Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 456

Edit: Lãnh Phong

Nghe thấy giọng nói có chút quen tai, Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày. Vốn Liên Mạn Nhi định không để ý tới nhưng đối phương dường như không cảm thấy được, rất nhanh đã chạy tới trước mặt Liên Mạn Nhi, mặt cười hề hề cản trước đường đi của Liên Mạn Nhi.

Người tới đúng là cha Anh Tử.

Từ lần đó cha Anh Tử nhận Tống Hải Long làm con rể khiến Tống Hải Long bị bêu xấu trước mặt mọi người, sau khi bị Tống Hải Long đá cho một cước liền có một thời gian ngắn cha Anh Tử không đi ra ngoài. Không biết là bị Tống Hải Long đá cho “khai sáng” hay là bị đá đến bị thương. Từ đó đến hôm nay, Liên Mạn Nhi mới lại nhìn thấy cha Anh Tử một lần nữa.

Trong tháng giêng, hình như cha Anh Tử kiếm được, nhìn qua thấy cũng ăn mặc sạch sẽ hơn bình thường nhiều, hơn nữa cũng rất có thể diện. Liên Mạn Nhi nhìn kĩ một thân quần áo hắn đang mặc, một bộ xiêm y bằng vải lĩnh bông đường may đẹp đẽ màu lam, bộ quần áo này tuy còn kém xa bộ quần áo gấm màu hoa hướng dương điểm trắng của Tống Hải Long trước kia nhưng cũng không giống loại tầm thường mà điều kiện nhà Anh Tử có thể mua được. Hơn nữa bộ quần áo này cha Anh Tử mặc cũng không hoàn toàn vừa người. Liên Mạn Nhikhông khỏi sinh nghi. Hẳn bộ quần áo mới này là đến từ “con rể mới” của cha Anh Tử.

Bất kể thế nào, chỉ cần nghe một câu vừa rồi là có thể khẳng định một điều cha Anh Tử hẳn đã biết sự tình của Liên Thủ Nhân cùng khuê nữ Anh Tử nhà hắn. Trong thư Liên Lão Gia Tử viết cho hai đứa con ở Tam Thập Lý Doanh Tử cũng không đề cập đến sự tình này thể hiện ông cũng không cho rằng đây là chuyện hay ho gì. Với tính cách của Liên Thủ Nhân cũng chưa chắc đã nguyện ý qua lại với “cha vợ” mới này. Mà từ bộ quần áo mới này có thể thấy cha Anh Tử không phải chỉ nghe lời đồn đại gì đó mà đã biết tin tức chắc chắn do Anh Tử cố ý truyền cho hắn.

Liên Mạn Nhi không khỏi day trán, cái này gọi là gì, người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ nhất thiên hạ sao? Anh Tử vừa bị đá khỏi một cái giường đã lập tức có thể bò lên một cái giường khác. Cha Anh Tử cũng bị một “con rể” đá văng ra liền lập tức ôm lấy đùi “con rể” kế tiếp.

Cái đống bát nháo này do bọn họ bới ra, dù có náo loạn đến thế nào Liên Mạn Nhi cũng không muốn để ý tới. Vậy mà người này đã vội vàng muốn tới nhận thân thích với nhà nàng rồi, có lý nào lại như vậy thật.

Cha Anh Tử hỏi Liên Mạn Nhi: “Cháu gái, cha cháu có ở nhà không?”

“Hừ.” Liên Mạn Nhi có chút căm tức tự nhiên sẽ không cho cha Anh Tử chút sắc mặt hòa nhã: “Ngươi là ai a. Mở to con mắt ra mà nhìn, nhận thức đúng người rồi hãy gọi. Thật lớn lối, ngươi cũng không sợ giảm thọ sao.”

Liên Diệp Nhi cũng mắng: “Ngươi muốn làm trưởng bối tự trở về nhà mình mà làm đi. Vừa sang năm mới đã muốn đi tìm xui xẻo sao.”

Chỉ có Liên Chi Nhi tính tình hiền hòa, tuy không tức giận mắng chửi nhưng cũng nghiêm mặt không nói gì.

Liên Mạn Nhi quay sang nói với Liên Diệp Nhi, Liên Chi Nhi: “Người này là tên điên, gặp ai cũng nhận là thân thích, chúng ta đang làm gì thì cứ làm tiếp, không cần nói chuyện với hắn.”

Thanh danh nhà Anh Tử tại Tam Thập Lý doanh đã sớm xấu xa khắp đầu đường ngõ xóm vì hành động của Anh Tử. Liên Mạn Nhi cảm thấy nói chuyện cùng cha Anh Tử, dù bản thân là người không liên quan, nàng cũng không muốn lúc này nhiều chuyện với cha Anh Tử. Nếu dẫn tới mọi người vây xem, ba cô nương các nàng dây dưa với cha Anh Tử như vậy tự nhiên sẽ thành chuyện cười, làm hỏng thanh danh như vậy không đáng.

Bởi vậy, Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi lách qua cha Anh Tử đi về phía nhà Nhị Nha.

Nhị Nha cũng không bị bệnh nặng, là do lúc lễ mừng năm mới bị cảm lạnh, uống chút thuốc trị cảm lạnh đã đỡ hơn phân nửa rồi. Chỉ là bà nội và cha mẹ Nhị Nha lo lắng nàng đi ra ngoài lại bị cảm lạnh nên bắt Nhị Nha ở trong phòng, không cho ra ngoài.

Nhị Nha thấy mấy ngươi Liên Mạn Nhi đến thì phi thường cao hứng, mời các nàng ngồi xuống bên giường. Vợ Ngô Ngọc Xương cũng từ một gian phòng khác sang, bưng lạc rang và hạt hướng dương tới mời các nàng ăn.

“Các cháu cứ tự nhiên ngồi chơi với nhau nhé, phòng thím còn đang có khách ngồi chơi, không ở lại với mấy đứa được.” Vợ Ngô Ngọc Xương dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài.

Bà nội Nhị Nha cũng ở bên phòng kia tiếp khách vì vậy trong phòng chỉ có bốn nữ hài tử các nàng.

“Diệp Nhi, làm gì mà ngươi tức giận thở phì phì vậy.” Liên Diệp Nhi vốn là người thẳng tính nên đã bị Nhị Nha nhìn ra là có chuyện bực mình.

Liên Diệp Nhi không nói mà nhìn liếc qua Liên Mạn Nhi hỏi ý tứ.

Liên Mạn Nhi nói: “Chúng ta gặp cha Anh Tử trên đường tới đây.”

Chuyện Anh Tử với Liên Thủ Nhân chỉ sợ đã sớm truyền tới tai mọi người đều biết rồi, chỉ là mọi người còn e ngại mặt mũi nhà Liên Mạn Nhi nên chưa bao giờ đàm luận trước mặt bọn họ mà thôi. Ngô gia với nhà nàng vốn có thâm gia, việc này nói ra cũng không sao.

“Vậy à.” Nhị Nha liền a một tiếng “Anh tử sao lại có thể trở thành người như vậy rồi, thật không biết xấu hổ, mẹ ta tán gẫu với mọi người đều nói thật là cả một nhà đều là người không biết xấu hổ.”

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Thím cùng mọi người còn tán gẫu những gì nữa?”

Nhị Nha có chút băn khoăn cũng không thập phần nguyện ý nói rõ nhưng bất đắc dĩ gặp Liên Mạn Nhi một mực truy hỏi, dần dần đã bị Liên Mạn Nhi hỏi ra mọi chuyện.

“… Đại bá cũng thật là, thật muốn nạp thiếp, tìm dạng người nào không được, sao lại cứ phải là Anh Tử. Người cùng một thôn, có chuyện này chẳng dễ nghe chút nào. Cho dù Anh Tử thanh danh tốt cũng không nên làm như vậy, huống hồ…”

Liên Thủ Nhân cùng Ngô Ngọc Xương là anh em họ, theo vai vế thì Nhị Nha gọi Liên Thủ Nhân là đại bá ngoại, nhưng hộ nông dân thân thích lui tới, để tỏ lòng thân thiết thường đều tỉnh lược cái chữ “ngoại” kia đi.

Liên Mạn Nhi gật đầu. Tục ngữ nói “Con thỏ không ăn cỏ gần hang”. Liên Thủ Nhân làm chuyện này quả thực quá cặn bã, không để ý tới mặt mũi. Bình thường hộ nông dân đều có quan điểm mộc mạc, khuê nữ nhà mình tình nguyện gả cho kẻ nghèo rớt mùng tơi cũng không chịu làm thiếp. Người thực làm như thế bình thường đều là người không để ý thể diện, sẽ bị hương thân cười nhạo, xem thường.

Nhà Anh Tử bị xem thường mà Liên Thủ Nhân làm chuyện này cũng không phải là chuyện làm rạng rỡ mặt mày. Vừa mới từ trong thôn đi ra ngoài vài ngày làm Huyện thừa đã thu khuê nữ trong thôn làm thiếp, đây cũng không phải là chuyện người có thể diện nên làm.

Hơn nữa, Liên Thủ Nhân làm vậy không chỉ đẩy hai nhà Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ vào hoàn cảnh xấu hổ mà cũng làm cho nhà Ngô Ngọc Xương cùng những nhà có quan hệ thân thích với Liên gia bị liên lụy.

Anh Tử làm thiếp Liên Thủ Nhân, cha Anh Tử liền cũng thế hệ với Liên lão gia tử, như vậy chính là cao hơn Ngô Ngọc Xương một bậc, so với Nhị Nha là cao hơn hai bậc. Vợ chồng Ngô Ngọc Xương đối với chuyện này có thể nói được lời gì tốt đẹp mới là chuyện lạ.

Liên Mạn Nhi trong tâm có chuyện nên chỉ ngồi ở nhà Nhị Nha một lúc liền cáo từ.

Trên đường về, Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn nhi tỷ, tỷ có tâm sự sao?”

Liên Mạn Nhi đáp: “… Muội còn nhớ lúc nãy cha Anh Tử hỏi về cha tỷ không? Tỷ sợ hắn tới nhà tìm cha mẹ tỷ.”

Ba nữ hài tử đi qua cửa nhà cũ Liên gia cũng không tiến vào mà trực tiếp đi về phía nhà mới nhà Liên Mạn Nhi.

Đi đến trước cửa hàng Liên ký đã thấy Tiểu Thất từ trong cửa hàng đi ra.

“Tỷ” Tiểu Thất chạy tới chỉ vào phía trong cửa hàng “Cha Anh Tử đang ở trong nói chuyện với cha chúng ta.”

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó liền tới, Liên Mạn Nhi giậm chân.

Liên Mạn Nhi hỏi: “Hắn tới lúc nào? Sao lại cho hắn vào đây làm gì cơ chứ.”

Tiểu Thất thấp giọng kể chuyện cho Liên Mạn Nhi: “Hắn đến được một lúc rồi, gặp cha ở ngoài cửa. Cha chúng ta cũng không muốn cho hắn vào nhà nhưng lại ngại đứng ngoài nói chuyện ồn ào mọi người đều biết,”

“Đi chúng ta vào nhà xem thế nào.” Liên Mạn Nhi nói xong dẫn đầu đi vào nhà.

Tới cửa đã nhìn thấy cha Anh Tử đang ngồi trên ghế nói chuyện cùng Liên Thủ Tín.

Xem ra Liên Thủ Tín cũng không chào đón cha Anh Tử nên không có đưa hắn vào trong buồng nói chuyện. Mấy hôm nay, Liên ký chưa khai trương nên trong phòng cũng chưa đốt bếp lò, bởi vậy một chút không khí ấm ấp cũng không có.

“… Tứ điệt tử…”không biết cha Anh Tử đang cũng Liên Thủ Tín nói chuyện gì lại mở miệng ra gọi một tiếng cháu trai. Liên Thủ Tín vốn là một người tốt tính cũng nghiêm mặt, sắc mặt có chút khó coi.

“Ngươi gọi ai là điệt tử, tiếng tứ điệt tử đó ngươi có thể gọi sao?” Liên Mạn Nhi nhướn mày trách mắng cha Anh Tử xong lại quay sang Liên Thủ Tín: “Cha, người như vậy mà cha còn cùng hắn nói chuyện làm gì, cứ cầm gậy đem hắn đánh thẳng ra ngoài.”

Liên Mạn Nhi nói xong cũng thực sự nhìn quanh nhà tìm gậy, Liên Diệp Nhi cùng Tiểu Thất cũng phụ họa theo muốn đuổi cha Anh Tử ra ngoài.

“Cái này thế nào lại không gọi được? Anh Tử nhà ta đi theo đại bá huyện thừa đại lão gia nhà ngươi, hiện tại cũng là đại quan gia, hiện tại ta cùng lão gia tử nhà các ngươi có thể xưng huynh gọi đệ…”

“Anh Tử?” Liên Mạn Nhi lập tức đáp lời “Nàng ta không phải là trộm đồ của nhà Vương cử nhân, còn đem bảo bối mấy ngàn lượng nhà người ta đập vỡ sao?Anh Tử còn sống? Nàng ta ở đâu để chúng ta đi báo cho Vương cử nhân…”

“… Vương cử nhân, ta đây không sợ hắn…” Cha Anh Tử còn vênh mặt lên “Cứ để cho hắn tìm huyện thừa lão gia nói chuyện. Nếu thật phải bổi thưởng cũng để chính Huyện thừa lão gia bồi thường.”

Liên Mạn Nhi nghe cha Anh Tử nói như vậy thiếu chút nữa thì cười sặc sụa.

Cha Anh Tử tiếp tục vênh mặt: “Ta hiện tại quan hệ thân thích còn là trưởng bối của các ngươi đó, các ngươi lễ mừng năm mới cũng không có đến thăm ta, ta cũng không so đo với các ngươi… Ta thấy cái cửa hàng này vẫn còn thiếu người trông coi. Ta liền tới giúp các ngươi quản lý, tiền công cũng không cần trả chỉ cần hàng tháng chia hoa hồng cho ta là được rồi.”

Liên Mạn Nhi rốt cục cũng nhìn thấy một cây gậy, liền cầm lấy hô lên: “Đánh cho hắn cút ra ngoài.”

Mấy hài tử đều cầm gậy gộc muốn đánh lên người cha Anh Tử. Cha Anh Tử bị hù dọa nhảy dựng lên ghế.

“Làm gì vậy, làm cái gì vậy. Ta chính là cha vợ huyện thừa đó nha…” cha Anh Tử vừa dùng ta đỡ gậy vừa hét lên.

Đối phó với hạng người như vậy tuyệt không thể dùng đạo lý. Hoặc là đánh cho hắn chạy, hoặc là…

Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cưỡng chế lửa giận trong lòng, thu cây gậy về, lại ngăn Liên Diệp Nhi, Liên Chi Nhi cũng Tiểu Thất dừng tay. Liên Mạn Nhi nói với cha Anh Tử: “…. Ngươi nói việc này, nếu là thật chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu vừa rồi của ngươi…”

“Việc này…” Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, Liên Thủ Tín có chút sốt ruột.

Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Thủ Tín một cái cũng là trấn an hắn để cho hắn chớ vội nói gì.

Cha Anh Tử vội nói: “Cái này chắc chắn là sự thật. Các ngươi nhìn xem, xiêm y ta đang mặc không phải là xiêm y Huyện thừa đại lão gia nhà các ngươi mặc khi còn ở nhà sao?”Vừa nói, cha Anh Tử vưa lôi kéo vạt áo chỉ cho Liên Thủ Tín cùng mấy hài tử xem.

Liên Mạn Nhi nói: “Đây cũng không phải việc nhỏ, nếu là thật sao thư ông nội ta mới gửi về đây không đề cập tới một chữ? Ngươi muốn làm cho chúng ta tin tưởng thì chỉ một bộ xiêm y là không đủ, ngươi phải mang thêm chứng cứ tới đây.”
Bình Luận (0)
Comment