Hóa ra là như vậy, Liên Mạn Nhi nhìn mấy người ở xa xa đang cắt cao
lương. Sau nửa ngày, bọn họ đã có trước sau. Liên lão gia tử hơn năm
mươi tuổi, so với đám con trai đang lúc tráng niên, còn vượt lên đầu một khoảng cách.
“Cha, nghỉ một lát a.” Liên Thủ Tín theo sát sau lưng Liên lão gia
tử, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn mồ hôi ướt đẫm sau lưng của Liên lão
gia tử, liền đề nghị. Liên lão gia tử dùng từ nông dân mà nói, là người
hận việc. chính là hận không thể một mạch đem việc làm xong, làm không
biết nghỉ ngơi.
Liên lão gia tử nghe thấy lời của con, một tay cầm bó cao lương đang
cắt, nâng người lên, cũng nhìn trời, xem chừng đã làm một canh giờ rồi, quay đầu lại nhìn mấy nhi tử cùng Tôn tử đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi,
nhẹ gật đầu.
“Nghỉ a.”
Liên lão gia tử thả lưỡi hái trong tay xuống, ngồi ở bên bờ ruộng nghỉ ngơi.
Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đi đến bên cạnh xe, chỗ đó có bình nước lớn, bên trong đã đầy nước, là buổi sáng từ trong nhà mang đến. Ngũ Lang ôm
bình sứ lớn, Liên Mạn Nhi thì cầm mấy cái chén đưa cho Liên lão gia tử.
Ngũ Lang ôm bình, rót nước vào chén Liên Mạn Nhi cầm. Liên Mạn Nhi sẽ đưa đến cho bọn người Liên lão gia tử.
“Gia, uống nước.”
Liên lão gia tử tiếp nhận chén, ngưỡng cổ uống một hơi sạch loáng.
Ngũ Lang lại muốn rót cho Liên lão gia tử một chén nữa.
“Gia không uống nữa. Gia hút thuốc.” Liên lão gia tử nói, liền từ
trong dây lưng lấy ra giấy bồi cùng thuốc lá chuẩn bị trước, cuốn một
điếu thuốc lá rời bắt đầu hút…
Lúc này, mọi người cũng đều đi tới cầm chén uống nước. Liên Mạn Nhi
trông thấy Trương thị dựa vào đống cao lương ngồi, liền rót một chén
nước đưa tới cho Trương thị, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương thị.
“Mệt mỏi không. Mạn Nhi?” Trương thị nhận chén, uống một ngụm, hỏi Liên Mạn Nhi.
“Không sao, ” Liên Mạn Nhi nói, “Ca cùng tỷ đều giúp con.”
Đang nói chuyện, thì Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng đi tới, đều ở bên cạnh Trương thị ngồi xuống. Tiểu Thất còn làm nũng mà tựa vào trong ngực Trương thị.
Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Lễ đều ngồi bên cạnh Liên lão gia tử, cũng cuốn thuốc lá rời hút. Liên Thủ Tín không hút thuốc lá, hắn uống một
chén nước. Đi đến bên cạnh, cầm mấy cán cao lương cố ý chừa lại, đem
bông cao lương ở phía trên cắt bỏ, lại đem cán cao lương cắt thành vài
đoạn. Đi đến chỗ Trương thị cùng bọn nhỏ nghỉ ngơi.
“Ngọt cán. Phụ thân chọn ngọt cán cho con.” Tiểu Thất nhìn Liên Thủ
Tín ôm cán cao lương tới, lập tức ngồi thẳng người, cười lộ ra hai cái
má lúm đồng tiền.
“Ngọt cán?”
Liên Thủ Tín đi tới. Để một bó ngọt cán xuống.
“Đều là ngọt đấy, coi chừng đừng để cắt đứt miệng.” Nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh tựa vào đống cao lương.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cầm lấy một khúc, Liên Mạn Nhi cũng đi theo chọn lấy một khúc cầm lên.
Cán cao lương cũng có nước tiết ra, giống như mía ngọt, đương nhiên
là ít nước hơn rất nhiều. Đại đa số cán cao lương không có ngọt, chỉ có
rất ít cán là ngọt. Liên Thủ Tín biết chọn loại cán ngọt nhất. Hắn chỉ
nhặt những cây màu xanh, cắt bỏ. ở phía trên nếm thử một miếng, xác định là ngọt, hắn sẽ cố ý lưu lại, sau đó cắt thành đoạn ngắn, cho mấy người hài tử ăn.
Người nông thôn, vật chất cực kỳ bần cùng, rất ít ăn kẹo đường, cán cao lương ngọt, đối với tiểu hài tử mà nói là đồ rất ngon.
Đem vỏ bên ngoài lột bỏ, bên trong chính là nước ngọt, cắn một ngụm ở trong miệng, đem nước ngọt nuốt xuống, lại đem xác nhổ ra, ăn giống như mía.
Liên Mạn Nhi cẩn thận từng li từng tí nhai, không có ngọt như mía,
nhưng nước rất nhiều, nuốt vào mát lạnh. Không tệ, Liên Mạn Nhi thầm
khen ở trong lòng. Liên Chi Nhi là nữ hài tử, lại là lão đại, ăn rụt rè
hơn một ít, Ngũ Lang cũng cảm giác mình là một người lớn rồi, nhưng vẫn không che dấu được ưa thích trong lòng, tiểu Thất thì tất nhiên càng
che dấu không được, vẻ mặt hạnh phúc mà nhai nhai.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở bên cạnh nhìn mấy người hài tử, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
Có gió nhẹ thổi qua, thổi bay mồ hôi ướt đẫm quần áo Liên Mạn Nhi,
nàng lập tức cảm thấy tất cả lỗ chân lông đều mở ra, thập phần sảng
khoái. Lao động vất vả cùng vật chất bần cùng, đều không cản trở giờ
khắc bọn họ cảm giác được hạnh phúc chân thật này.
Hạnh phúc thật ra có thể rất đơn giản, Liên Mạn Nhi ở trong lòng nghĩ, cái này là sinh hoạt lí thú ở nông thôn a.
Đương nhiên, nếu như có thể giàu có một chút, lại giàu có một chút,
thì càng thêm mỹ mãn rồi. Nên phải vì thế mà cố gắng ah Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi âm thầm vì chính mình cố gắng lên.
Uống đã uống xong, hút thuốc cũng đã hút xong Liên lão gia tử lại từ trên mặt đất đứng lên.
“Lão Nhị, ngươi đẩy xe a.”
Đây là muốn bắt đầu chở về nhà.
Liên Thủ Nghĩa đáp ứng , đẩy xe ba gác ra. Trước dùng cán cao lương
làm cái đệm, ở phía trên chất chồng mấy bó bông cao lương. Tràn đầy một
xe, mà bắt đầu hướng trong nhà đi tới. Những người còn lại ở ngoài đồng
tiếp tục công việc, đợi Liên Thủ Nghĩa trở về, thì đổi lượt Đại Lang
cùng Nhị Lang chở, sau đó theo thứ tự là Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín.
Thời điểm Liên Thủ Nghĩa đẩy xe về nhà, Tứ Lang và Lục Lang cũng đi
theo trở về giúp đẩy xe. Hai người Đại Lang, Nhị Lang một tổ, không cần
những người khác. Đến phiên Liên Thủ Lễ, thì là Liên Diệp nhi giúp phụ
thân, đến Liên Thủ Tín, thì mấy người hài tử Liên Chi Nhi sẽ thay phiên
đi hỗ trợ.
Đợi mặt trời lên thiên đỉnh, chính là buổi trưa, lúc nóng nhất trong
ngày, nông dân ở ngoài đồng đều chuẩn bị kết thúc công việc.
Liên lão gia tử nói không cần cắt nữa, đem cao lương chất lên một xe cuối cùng chở về, sáng hôm nay làm nhiêu đó đã đủ.
Người một nhà hướng trong nhà đi, đi vào trong thôn, xa xa đã nhìn
thấy cửa lớn Liên gia ngừng lại vài chiếc xe la, còn có mấy kiệu phu
đang khuân đồ từ trên xe xuống đưa vào trong nhà. Trong đó có một cổ xe
con la hình dáng cột buồm, người trong thôn đều gọi là xe con. Trong
thôn này, chỉ có nhà Vương Cử Nhân có một cỗ xe con như vậy, Vương Ấu
Hằng cũng là ngồi xe con như thế này.
“Kế Tổ trở lại rồi!” Liên Thủ Tín cười nói.
Liên lão gia tử nhẹ gật đầu, bước nhanh hơn.
Tiến vào cửa lớn, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy một người thanh niên mặc y phục lụa trắng, da mặt trắng nõn đang chỉ huy kiệu phu, đúng là con
trai trưởng Liên Thủ Nhân - Liên Kế Tổ.
Liên Kế Tổ trông thấy Liên lão gia tử vào cửa, vội vàng chào đón.
“Gia.” Liên Kế Tổ muốn quỳ xuống.
Liên lão gia tử đã đỡ Liên Kế Tổ đứng vững, Cổ thị mang theo một nữ
nhân còn trẻ cũng ra đón. Người này là nương tử Liên Kế Tổ gọi là Tưởng
thị, trong tay Tưởng thị còn ôm một bé gái nhỏ khoảng hai tuổi, là con
gái của bọn họ, nhủ danh gọi là Nữu Nữu.
“Trở về thì tốt, vào trong phòng nói chuyện đi.” Liên lão gia tử nói.
Mọi người ào ào tiến vào phòng, Liên lão gia tử ở trên giường gạch
ngồi xuống, Liên Kế Tổ và Tưởng thị lúc này mới quỳ xuống, đứng đứng đắn đắn mà dập đầu cho Liên lão gia tử, Nữu Nữu cũng bị Tưởng thị ôm dập
đầu cho Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử mặt mũi tràn đầy vui vẻ không che dấu được, lại để
cho Liên Kế Tổ đứng lên, ngồi vào bên cạnh ông, bảo Liên Thủ Nhân cũng
ngồi một bên, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín cũng đều ngồi
xuống, đám người Liên gia bắt đầu nói chuyện.
Cổ thị ở bên ngoài tiễn kiệu phu đi xong. Nói là đem toàn bộ tài sản ở trấn trên đều chuyển trở về, hóa ra là trả phòng. Tưởng thị và Liên Hoa Nhi ở tây phòng sắp xếp đồ đạt, Cổ thị lại cùng Chu thị, Liên Tú Nhi
xem xét lễ vật mang từ trấn trên về.
Trong lúc nhất thời trong phòng ngoài phòng, náo nhiệt thành một mảnh.
Liên Mạn Nhi đi tây phòng nhìn thoáng qua, chỉ thấy hòm lớn hòm nhỏ chất thành một đoàn, cơ hồ bày hơn phân nửa phòng.
Người trong Liên gia hiện tại xem như tề tựu đầy đủ, tự nhiên Liên lão gia tử cao hứng không cần phải nói.
“Mạn Nhi, tiểu Thất, hai đứa đi miếu đầu, mua về cho gia nửa cân
rượu.” Liên lão gia tử bảo Chu thị lấy tiền cho Liên Mạn Nhi đi mua
rượu.
Lại nói tiếp, Liên lão gia tử bình thường có hai yêu thích, một chính là hút thuốc, một cái khác là rượu. Thuốc lá ở nhà tự trồng, rồi đem đi phơi nắng. Rượu, trong nhà không có, đành phải đi ra ngoài mua. Liên
lão gia tử yêu rượu, nhưng ngại trong nhà không có tiền, mỗi lần phần
lớn đều sai mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi, cầm bầu rượu nhỏ, đi tiệm tạp hóa ở miếu đầu, chỉ mua một lít. Một lít rượu, dùng với chút đồ ăn, có thể
uống hai ba lần.
Chu thị cũng cao hứng, liền lấy tiền từ trong túi ra.
“Gia, cháu có mang rượu về cho ngài.” Liên Kế Tổ vội vàng ngăn Chu thị lại, “Là hoa lê trắng chính tông.”
Liên Kế Tổ đứng dậy, từ trong một đống lễ vật ôm ra một vò rượu đưa cho Liên lão gia tử xem.
Liên lão gia tử bình thường uống chỉ là rượu cao lương trắng, vừa nghe nói có hoa lê trắng, con mắt lập tức sáng lên.
“Tốt, tốt, vậy thì uống rượu cháu trai ta mang về, hoa lê trắng.”
“Còn có bánh bông lan, kẹo đường, mấy thước vải cho gia, Nội, lão cô
dùng để may xiêm y.” Liên Kế Tổ chỉ vào hai bao bánh bông lan ở trên tủ, một bao kẹo đường, còn có hai thước vải một xanh một hồng.”Nguyệt Nương mua cho nội từ cửa hàng phấn.”
Chu thị cũng vui vẻ lên.
“Hàng phấn cái gì, như vậy rất mắc, ta già rồi, còn có thể sử dụng sao? Cho lão cô ngươi a.”
“Nội không có già.” Liên Kế Tổ nói, “Phấn cho lão cô cũng có.”
“Kế Tổ đứa nhỏ này thật biết thương người.” Chu thị cười vuốt ve lưng Liên Kế Tổ.
Người trong phòng đều nở nụ cười.
Người quá nhiều, trong phòng không chứa nổi, Liên Mạn Nhi giật giật
Trương thị, mấy mẹ con từ phòng trên đi ra, trở lại Tây Sương phòng.
Liên Chi Nhi bưng chậu nước tiến đến, mọi người rửa tay, rửa mặt.
Liên Mạn Nhi nhìn người của phòng lớn Liên gia, cách ăn mặc, hành
động điệu bộ, nhịn không được mà hướng Trương thị hỏi nghi vấn trong
lòng.
“Mẹ, đại bá cùng anh họ ở trấn trên, rất có tiền sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Vấn đề này có chút làm khó Trương thị.
“… Đại bá của con là tú tài, lúc mới bắt đầu mỗi ngày có hai cân gạo
lương thực, còn miễn làm việc. Về sau không có thi đậu cử nhân, hàng
năm làm tú tài đánh giá cấp bậc trong cuộc thi ở huyện, phải khảo thi
hai mươi tên, mới cho lương thực. Đại bá của con chỉ nhận được vài năm,
về sau không còn nhận nữa.”
“Vậy đại bá không phải còn dạy học ở quán sao, hàng năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Lúc đầu cũng khá tốt, tìm được đều là quán tốt, hàng năm cũng có hai mươi lượng bạc, bốn mùa trong năm còn có quà tặng. Về sau, đại bá của
con không có nâng cao được cấp bậc, nên không có quán tốt mời hắn làm,
năm nay vừa chọn được một quán, hàng năm chỉ có mười lượng bạc, nhưng mà lại bao ăn ở.”
“Vậy bọn họ một năm tiêu dùng bao nhiêu?”