Ads
Editor: Lãnh Phong
Nghe thấy “hình ngục”, “phụ mẫu” Liên Mạn Nhi bất giác thả
chậm bước chân nhìn sang phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy trong quán trà bên đường
có hai người tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang ngồi bên một cái bàn. Người nói lời
kia, nhìn mặc cách ăn mặc giống như là người chuyên vẽ tranh viết chữ trên phố.
Thời đại này đều nói quan là cha mẹ của dân chúng, bình thường
tri huyện gọi là lão phụ mẫu, huyện thừa gọi là phụ mẫu. Theo Liên Lão gia tử
nói, Liên Thủ Nhân ở đây làm huyện thừa nhưng cũng chỉ là trông coi kiểm kê
chuyện quân hộ, chẳng qua chỉ là làm theo tri huyện sai bảo. Nghe những người
này nói thì Liên Thủ Nhân muốn chuyển sang trông coi ngục thất thì phải.
“Đây là lúc nào rồi” Người nam nhân ăn mặc thư sinh ngồi
phía đối diện kinh ngạc hỏi “Không phải nói, vị phụ mẫu này của chúng ta đấu
không lại hay sao?”
“Sự đời biến đổi khôn lường. Đó là chuyện trước kia thôi,
ngươi còn không biết hôm qua trong huyện thành chúng ta có chuyện vui gì hay
sao?”
Người kia nói xong lại hạ thấp thanh âm xuống ghé sát vào
tai vị thư sinh kia nói gì đó, trên mặt hai người nở nụ cười kỳ quái.
“… nhất thụ Lê Hoa áp Hải Đường…” Thư sinh kia dáng vẻ cổ
quái nói.
Liên Mạn Nhi nghe thấy vậy lòng đầy nghi ngờ muốn dừng lại,
vào quán uống trà nghe ngóng thêm một chút nhưng Ngũ Lang lại không đồng ý, xụ
mặt kéo Liên Mạn Nhi đi hướng khác.
Liên Mạn Nhi đoán Ngũ Lang hẳn cũng nghe được hai người kia
nói chuyện, nhất là một câu Lê hoa áp hải đường gì gì đấy. Cái câu này, theo
nàng suy đoán có thể là “Diễm thi” (thi từ dung tục). Ngũ Lang là một thiếu
niên còn ngây thơ, đối với những chuyện này hiển nhiên là không ưa. Hai người
kia trong mắt Ngũ Lang có lẽ là đại diện cho nam nhân bỉ ổi, hèn mọn. Ngũ Lang
không cho Liên Mạn Nhi vào quán trà hẳn là sợ lời nói của nam nhân hèn mọn bỉ ổi
kia làm bẩn lỗ tai muội muội hắn.
Thôi được rồi, không nghe thì không nghe a, dù thật sự có
chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đã xảy ra rồi, giờ nàng có nghe được chuyện gì
thì cũng không có tác dụng gì.
Tuy lòng bát quái không được thỏa mãn nhưng nghĩ như vậy nên
tâm trạng Liên Mạn Nhi cũng trở lại như trước, vô cùng cao hứng đi dạo phố.
Huyện Thái Thương là nơi trồng bông nổi tiếng, Trương thị đi
qua hai cửa hàng, thấy bông ở đây không những chất lượng tốt, giá lại còn rẻ
hơn so với thị trấn Thanh Dương, bước chân cũng có chút chậm lại. Năm nay cả
nhà lớn nhỏ đều đã có áo bông nhưng còn năm sau, năm sau nữa? Bông này mua về
kiểu gì cũng sẽ dùng tới. Có áo bông rồi thì còn chăn bông, đệm giường cũng có
thế làm bằng bông, thêm nữa … Ngoài ra còn có đồ cưới của Liên Chi Nhi.
Trương thị tự nhủ: “Quần áo bốn mùa, bông này chắc chắn hữu
dụng còn phải chuẩn bị mấy bộ chăn đệm, những cái này đều có thể dùng bông…”
Bình thường bên trong đồ cưới gả nữ nhi, phải chú ý tứ phô tứ
cái (bên trong 4 lớp (vỏ) đc nhồi vải bông + vải bố, ngày xưa con gái về nhà chồng
bắt buộc phải có bát phô bát cái, có lưỡng phô, nhưng không có tam phô, ngũ phô
đây là tục lệ của dân tộc TQ).
Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, cha không phải là để cho mẹ con mình
lo liệu đồ cưới cho đại tỷ sao, bông ở đây rẻ mà tốt hơn ở quê nhà, chúng ta
mua thôi chứ còn gì nữa.”
Câu này nói ra đánh trúng vào suy nghĩ của Trương thị.
Trương thị cười nói: “Được, vậy chúng ta mua bông ở đây.”
Mấy mẹ con bàn bạc,
mua mười cân bông thượng hạng, loại ruột bông này là cắt theo yêu cầu, một cân
cho một bộ ruột bông, chính là bông loại tròn. sau đó là một bộ chăn bông cắt
theo yêu cầu, một bộ đệm giường, ruột bông loại này là dựa theo kích cỡ chuẩn với
chăn bông và đệm. Đến lúc đó chỉ cần may thêm miếng vải lót mỏng phía trên, sau
đó lại khâu ở trên mặt chăn và mặt đệm nữa là xong. Trương thị tính toán mua
hai cân bông làm sáu cái chăn mỏng, sáu cân bông làm chăn dày vừa, tám cân bông
làm sáu cái chăn dày, đệm giường thì mua hai cân làm mười cái mỏng, bốn cân làm
tám cái dày.
Bông này nhẹ nhưng cồng kềnh, dù có thêm Tam lang hỗ trợ, mấy
mẹ con cũng rất chật vật, hơn nữa xách theo những cân bông này cũng không thể
đi dạo phố được nữa rồi.
Chưởng quỹ là một người vô cùng khéo léo liền hỏi mọi người
muốn mang bông này về đâu. Mấy người Liên Mạn Nhi mua nhiều như vậy có thể coi
là khách hàng lớn, cửa hàng sẽ có người phụ trách vận chuyển bông về tận nhà.
Liên Mạn Nhi báo lại địa chỉ: “Khách điếm nhà Vương lão ở
phía đông thành, phòng số tám. Chưởng quầy, chúng ta mua cũng không ít, có được
giảm giá hay không?” Liên Mạn Nhi theo thói quen bắt đầu mặc cả.
Chưởng quỹ cười nói: “Mọi người là khách từ Liêu Đông đến phải
không?”
Tiểu Thất hỏi: “Sao ngài biết được?”
“Từ lúc mấy vị vào cửa, khẩu âm có chút khác biệt ta cũng
nghe được một chút nhưng chưa chắc chắn, đến lúc nghe thấy phòng trọ số 8 khách
điếm nhà Vương lão thì thật sự xác định.” Chưởng quầy cười nói “Khách nhân từ
Liêu Đông tới đều ở khách điếm Vương gia, mà phòng số 8 kia là chuyên môn dành
cho khách quen từ Liêu Đông tới. Hẳn là mọi người theo xe Trịnh gia tới đây.”
Mặc dù không phải là thời đại thông tin nhưng tốc độ truyền
tin bát quái thế này quả thực cũng không hề kém. Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Cửa
hàng này cùng khách điếm Vương lão không phải cùng một ông chủ sao?”
“Không phải cùng một ông chủ nhưng cũng không khác gì. Hai
ông chủ là bằng hữu thân thiết, khách nhân từ Liêu Đông tới trọ ở khách điếm
Vương gia nếu muốn mua bông thường được giới thiệu tới đây.” Chưởng quầy đáp “Mấy
vị cứ yên tâm đi, chỗ bông này đảm bảo một lát sau sẽ đưa tới nơi, về giá tiền
chiếu theo giá của khách quen Liêu Đông, giảm cho mấy vị 5% Dù có mua trăm ngàn
cân cũng chỉ có giá đó thôi. Không phải vì kiếm tiền mà là vì kết giao bằng hữu.”
Liên Mạn Nhi trả trước một nửa tiền hàng, nửa còn lại sẽ
thanh toán nốt khi nhận bông ở khách điếm.
Mua bông xong, cả nhà lại đi xem tiếp các cửa hàng khác. Thấy
phía trước là cửa hàng lương thực, đương nhiên là các nàng không cần vào đây
mua lương thực nhưng Liên Mạn Nhi muốn biết giá gạo ở nơi này nên lại đi vào.
Hạt kê, đại hoàng, tiểu hoàng, đậu phộng, lạc, gạo đều có
giá ngang bằng trấn Thanh Dương chỉ có bột mì trắng có giá không giống. Bột mì ở
đây có ba loại tương ứng với ba mức giá bảy, tám, chín văn tiền một cân. Liên Mạn
Nhi đem ba loại so sánh với nhau liền nhận ra giá càng cao, bột càng trắng càng
tinh mịn, ngược lại giá thấp thì bột sẽ thô và đen hơn. Ở cửa hàng lương thực
trấn Cẩm Dương chỉ có một loại bột mì trắng tinh mịn. Vì trấn Cẩm Dương thậm
chí cả thị trấn Thanh Dương và phủ Liêu Đông đều không gieo trồng lúa mì. Bột
mì này đều là buôn bán từ phương nam tới. Hiển nhiên là bột mì trắng tinh mịn
giá cao hơn, lợi nhuận cũng cao hơn. Mà huyện Thái Thương lại có gieo trồng lúa
mì. Liên Mạn Nhi cầm mấy loại bột mì trong tay liền nảy ra một ý định.
Liên Mạn Nhi cùng người nhà thương lượng: “Mẹ, ca, tiểu Thất,
chúng ta mua ít hạt giống lúa mì về trồng thử xem?”
Trương thị hỏi: “Lúa mì này chúng ta có thể trồng ư? Cũng
chưa thấy người nào trồng qua.”
Liên Mạn Nhi đáp: “Con đã để ý, khí hậu ở đây cũng không
khác ở nhà mình là bao, chúng ta có thể thử xem.”
Liên Mạn Nhi ở Tam Thập lý doanh tử đã một năm, theo nàng thấy
khí hậu bốn mùa nơi này khá giống với khu Đông Bắc ở kiếp trước. Mà Đông bắc kiếp
trước là nơi có thể trồng lúa mạch.
Ngũ Lang nói: “Con cũng đồng ý thử xem sao. Cây ngô trước
kia không có người từng trồng qua, chúng ta thử trồng cho thu hoạch rất tốt, cả
củ khoai lang nữa, là giống cây miền nam mãi phủ Phúc Châu mới có thể trồng mà
chúng ta cũng trồng được rồi, lần này cũng thử xem sao. Chỗ chúng ta cách Thái
Thương huyện không xa lắm, Thái Thương huyện có thể trồng, chúng ta cũng có thể
trồng.”
“Phải đó, con cũng đồng ý.” Tiểu Thất mím môi, nhẹ gật đầu,
gương mặt mập mạp lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu nhà mình trồng lúa
mì, như vậy không phải nhà mình không cần đi mua mà vẫn có bột mì ăn thoải mái
sao. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, tiểu Thất đã muốn giơ cả hai tay hai chân tán
thành trồng lúa mì rồi.
Ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng nhìn Trương
thị. Trương thị cũng gật đầu: “Vậy thì thử xem.”
Vậy là toàn bộ phiếu tán thành.
Lúa mì lại phân thành vụ đông và vụ xuân. Lúa mì vụ đông cần
gieo hạt từ mùa thu, thời kỳ sinh trưởng dài. Lúa mì vụ xuân, mùa xuân gieo hạt,
thời kỳ sinh trưởng ngắn, màu hè có thể thu hoạch. Năm nay trồng lúa mì vụ đông
đã không còn kịp nhưng vụ xuân sang năm thì hoàn toàn đủ thời gian. Lúa mì vụ
xuân tuy sản lượng không cao nhưng mùa hè đã thu hoạch rồi, chỉ cần phân bón đầy
đủ có thể trồng thêm một vụ cây ngắn ngày như đậu nành hoặc cải trắng.
Đối với vấn đề giải quyết ấm no, đã có đủ đất trồng nên một
nhà Liên Mạn Nhi thoải mái quyết định thử trồng lúa mì vụ xuân, cải thiện món
ăn trong nhà mà cũng không lo ảnh hưởng tới kế sinh nhai. Hơn nữa, so với bột
mì trắng đắt đỏ vận chuyển từ phương nam tới, bột mì do chính mình trồng ra
càng có lợi ích kinh tế cũng như an toàn và yên tâm hơn. Nếu trồng trên diện
tích tương đối đã có thể tiết kiệm một số tiền lớn. Nếu như thành công, ngoài một
phần để cho nhà ăn còn có thể đem bán một phần. Ví dụ như bột lúa mì mài thô chắc
chắn rất được chào đón.
Liên Mạn Nhi hỏi chưởng quầy hắn bán loại lúa mạch bản địa
nào. Chưởng quầy đáp: “Cả hai loại đều có.”
Liên Mạn Nhi lại hỏi chỗ nào bán hạt giống, lúc này mới từ
trong tiệm đi ra. Cửa hàng hạt giống đối diện ngay cửa hàng lương thực. Bên
trong không chỉ có hạt giống lúa mì mà còn cả hạt giống hoa màu và rau củ khác.
Liên Mạn Nhi liền mua năm mươi cân hạt giống lúa mì trồng vụ
xuân, trong lúc đó Ngũ Lang đã tinh tế hỏi thăm tiểu nhị cửa hàng chi tiết tỉ mỉ
cách gieo trồng. Tiểu Thất cũng yên lặng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe và ghi
nhớ lại.
Trong lòng Liên Mạn Nhi lại có suy nghĩ khác, nàng nhớ sư phụ
dạy nghề mộc cho Liên Thủ Lễ là người phủ Hà Gian trong nhà có trồng lúa mì. Hạt
giống này mua về cứ giao cho Liên Thủ Tín là được. Với việc trồng trọt Liên Thủ
Tín học một biết mười nàng không cần tốn quá nhiều tâm tư.
Hạt giống lúa mì cũng thương lượng luôn với chưởng quầy trực
tiếp chở tới khách điếm Vương gia. Đoàn người lại tiếp tục dạo phố.
Vùng đất trồng bông nên đương nhiên vải bông ở đây chất lượng
và giá cả đều tốt hơn so với huyện Cẩm Dương rồi. Không chỉ Trương thị mà Liên
Mạn Nhi nhìn những thớt vải nhuộm sắc nét kia cũng không có cách nào kiềm chế
tiền trong túi mình không chảy ra ngoài a.
Nữ nhân dù là ai đi chăng nữa cũng đều là những tín đồ mua sắm,
ha ha.