Editor: Lãnh Phong
Áo ngoài đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh thậm chí cả chòm râu đen
nhánh cũng không thể che dấu được nếp nhăn trên gương mặt của tân lang. Mà
không chỉ có nếp nhăn còn có lấm tấm đồi mồi. Nhìn gương mặt và thân hình này
có thể đoán người đàn ông này cũng phải bảy tám chục tuổi rồi.
Mang theo chút hi vọng chờ mong, Liên Mạn Nhi nhìn khắp lại
một lượt xung quanh nhưng rất nhanh nàng cũng phải thất vọng. Ngoại trừ người
đàn ông này còn lại cũng chỉ là ít nha đầu, bà tử dù có nam nhân nhưng đều bưng
bê lễ vật và cả cách ăn mặc cũng cho thấy họ cũng chỉ là gia đinh, gã sai vặt
thôi.
Một lát sau, lại có một người từ trên xe bước xuống, là Liên
Tú Nhi. Liên Tú Nhi mặc quần áo đỏ, áo choàng cũng màu đỏ tươi, trên người đầy
châu ngọc trang sức đang được mấy nha đầu, bà tử đỡ xuống xe.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Tưởng thị cũng bước
ra. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiến lên chào hỏi người đàn ông kia. Liên Thủ
Nhân gọi người đó là Trịnh Tam lão gia.
Người đàn ông đáp lại: “Hai vị huynh đệ, xưng hô như vậy sau
này đều bỏ qua đi, cứ gọi tên chữ của ta là được.”
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ba mặt nhìn nhau,
không cần nói thêm gì nữa, bọn họ cũng hiều rõ ràng tình huống trước mắt là
tình huống gì?
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiếp đón Trịnh Tam lão gia đi
vào sảnh trước, Cổ thị cùng Tưởng thị thì dẫn Liên Tú Nhi vào hậu viện.
Lúc này, chợt nghe có người ở phía sau cửa tường vây hô to một
tiếng: “Lão thái gia, lão thái thái mời tân nương cùng tân lang tiến vào gặp mặt.”
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khé giật mình, những vẫn dẫn
Trịnh Tam lão gia về phía sảnh trước, ngược lại Trịnh Tam lão gia lại khoát tay
áo nói dù sao cũng phải qua bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu trước tiên.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng lôi kéo Ngũ Lang và Tiểu Thất về hậu
viện, ngay sau đó ba người đã tìm được Trương thị.
Trương thị thấy sắc mặt ba đứa trẻ không tốt vội hỏi: “Thế
nào rồi?”
Không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, Trương thị đã nhìn thấy
Liên Tú Nhi cùng Trịnh Tam lão gia đi vào. Miệng Trương thị há to như không thể
khép lại được.
Liên Mạn Nhi vội nhắc nhở Trương thị: “Mẹ, người cái gì cũng
đừng nói.”
Trương thị vội lẩm bẩm: “Đây là chuyện gì đang xảy ra?”
… …
Bên trong phòng, Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều mặc đồ mới,
ngay ngắn ngồi cạnh bàn đặt gần lò sưởi đầu giường. Liên Lan Nhi cùng Hà thị ngồi
ghế con ở dưới đất nghe bên ngoài nói tân nương cùng tân lang đang tới, trên mặt
ai cũng lộ rõ vẻ chờ mong. Chu thị hồi hộp không nhịn được nhướn cổ nhìn ra
phía cửa ra vào, Hà thị cố gắng vươn cổ thật cao nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa.
Người đi vào đầu tiên là Liên Tú Nhi. Mắt Chu thị liền có
chút ươn ướt. Con gái đã theo bên cạnh bà bao năm nay, đây là lần đầu tiên tách
ra lâu đến vậy. Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, cô nương nào cũng đến
lúc phải lấy chồng. Cũng may, con gái có mệnh tốt, đã tìm được nhà chồng tốt
như vậy. Nhìn quần áo, trang sức Liên Tú Nhi đeo trên người, còn có nha đầu, bà
tử phục thị bên cạnh, Chu thị vui mừng đến muốn khóc.
Trong con mắt Chu thị chỉ nhìn thấy Liên Tú Nhi mà không
phát hiện theo sau Liên Tú Nhi là Trịnh Tam lão gia đang đi vào nhưng Liên Lão
gia tử, Liên Lan Nhi, Hà thị lại đều nhìn thấy.
Liên Lão gia tử nhíu mày, ánh mắt Liên Lan Nhi lóe lên, Hà
thị lại không che giấu mà lộ ra cảm giác kinh ngạc.
Chu thị gọi: “Tú nhi”
Liên Tú Nhi bước vào nhìn thấy Chu thị lại nghe một tiếng gọi
này lập tức nước mắt như mưa, nhào vào lòng Chu thị: “Mẹ…”
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Chu thị vì vui mừng mà khóc còn
Liên Tú Nhi…
Liên Lão gia tử nghi ngờ nhìn Trịnh Tam lão gia một thân hồng
bào đứng đó: “Đây không phải là … Thế nào lại …”
Một bà tử theo hầu liền tiến lên cười nói: “Ai ôi!!! Phu
nhân người mau đứng lên, còn phải cùng lão gia hành lễ với Lão thái gia, lão
thái thái a.”
Chu thị đúng lúc này mới nhìn thấy Trịnh Tam lão gia. Bà còn
đang nghĩ làm thế nào mà ngài lại mặt Liên Tú Nhi còn có lão công công (bố chồng)
đi cùng nữa. Đây là thể hiện Liên Tú Nhi được coi trọng sao? Nhưng cô gia nhà
Liên Tú Nhi, Trịnh tiểu công tử kia đâu?
Lúc này Trịnh Tam lão gia lại tiến lên, tay vịn đầu gối, run
lẩy bẩy vái chào: “Thỉnh an nhạc phục, nhạc mẫu.”
“A…” Chu thị cảm thấy như có một tiếng sét nổ ầm trong đầu,
mắt trợn tròn xoay vòng, thân thể lảo đảo ngã vật ra.
Liên Lão gia tử không ngất xỉu, ông cố gắng chống đỡ, cánh
tay run rẩy bám chặt vào cạnh bàn, miệng há to nhưng một lời cũng không thể thốt
lên.
Hà thị cả kinh hô lên: “Ôi trời ơi, thế này là thế nào đây,
bối phận đảo lộn cả, sao lão công lại biến …”
Liên Lan Nhi đảo mắt nhìn xung quanh lập tức tiến lên bịt miệng
Hà thị không để nàng ta nói tiếp.
Liên Lão gia tử chống đỡ một lúc, không thốt lên được tiếng
nào, cuối cùng cũng không chịu được, thân thể ngã xuống ngất đi.
Cả phòng liền náo loạn cả lên.
“Lão thái thái, Lão thái gia đều ngất rồi!”
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nhanh chóng tiến vào trong
phòng mời Trịnh Tam lão gia ra phía tiền viện uống trà.
Trịnh Tam lão gia có chút không muốn đi, nói là lo lắng cho
Liên Lão gia tử cùng Chu thị, hỏi có muốn hắn tỉnh thái y quen biết với Trịnh
gia tới xem bệnh hay không.
Liên Thủ Nghĩa vội cười nói: “Không sao, không sao. Cha mẹ
chúng ta cao hứng quá đấy mà. Không có việc gì, một lát sau là không sao rồi.”
Một bà tử cười tiếp lời: “Ai ôi!!! Chúng ta chính là sợ lão
thái gia cùng lão thái thái nhà thông gia cao hứng quá mức. Vốn là trong nhà
chúng ta đều gọi lão thái gia, lão thái thái, hôm nay đến đây đã cố ý sửa lại gọi
lão gia, phu nhân cũng là lo lắng cho lão thái gia, lão thái thái nhà thân gia”
Cổ thị cùng Tưởng thị cười theo, nhanh chóng đưa mọi người
ra ngoài.
Tiệc lại mặt, Liên Thủ Nhânh cùng Cổ thị đã sớm an bài, nói
là ngại trong viện nhỏ hẹp liền mượn nhà khách huyện nha để mở tiệc chiêu đãi
Trịnh gia tới thăm.
Người Trịnh gia đều đi theo cả, một người phục thị Liên Tú
Nhi cũng không lưu lại.
Trong nhà thì náo loạn hết cả lên. Liên Lan Nhi, Hà thị cùng
Liên Tú Nhi ôm Chu thị nhấn vào huyệt nhân trung, ấn ngực, bên Liên lão gia tử
có Nhị lang, Tam lang cũng đang cố gắng.
Trương thị vốn bị Liên Mạn Nhi kéo giữ chân ở ngoài cửa lúc
này cũng không nhịn được bước vào trong phòng: “Sao còn chưa có thỉnh lang
trung?”
Mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng nàng nói nhưng
không một ai nhúc nhích.
Liên Mạn Nhi giật giật góc áo Trương thị nhẹ nhẹ lắc đầu.
Mời lang trung tới, đến lúc người ta hỏi lý do vì sao ngất
đi, khi đó thì phải trả lời thế nào. Viện tử này, thể hiện ra bên ngoài đều là
Liên lão gia tử cùng Chu thị làm đương gia nhưng các nàng đã ở đây mấy ngày còn
chưa rõ ở đây là do ai định đoạt hay sao?
Người thực sự định đoạt kia sẽ cho phép thỉnh lang trung tới
lúc này sao?
“Nghiệp chướng a!” Trương thị thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng
đi vào hỗ trợ.
Một hồi cố gắng, cuối cùng Chu thị, Liên Lão gia tử cũng tỉnh
lại. Chu thị liền ôm lấy Liên Tú Nhi gào khóc: “Tú nhi! Tú nhi của mẹ! Chuyện
này là thật hay giả đây, Chuyện này làm sao có thể như vậy. Điều này không có
khả năng xảy ra a. Rõ ràng nói là Trịnh tiểu công tử …”
Liên Tú Nhi nhào vào lòng Chu thị cũng hu hu gào khóc,
Liên Lão gia tử dựa vào bệ cửa sổ cũng nước mắt thành hàng.
“Tú nhi. Con nói cho mẹ biết đi đây là con đùa với mẹ, đây
không phải là sự thật phải không?” Chu thị liên tục hỏi Liên Tú Nhi, rõ ràng là
vẫn chưa thể tin được chuyện người mà Liên Tú Nhi gả cho không phải là Trịnh tiểu
công tử mà là Trịnh Tam lão gia.
Liên Tú Nhi khóc nói: “Mẹ!!! Đây là sự thật. Là sự thật đấy,
người đem con gái gả cho một lão già a…”
“Aaaaaaaaaaaaaaaa………” Chu thị gào thét lên, thiếu chút nữa lại
ngất đi.
Chú thị vốn là người lớn giọng, tiếng thét này đoán chừng
không chỉ tiền viện mà đến cả xung quanh tiểu viện này đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, Liên Mạn Nhi thực sự tin Liên Thủ Nhân thực sự đã có dự kiến trước nên
mới an bài tiệc rượu ở xa như vậy.
“Rõ ràng là một người trẻ tuổi, thế nào có thể biến thành
lão già.” Chu thị vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Hà thị lớn giọng: “Đúng vậy a. Thế nào có thể thay đổi như vậy
được. Mẹ, ấm ức này chúng ta không thể nhịn, phải làm rõ với Trịnh gia, phải đổi
lại người.”
Liên Lan Nhi trợn mắt nhìn Hà thị, hiện tại trong sân đều
không có người ngoài, nàng cũng chẳng muốn đi bịt miệng Hà thị nữa.
“Chuyện này là thế nào? Là thế nào? Phải làm sao bây giờ?
Làm gì bây giờ?” Chu thị đã rối loạn hết cả lên rổi. Kỳ thật bình thường Chu thị
lợi hại cũng chỉ là đối với đám con cháu thôi, đến lúc thực sự gặp đại sự, Chu
thị căn bản không có khả năng tự ứng phó chỉ có thể dựa vào người khác.
Không một ai lên tiếng trả lời Chu thị.
“Nhà chúng ta có thể để cho họ lừa như vậy sao?” Sau nửa
ngày, Chu thị mới nói: “Lão đầu tử, sao ngươi không lên tiếng, chuyện lớn như vậy,
ngươi phải thay Tú nhi làm chủ.”
Chu thị rốt cục cũng nghĩ đến xin Liên Lão gia tử giúp đỡ.
“Đi gọi cha ngươi cùng đại bá các ngươi tới.” Liên Lão gia tử
lau nước mắt, nói với Nhị Lang, Tam Lang “Nói rõ với hai người họ. Ta mặc kệ có
chuyện gì bên ngoài, lập tức cút trở về đây cho ta. Nếu bọn hắn không trở về, về
sau cũng đừng nhận người cha này nữa.”
“Dạ vâng” Nhị Lang, Tam Lang đáp ứng vội vàng ra ngoài tìm
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.
“Gọi con dâu cả đến cho ta.” Chu thị dựa vào thái độ của
Liên Lão gia tử cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhìn một lượt người trong
phòng liền hướng Hà thị sai bảo.
“Dạ vâng.” Hà thị cũng đáp ứng, nhanh chóng ra ngoài.
Sau nửa ngày, Hà thị mới đem Cổ thị quay lại.
Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị đứng ra xa một chút, thờ ơ lạnh
nhạt. Lúc này rồi, nàng không thể nào không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Mấy ngày này, những gì Liên Mạn Nhi nghe được, thấy được, những
điểm đáng ngờ đều đã có đáp án thỏa đáng.
Chuyện của Liên Tú Nhi lần này chắc chắn Liên Thủ Nhân, Liên
Thủ Nghĩa, Cổ thị không thoát khỏi quan hệ.
Hiện tại, vào thởi điểm này, Cổ thị bị đẩy lên phía trước đối
mặt với lửa giận Liên Lão gia tử cùng Chu thị.
Có lẽ sắp đặt mọi chuyện như thế, bọn họ cũng đã nghĩ kỹ kế
sách ứng đối nhưng một chuyện lớn tày trời như vậy bọn họ sẽ làm thể nào để đối
đáp được với Liên Lão gia tử, Chu thị. Hay nói đúng hơn là làm thế nào để họ có
thể khiến mình thoát tội trước mọi người.
Chu thị chỉ vào Cổ thị vừa đi tới lạnh lùng nói: “Ngươi quỳ
xuống cho ta.”
Cổ thị nhìn nhìn xung quanh, mím môi, mặc dù trong lòng vạn
lần không muốn nhưng vẫn không có cách nào khác phải quỳ xuống.
Chu thị chỉ thẳng mặt Cổ thị quát: “Con dâu cả, ngươi không
có gì muốn nói với ta hay sao? Hôn sự này của Tú nhi có phải hay không do ngươi
dở trò quỷ?”
“Lão thái gia, lão thái thái, con dâu thật oan uổng quá.” Cổ
thị rút khăn ra lau lau khóe mắt, lập tức nước mắt rơi như mưa ‘Chuyện này, con
dâu cũng mới biết được. Đến giờ con vẫn chưa thể tin nó là sự thật …”