Chỉ trong thời gian một ngày, nhà Liên Mạn Nhi đã đem hoa màu ở ruộng đều thu hoạch xong. Trương Thanh Sơn vốn định giúp khuê nữ cùng con rể
hai ngày nữa, nhưng thấy tình huống có biến hóa, mà trong nhà ông cũng
phải thu hoạch hoa màu, hái trái cây, nên chỉ ở lại một đêm, rạng sáng
ngày thứ hai, liền mang theo nhi tử, con dâu cùng cháu gái trở về nhà.
Liên Thủ Lễ cũng tiếp tục lên chân núi làm công.
Bởi vì đến mùa thu hoạch, tư thục cho nghỉ ngơi mấy ngày, Ngũ Lang và tiểu Thất đều không đến trường. Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng không kip
thu hoạch hoa màu trước đó đã vội tới nhà Liên Mạn Nhi làm giúp. Liên
Thủ Tín liền mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất, coi như giúp Ngô gia
thêm hai người làm.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, Ngũ Lang tuổi cũng không tính lớn. Làm giúp
là để hai nhà tăng tình cảm, ai cũng sẽ không khiến hai hài tử mệt mỏi,
nhất là tiểu Thất, được Ngô Gia Hưng chiếu cố vô cùng tốt.
Vương thị còn gọi Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đi đến nhà, hỗ trợ nấu cơm, lúc ăn cơm, cũng gọi cả Trương thị.
Tại Ngô gia lúc ăn cơm, nhà Liên Mạn Nhi cùng với Ngô Ngọc Quý đã
thương lượng tốt, muốn hắn đề cử hai người tin cậy làm công nhật, qua
vài ngày sẽ giúp đỡ đập lúa, rê thóc.
“Sớm nên như vậy rồi.” Vương thị đối với chuyện này cực lực tán
thành, “mẹ Chi Nhi mỗi ngày đều bận rộn, công việc ở cửa hàng đã rất bận rồi. Ngũ Lang và tiểu Thất cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi, mà
còn phải học bài tốt. Còn có Chi Nhi cùng Mạn Nhi, hai khuê nữ đáng yêu
non nớt phải xuống ruộng làm việc, ta nhìn thấy cũng đau lòng. Hiện tại
các ngươi cũng không giống lúc trước nữa, không phải là không thuê nổi
người. Người đương nhiên là muốn mời, còn phải mời nhiều hơn hai cái,
cho cha Chi Nhi thoải mái hơn một chút.”
“Nhìn xem thẩm kích động này, ” Liên Mạn Nhi an vị ở trên giường gạch cười, “Thẩm đây là đau lòng tỷ cháu, chúng cháu đều được hưởng sái.”
Người hai nhà đều cười to.
Vương thị thì càng cười nghiêng ngả, đem một khối lớn cá thịt bụng non mềm gắp cho Liên Mạn Nhi.
“Thẩm ai cũng không đau lòng, thẩm chỉ đau lòng cháu.”
… …
Mùa thu, khí hậu khô hanh. Nhất là buổi trưa, chiếu vào người, so mùa hè còn khiến người nóng hơn. Liên gia thu hoạch hết trong vài ngày.
Trùng hợp đều là ngày nắng, rất thích hợp để phơi ngũ cốc.
Hôm nay chạng vạng tối, Liên Mạn Nhi giẫm lên ghế, từ hàng rào cán
ngô nhặt lấy một bắp ngô xem xét. Ngô đã hơi khô có thể dễ dàng tách hạt được rồi.
Năm ngày sau, sáng sớm, một nhà Liên Mạn Nhi đến sân phơi ngũ cốc.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, hai cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng chạy đến hỗ trợ như trước. Về phần Trương Thanh Sơn, Trương
thị không nhờ người mời hắn đến. Thứ nhất là bởi vì cách xa, thứ hai là
vì biết rõ, hôm nay Trương Thiên Hộ còn có thể mang người đến hỗ trợ.
Liên Thủ Tín quét sân phơi sạch sẽ cẩn thận một lần. Nhóm người Ngô
Ngọc Quý đem mẹt, sàng, rổ, ghế đẩu, đệm rơm chờ ở trên sân phơi. Bọn họ còn chưa chuẩn bị xong, Trương Thiên Hộ đã mang người đến rồi.
Lần này, so với thời điểm thu hoạch ngô Trương Thiên Hộ đến sớm hơn, mang người đến cũng nhiều gấp đôi.
Liên Mạn Nhi biết rõ, Trương Thiên Hộ, hoặc là nói ý tứ của Trầm Lục muốn trong ngày hôm nay, đều tách hết hạt ngô.
“Lục gia đi cùng quan viên trong phủ và huyện ở phía sau. Chúng ta cứ làm trước đã.” Trương Thiên Hộ trong tư thế bắt đầu nói.
Kiếp trước của Liên Mạn Nhi có máy móc chuyên tách hạt ngô, nhưng ở
đây, không có máy móc, muốn tách hạt thì hoàn toàn dựa vào tay. Kỳ thật
ngay cả kiếp trước Liên Mạn Nhi, thời gian máy móc hóa cũng không sớm
lắm, thời ông nội của Liên Mạn Nhi muốn tách hạt ngô cũng đều làm bằng
tay đấy.
Biết rõ hôm nay nhiều người làm việc, ngoại trừ mẹt và sàng nhà mình, nhà Liên Mạn Nhi còn mượn của người trong thôn một ít, tổng cộng là
mười cái mẹt. Liên Mạn Nhi liền phân công công việc, bốn đến năm người
ngồi vây quanh một cái mẹt. Ghế cùng đệm không đủ, đám người Trương
Thiên Hộ cũng không chú ý, trực tiếp đặt mông an vị trên mặt đất.
Sau đó phân công mọi người dùng sàng đem ngô từ trên hàng rào xuống rồi chuyển đến mẹt, hoặc rổ rá để những người khác tách.
Bắp ngô đầu tiên là hoàn toàn dựa vào tay để tách, đến bắp thứ hai
thì có biện pháp đơn giản hơn. Đó là dùng lõi ngô đã được tách trước đó
làm trợ lực để tách bắp tiếp theo, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Trương Thiên Hộ mang người đến đều là người tay thô chân to, trên tay có lực, làm việc thật nhanh. Đợi đã tách được một lượng hạt ngô nhất
định sẽ có người dùng sàng hoặc mẹt đứng quay lưng với hướng có gió dùng sức mà sảy ngô, để những hạt ngô đảo qua đảo lại. Cái này tương đương
với rê thóc, nhờ sức gió, loại bỏ tạp chất bên trong, chủ yếu là bã vụn
từ lõi ngô và râu ngô đều rơi ra ngoài.
Như vậy chỉ còn những hạt ngô sạch sẽ, đều được người Trương Thiên Hộ mang đến cất vào trong bao bố.
Nhà Liên Mạn Nhi cũng chuẩn bị bao tải, bất quá Trương Thiên Hộ không dùng, lần này hắn mang đến không ít bao tải, mỗi một cái đều đồng dạng
lớn nhỏ, ở trên còn có ký hiệu của binh lính, nhìn thì thấy là túi trang bị quân lương tiêu chuẩn dùng cho quân đội.
Bao tải tràn đầy ngô được người của Trương Thiên Hộ đặt ở cùng một chỗ.
Liên Mạn Nhi nhìn việc này ở trong mắt, nàng vuốt vuốt bàn tay vì
tách ngô mà đỏ lên, khóe mắt không khỏi co rút. Nàng có dự cảm, nhưng
bao tải ngô này rất nhanh sẽ phải rời nàng mà đi, mà nàng còn phải vui
vẻ không được ngăn cản.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm trưa, Trương Thiên Hộ chủ động nói,
bọn hắn mang theo lương khô, nhà Liên Mạn Nhi chỉ cần giúp bọn hắn chuẩn bị chút nước ấm để uống là được rồi.
Trương Thiên Hộ cùng thủ hạ rời cách xa những sàng ngô, ở chỗ trống
bên cạnh xếp thành hàng, lần lượt từng người ngồi xuống, sau đó từ trong túi lấy lương khô đã chuẩn bị ra để ăn.
Điệu bộ này, nếu nhà Liên Mạn Nhi muốn chuẩn bị đồ ăn để cho mọi
người được một bữa ăn ngon cũng chỉ có trong dự định thôi. Hơn nữa, ngay cả người nhà bọn họ cũng không thể ăn quá thịnh soạn, sẽ lỡ mất thời cơ làm việc, cũng không thể ăn quá phong phú được, sẽ làm chậm trễ thời
gian.
Trương Thiên Hộ nói nước ấm ăn với lương khô là được, nhà Liên Mạn
Nhi tự nhiên sẽ không thật sự chỉ chuẩn bị mỗi nước ấm. Trương thị mang
người bưng đến hai nồi canh thịt dưa muối, cháo cùng súp bán ban sáng
tới cho đám người Trương Thiên Hộ.
Trương Thiên Hộ cùng người làm tự nhiên vô cùng cảm kích.
Bữa cơm trưa Nhà Liên Mạn Nhi cũng ăn tiết kiệm, ba cân bột mì nhào
làm màn thầu, canh thịt, đồ ăn cũng đơn giản chỉ có dưa góp, là món đậu
hủ cuốn hành tây.
Vội vàng ăn cơm trưa xong, mọi người lại đến sân phơi làm việc.
Đầu giờ Mùi, một mực nói Trầm Lục muốn tới bây giờ mới khoan thai đến.
Nói như vậy tựa hồ không đúng. Trầm Lục đến muộn so với dự đoán của
Liên Mạn Nhi rất nhiều, nhưng sự xuất hiện của hắn không thể dùng từ
“chậm” để hình dung đấy.
Tốc độ xe ngựa hắn đi cũng gần bằng so với khoái mã của đám người
Trương Thiên Hộ. Mà đi chậm lại, có lẽ là do phải chiếu cố đám quan
lại đi theo phía sau. Dù sao tại phủ Liêu Đông, cũng không có nhà nào có khả năng so với tướng quân, Trầm đại Tổng binh nhanh hơn được, ngựa
cùng xe ngựa đều tốt hơn rất nhiều.
Trầm Lục từ trên xe bước xuống, tất cả mọi người đều bước lên phía trước hành lễ.
“Tất cả đứng lên đi.” Trầm Lục đứng ở đó, nhìn thoáng qua mọi nơi rồi mới không đếm xỉa tới khoát tay áo nói ra.
Đã có người chuyển một cái bàn, mời Trầm Lục ngồi xuống. Về phần
phủ Liêu Đông cùng quan viên của Cẩm Dương huyện chỉ có thể đứng hầu ở hai bên trái phải.
Chỉ có Lý đại nhân cùng một quan văn trung niên có người chuyển ghế, để cho bọn ngồi ở phía sau Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi đứng ở trong đám người, dò xét Trầm Lục. So với lần
trước khi gặp mặt, mặt Trầm Lục tựa hồ gầy đi một chút, xem ra gần đây
hắn thật sự bề bộn nhiều việc, nhưng mà tinh thần dường như tốt hơn.
Hôm nay Trầm Lục mặc một kiện áo choàng màu xanh ngọc gấm thêu hoa,
một đầu tóc đen dùng gấm quan bao lại, bên hông đeo ngọc đái . Liên Mạn
Nhi cách thật xa cũng có thể cảm giác được từng viên ngọc bích trong
suốt, trơn bóng.
“Tất cả ngô đều ở đây rồi hả?” Ánh mắt Trầm Lục quét qua đám người cực kỳ nhanh, hỏi.
“Bẩm Lục gia, đúng vậy.” Liên Thủ Tín cùng Trương Thiên Hộ một trước một sau, đều đáp.
Trầm Lục gật đầu nhẹ.
“Được rồi, tiếp tục làm đi.”
Mọi người trở về chỗ ngồi, tiếp tục tách ngô.
Ở xa có xa phu vội vàng đem xe ngựa của Trầm Lục đưa ra ngoài, phía
sau xe ngựa, còn buộc hai con tuấn mã. Một con màu trắng, một chút lông tạp cũng không có, một con khác thì màu đen, so với bạch mã thì thấp
hơn, tuy béo những cũng khỏe mạnh, so với tất cả các con ngựa xung quanh thì đều mập hơn.
Đối với hai con ngựa này, Liên Mạn Nhi rất ấn tượng đấy. Con màu
trắng kia là ngựa của Trầm Lục, mà con ngựa béo kia hình như là Trầm
tiểu béo đã từng cưỡi qua?
Trầm tiểu béo cũng tới, như thế nào không có gặp hắn?
Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, đã nhìn thấy màn xe ngựa của Trầm Lục giật giật, một khuôn mặt bánh bao tròn núc ních từ bên trong thò ra.
Trầm tiểu béo có đôi mắt dài nhỏ hẹp, nhưng cái này không ảnh hưởng
đến ánh mắt của hắn. Có thể nói, ánh mắt của hắn so với người bình
thường còn tốt hơn. Hắn nhìn tìm tòi một lúc, liếc mắt liền nhìn thấy
Liên Mạn Nhi.
Trầm Khiêm vội vàng phất phất tay với Liên Mạn Nhi .
Liên Mạn Nhi cầm bắp ngô trong tay, thoáng giơ lên, rồi thả trở về.
Quả nhiên, tiểu tử béo này là cái đuôi của Trầm Lục, Trầm Lục ở đâu hắn
cũng theo tới chỗ đó.
Rồi có gã sai vặt chạy tới trước xe ngựa, Trầm Khiêm cùng gã sai vặt
kia nói vài câu, gã sai vặt kia vốn lắc đầu, về sau tựa hồ rất bất đắc
dĩ, nhưng vẫn là đem nhóc béo từ trên xe ôm xuống.
Trầm Khiêm xuống xe, từ trên người gã sai vặt nhoài người xuống, chạy tới trước mặt Trầm Lục.
Trầm Lục đưa tay sờ lên đầu Trầm Khiêm, lại vẫy vẫy tay, đã có người chuyển ghế, đem Trầm Khiêm ôm lên ngồi.
Liên Mạn Nhi tách hạt ngô, trong nội tâm nàng nghĩ, những người này
chỉ ngồi xem là có ý gì, bọn hắn như thế nào không muốn chính mình thử
xem tách hạt ngô như thế nào?
Để cho Liên Mạn Nhi hơi có chút thất vọng chính là tựa hồ không có người muốn thử.
Các nàng ở bên cạnh tách ngô, bên kia đã có người xưng danh rồi bắt đầu ước lượng hạt ngô.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ một chút, rồi thầm thì với Ngũ Lang ngồi bên
cạnh, Ngũ Lang đứng lên, đi đến trước mặt Trầm Lục thấp giọng nói mấy
câu.
Trầm Lục nhẹ nhàng gật đầu.
Ngũ Lang ngoắc tay kêu Ngô Gia Hưng, hai người khiêng lên một túi hạt ngô có chất lượng thấp, không thể lưu lại làm hạt giống, chất lên xe,
đi ra khỏi sân phơi, chạy thẳng lên nhà xay bột ở trấn trên.
Đây là người một nhà nàng đã thương lượng tốt, dù sao, tất cả mọi
người chỉ ăn qua ngô non nấu, còn hương vị hạt ngô trưởng thành như thế
nào, mọi người vẫn chưa biết. Nhân dịp đám người Trầm Lục đều đến, liền
mài một chút bột ngô, làm chút ít bánh bột ngô cho mọi người nếm thử.
Liên Mạn Nhi khẩn cấp ngóng trông Ngũ Lang nhanh trở về, bởi vì nàng thèm bánh bột ngô lắm rồi.