Edit: Lãnh Phong
“Hả?” Liên Mạn Nhi chấn động.Liên Mạn Nhi không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy mà vô ý thức hỏi lại một câu: “Xuân Trụ thẩm, thẩm
nói cái gì?”
Cứ như là hỏi như vậy thì vợ Xuân Trụ có thể thay đổi tin tức vừa rồi.
Vợ Xuân Trụ đem lời vừa nói lặp lại một lần: “Bà nội cháu trở về rồi, thẩm vừa nhìn thấy ở cửa.”
Chu thị thực sự quay về.
“Xuân Trụ thẩm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”Liên Mạn Nhi dẫn vợ Xuân Trụ vào trong cửa hàng.
“… Thẩm đang cho lợn ăn thì thấy khu nhà cũ nhà cháu có tiếng xe
ngựa. Thẩm thầm nghĩ nhà các cháu không ở đó, mà nhà tam bá bọn họ cũng
ít khi có người lui tới, không biết là ai đi xe ngựa tới đây. Thẩm liền
đi ra cửa nhìn.” Vợ Xuân Trụ vừa đi vừa kể cho Liên Mạn Nhi. “… Thẩm
liền thấy đại cô nhà cháu, còn có Kế Tổ, hai người vịn bà nội cháu từ xe bước xuống tiến vào trong nhà rồi.”
“Trong nội tâm thẩm thấy khó hiểu. Bà nội cháu lớn tuổi rồi, không
phải là đang ở bên Thái Thương kia hưởng phúc rất tốt sao? Nếu ở nhà có
việc gì cần cũng không cần đến bà trở về. Thẩm còn đang thắc mắc đã thấy Kế Tổ từ trong sân đi ra, vội vội vàng vàng lên xe, sau đó quay xe chạy đi rồi.”
Vào trong cửa hàng, hiện đã không còn khách, Triệu thị, Liên Diệp Nhi cùng hai tiểu nhị đang dọn dẹp cửa hàng.
“Xuân Trụ thẩm đến chơi ạ.”Liên Diệp Nhi cười chào, lại quay sang
Liên Mạn Nhi “Gia Hưng ca đến chơi, đang nói chuyện cùng Tứ thúc ở trong phòng. Gia Hưng ca mang đến hai con cá.”
“Ừ.” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu. Ban nãy nàng nhìn thấy cọc buộc ngựa
ngoài cửa buộc một con la, nàng con đang nghĩ xem là ai đến, hóa ra là
Ngô Gia Hưng.
Liên Mạn Nhi lại hỏi Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi: “Tam bá mẫu, Diệp
nhi, vừa rồi có một chiếc xe ngựa chạy qua cửa hàng, mọi người có thấy
không?”
“Xe ngựa nào cơ?” Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi liếc nhau một cái đều
lắc đầu nói, “Từ sáng đến giờ không có cái xe ngựa nào chạy qua đây cả.”
Vợ Xuân Trụ nói: “Xe ngựa kia hẳn là hẳn là đi đường phía sau đến nhà các cháu. Vừa rồi lúc Kế Tổ đi ta cũng thấy hắn cố ý bảo đánh xe quay
đầu xe dường như là đi lối sau nhà đi.”
Liên Diệp Nhi hỏi: “Kế Tổ ca trở về ạ?”
Liên Mạn Nhi trong nội tâm thấy có điểm khả nghi, không nghe thấy câu hỏi của Liên Diệp Nhi.
Ra vào Tam thập lý doanh chỉ có một quan đạo phía trước cửa hàng.
Theo lý thuyết, bất kể là xe ngựa từ Thanh Dương trấn đến hay từ Thái
Thương về, muốn vào khu nhà cũ Liên gia đều phải đi qua cửa hàng nhà
nàng.
Nếu như không muốn đi qua cửa hàng Liên ký như vậy chỉ có thể từ
Thanh Dương trấn quẹo vào đường nhỏ ngoài đồng, sau đó đi đường đất phía cuối thôn đi vào phía sau khu nhà cũ Liên gia.
Con đường kia không chỉ xa mà còn khó đi. Không có người đánh xe bình thường nào lại chọn đi đường này. Chỉ có thể giải thích là họ cố ý đi
đường vòng để tránh qua Liên ký.
Nghĩ vậy, trong tâm Liên Mạn Nhi không khỏi khẽ động, bước nhanh hơn.
“Tam bá mẫu, Diệp Nhi, mọi người tới đây.” Liên Mạn Nhi một bên bước
nhanh dẫn vợ Xuân Trụ vào trong phòng, vừa gọi Triệu thị, Liên Diệp Nhi
theo.
Liên Mạn Nhi vào trong đã thấy Liên Thủ Tín cùng Ngô Gia Hưng đang ngồi ở giường tán gẫu.
Liên Mạn Nhi chào: “Gia Hưng ca!”
Ngô Gia Hưng gật đầu chào: “Mạn Nhi muội đã về rồi à?”
Liên Mạn Nhi cũng bất chấp khách khí, lập tức nói chuyện với Ngô Gia
Hưng: “Gia Hưng ca, muội có chuyện khẩn cấp cần nhờ huynh làm một chút.”
Ngô Gia Hưng lắp bắp kinh hãi: “Có chuyện gì vậy?”
Liên Mạn Nhi đáp: “Gia Hưng ca, huynh tranh thủ thời gian theo quan đạo giúp muội chặn xe ngựa Kế Tổ ca đưa về đây.”
Ngô Gia Hưng có chút khó hiểu: “Đuổi theo Kế Tổ ca?”
Liên Thủ Tín cũng giật mình hỏi: “Kế Tổ trở về à?”
“Hiện tại không có thời gian giải thích rõ mọi chuyện. Gia Hưng ca,
huynh nhanh chóng đuổi theo giúp muội đem Kế Tổ ca quay lại, nếu không
mọi chuyện sợ không dễ giải quyết.” Liên Mạn Nhi nói chuyện với Ngô Gia
Hưng xong lại quay sang vợ Xuân Trụ hỏi xe ngựa Kế Tổ trông thế nào.
Vợ Xuân Trụ vội trả lời: “Thùng xe vải nỉ màu lam, hai con la kéo xe, trong đó một con có một đốm trắng phía trước mặt.”
Liên Mạn Nhi quay sang Ngô Gia Hưng dặn dò: “Gia Hưng ca, huynh nhớ
chưa? Bọn họ có lẽ đi còn chưa được bao xa, huynh đuổi theo, mặc kệ hắn
nói gì với huynh, huynh cũng không cần quản, cứ lôi hắn về đây cho muội, cầm dây thừng trói cũng phải lôi hắn về đây.”
“Được. Huynh đi ngay.” Ngô Gia Hưng thấy Liên Mạn Nhi gấp gáp như vậy biết là sự tình khẩn yếu cũng không hỏi nhiều liền đáp ứng, chạy ra
khỏi cửa nhảy lên con la giơ roi quất, hướng quan đạo đi Thanh Dương
trấn chạy đi.
“May mà có Gia Hưng ca ở đây.”Liên Mạn Nhi thấy Ngô Gia Hưng cưỡi la chạy đi rồi trong nội tâm mới thả lỏng một chút.
Liên Kế Tổ đi xe ngựa, lại đi đường vòng nhất định chạy không nhanh
bằng Ngô Gia Hưng cưỡi la. Mà ở xung quanh Thanh Dương trấn, phụ tử Ngô
gia có nhân mạch quan hệ khá tốt, nếu trên trấn không đuổi kịp Liên Kế
Tổ thì Ngô Gia Hưng vẫn có biện pháp tìm người giúp hắn cùng truy đuổi
theo Liên Kế Tổ.
Mọi người thấy Liên Mạn Nhi gấp gáp đều như gặp sương mù không hiểu gì, chỉ có vợ Xuân Trụ biết chuyện còn hiểu được một chút.
Liên Thủ Tín hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, có chuyện gì quan trọng vậy?”
“Bà nội của bọn con trở về rồi.” Liên Mạn Nhi trả lời xong lại quay
sang bảo vợ Xuân Trụ kể lại một lần nữa cho Liên Thủ Tín, Triệu thị,
Liên Diệp Nhi cùng nghe.
Vợ Xuân Trụ nói: “… Cái này cũng may là ta nhìn thấy, liền chạy qua
đây nói cho mọi người một tiếng. Ta cũng thấy có điểm gì đó kỳ lạ.”
Hai năm nay nhà Liên Mạn Nhi mở xưởng dưa chua, vợ Xuân Trụ đều là
chủ lực. Nàng cùng Trương thị vốn là qua lại tốt, trong thôn phàm là có
chuyện gì vợ Xuân Trụ đều kể với Trương thị.
Nghe xong lời vợ Xuân Trụ nói…, Liên Thủ Tín, Triệu thị, Liên Diệp Nhi đều sửng sốt.
Liên Thủ Tín cảm thấy lẫn lộn: “Bà nội bọn nhỏ về rồi, ông nội lại không về. Đã xảy ra chuyện gì chứ.”
Sắc mặt Triệu thị lập tức trắng bệch được Liên Diệp Nhi đỡ ngồi xuống giường đất.
“… Ta đến báo cho mọi người một tiếng, bên nhà ta vẫn còn cho lợn ăn
chưa xong, ta đi về trước.” Vợ Xuân Trụ vừa nói vừa bước ra ngoài đi về.
Liên Mạn Nhi vội tiễn vợ Xuân Trụ về: “Xuân Trụ thẩm, việc hôm nay
nhờ có thẩm báo tin. Để hôm khác mẹ cháu tự mình đến thăm cảm tạ thẩm.”
“Cảm tạ cái gì mà cảm tạ, chỉ chút việc nhỏ thôi không đáng tính gì.
Bên ngoài trời lạnh, cháu quay về phòng đi Mạn Nhi.” Vợ Xuân Trụ nhớ
việc cho lợn ăn chưa xong liền một mạch quay về.
Tiễn vợ Xuân Trụ xong, Liên Mạn Nhi quay lại vào trong phòng.Không
khí trong phòng rất buồn bực. Liên Thủ Tín, Triệu thị, Liên Diệp Nhi đều mặt ủ mày chau.
Liên Mạn Nhi xoa trán. Chu thị này đều lưu lại cho mọi người tâm lý
bị thương rồi. Không biết lát nữa Trương thị nghe tin tức này có hay
không cũng có tâm lý như vậy.
Liên Diệp Nhi hỏi: “Mạn Nhi tỷ, chuyện này xử lý thế nào?”
Liên Thủ Tín nói: “Bà nội các con sao tự nhiên lại trở về rồi. Có gì đó không đúng.”
Thật sự là không bình thường, Chu thị căn bản không có lý do trở về, hơn nữa Liên Kế Tổ biểu hiện quá đáng nghi.
Liên Mạn Nhi đáp: “Chúng ta đóng cửa hàng, về nhà tìm mẹ thương lượng một chút.”
Liên Thủ Tín hỏi: “Chúng ta không qua gặp nội các con luôn sao?”
Liên Mạn Nhi đáp: “Chúng ta sẽ đi, nhưng hiện tại vẫn chưa nên qua
thì tốt hơn. Cha, người ngẫm lại xem, bà nội ngồi xe ngựa lại đi đường
vòng cuối thôn không phải là vì tránh chúng ta sao. Chúng ta hiện tại
qua chỉ chọc cho nội tức giận. Nếu bà muốn gặp chúng ta tự nhiên sẽ
truyền lời gọi chúng ta qua.”
Trong nội tâm Liên Mạn Nhi cũng không biết là Chu thị có ý tránh các
nàng hay không nhưng gặp Liên Thủ Tín hỏi tạm thời nàng chỉ có thể nói
vậy.
Liên Thủ Tín cảm thấy có chuyện gì không đúng nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân là gì, nghe Liên Mạn Nhi nói có đạo lý cũng chỉ có thể gật đầu. Mấy người khóa cửa hàng quay về nhà mới của nhà Liên Mạn Nhi.
Trương thị, Liên Chi Nhi đang ở trong đông phòng thêu thùa may vá.
Vốn là đang vui vẻ, nghe Liên Mạn Nhi nói Chu thị trở về, tay Trương thị run lên, kim đâm vào đầu ngón tay đến chảy máu.
“Cha, người xem mẹ con là bị kinh sợ đấy.” Liên Mạn Nhi lại để cho Liên Thủ Tín xem Trương thị,
Liên Diệp Nhi nắm bàn tay Triệu thị cũng nói: “Mẹ muội cũng bị hù đến lạnh buốt bàn tay.”
Trương thị ổn định tinh thần hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, con nhờ Gia Hưng đuổi theo Kế tổ rồi à?”
Liên Mạn Nhi gật đầu: “Dạ vâng. Hắn đưa bà nội từ Thái Thương về đến
nhà cũ một cái liền để nội ở lại rồi đi luôn, một câu cũng không nói với chúng ta.Đây là muốn chúng ta làm gì bây giờ?”
Tuy nhiên nghe vợ Xuân Trụ nói còn có Liên Lan Nhi ở lại cùng Chu
thị. Thế nhưng nếu thực sự có việc gì, Liên Lan Nhi thật có thể gánh vác sao. Nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ tuy đã ra ở riêng nhưng Chu thị
một thân một mình ở đây bọn họ thật có thể không quan tâm sao?Có chuyện
gì còn không phải bọ họ phải gánh vác sao?
Chu thị đột nhiên trở về, bà có ốm đau gì không? Bà về quê xem một
thời gian hay là định ở lại lâu dài? Một mình bà ở đây định sinh hoạt
như thế nào?
Chu thị là trách nhiệm con cả của Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ,
nhưng chuyện Liên Kế Tổ làm ra lần này cũng không phải là chuyện người
ta nên làm.
“Cũng thật là…” Liên Thủ Tín lúc này cũng hiểu ra chuyện, trên mặt
hiện lên hổ thẹn “Ai lại làm ra chuyện như vậy chứ. Kế Tổ đúng là kẻ ngu đần.”
Đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín mắng chửi người. Xem ra hắn thực sự rất tức giận.
Liên Diệp Nhi tức giận đến dậm chân: “Mạn nhi tỷ, chúng ta có thể xử
lý như thế nào? Sớm biết như vậy nhà muội đã nên sớm chuyển ra ngoài.”
Nhà Liên Diệp Nhi đã tính đến chuyện chuyển ra ngoài nhưng vì lý do
này nọ vẫn còn ở lại trong nhà cũ. Chu thị lần này về, Triệu thị cùng
Liên Diệp Nhi đều cảm thấy bầu trời lại u ám rồi.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ đáp: “Trước tiên biết rõ là chuyện gì đã rồi nói sau.”
Đang nói chuyện chợt thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiểu Thất cầm theo bọc sách đi vào phòng.
Trương thị hỏi: “Tan học rồi à?”
“Dạ vâng.” Tiểu Thất gật đầu, chào một lượt mọi người trong phòng sau đó nói, “Gia Hưng ca đem Kế Tổ ca mang về rồi, đang ở tiền viện.”
Liên Mạn Nhi nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi xem thế nào.”
Mọi người đều rời đông phòng đi ra tiền viện.
Vừa đi, Liên Mạn Nhi vừa hỏi tiểu Thất: “Tiểu Thất, đệ gặp Gia Hưng ca ở đâu?”
“Là Gia Hưng ca nhờ người đưa tin cho đệ cùng ca. “Tiểu Thất kể cho
Liên Mạn Nhi. “Đúng lúc đệ và ca tan học, Gia Hưng ca cũng đuổi được
người trở về. Bọn đệ ngồi xe ngựa Kế Tổ ca về đây đó… Tiểu Võ ca cùng
Kim tứ ca cũng giúp đỡ đuổi theo nữa. Cũng nhờ có hai huynh ấy mới có
thể đưa Kế Tổ ca về đây.”
Tiểu Võ chính là Lục Bỉnh Võ mà Kim tứ ca chính là con thứ tư nhà lão Kim. Tốn bao nhiêu hơi sức mới đem Liên Kế Tổ quay về được, mặt Liên
Mạn Nhi trầm xuống.
Ra bên ngoài, Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín: “Cha, lát nữa thấy Kế Tổ ca chúng ta cũng không thể khách khí.”