẩu dùng gì nhóm lửa vậy?”