Liên Mạn Nhi gật đầu. Liên lão gia tử ở trong phong thư chẳng qua là
muốn hai nhi tử ở Tam Thập Lý doanh tự hiểu rõ bài học ở Thái Thương, mà không có tiếp tục dạy dỗ Liên Thủ Tín cùng mấy tôn nhi trong lời ăn
tiếng nói phải ra sao. Cả phong thư, tinh thần cùng diện mạo, so với
trước kia khác xa hoàn toàn.
Cuộc sống ở Thái Thương trôi qua quá bất an khiến cho tinh thần của
Liên lão gia tử kém hẳn đi. Mà nguyên nhân chủ yếu ở đây chính là tinh
thần của lão gia tử phải chịu đả kích.
Thực ra, Liên lão gia tử đối với bản thân mình kiểm soát cực kỳ
nghiêm ngặt, hình tượng nhân phẩm hoàn mỹ chính là uy lực ông dùng để
quản thúc đại gia đình này. Hiện tại, bởi vì chuyện của Bình tẩu, nhân
phẩm của ông bị người ta hoài nghi, xuất hiện vết nhơ, khiến ông sống mà không sao thẳng sống lưng lên được, khiến cho lời nói ông sau này giáo
huấn con cháu cũng chẳng còn chút trọng lượng.
Nếu như chuyện của Bình tẩu là có người cố ý hãm hại, như vậy cái
người hãm hại này chắc hẳn phải hiểu rất rõ tính tình của Liên lão gia
tử cùng Chu thị, đem nhược điểm của hai người lợi dụng vô cùng nhuần
nhuyễn.
Liên lão gia tử cùng Chu thị quan hệ phu thê tan vỡ, Liên lão gia tử
gánh tiếng xấu trên người, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không
hết nhơ. Mà điều này, không thể nghi ngờ, cũng sẽ làm suy yếu đi quyền
hành nắm giữ Liên gia Thái Thương của Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Kẻ chủ mưu này thật quá nham hiểm.
Liên Mạn Nhi đối với Thái Thương bên kia lại càng thêm đề phòng.
“Đều là chuyện phiền toái.” Liên Thủ Tín cau mày nói, tâm tình hiển nhiên cũng không tốt, “Lòng người khó dò, haiz.”
“Cũng phải, không biết là cái dạng người gì nữa.” Trương thị cũng nói.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị hai người, thái độ đối với Thái Thương bên kia, cũng có thêm phòng bị.
“Cha, nương, ” Liên Mạn Nhi nói, “Con có chuyện này muốn bàn với hai người.”
“Chuyện gì?” Mọi người đều nhìn nàng hỏi.
“Con tính mua lại mảnh đất trống ở bên kia bờ sông.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mảnh đất ở sát ngay phía nam nhà ta hả?” Trương thị liền hỏi.
Nơi ở mới của nhà Liên Mạn Nhi nằm trên một khoảnh đất lớn, phía nam
giáp bờ sông, bên kia bờ sông là một mảnh đất hoang lớn vô chủ. Mảnh đất hoang này phía tây từ trấn Thanh Dương hướng lên phía bắc là ra đường
cái, phía nam đi thẳng theo hướng đông cũng tới đường cái, còn phía đông thì liền kề với La gia thôn.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Mảnh đất này thì dùng sao được, trồng hoa màu, rau cỏ gì cũng đều không trồng được”. Liên thủ tín liền nói.
Do nước sông bào mòn lại thêm người dân trong thôn khai thác đất cát, mảnh đất trở nên gồ ghề, còn có đủ loại ao nước to nhỏ. Muốn trồng hoa
màu, rau cỏ trên đó, phải tốn rất nhiều công sức khai khẩn, mua lại cũng không có lời.
“Con mua lại mảnh đất đó, không tính là trồng rau hay hoa màu gì.”
Liên Mạn Nhi nói ra dự định của mình. “Chúng ta có thể đào ao nuôi cá”.
“Nuôi cá a. . . . . .”
Cả một nhà đều bị ý tưởng này hấp dẫn, dĩ nhiên là đem chuyện phong thư ném ra khỏi đầu.
“Có thể nuôi được sao?”
“Mạn Nhi, sao con lại nghĩ đến chuyện nuôi cá vậy?”
“Tỷ, nuôi cá tốt. Ta liền nuôi cá đi.”
“Chuyện này, cũng mấy ngày qua con mới nghĩ tới.” Liên Mạn Nhi đáp.
Bản thân Liên Mạn Nhi rất thích ăn cá, tiểu Thất cũng thích ăn. Nhưng là quanh trấn Thanh Dương không có nuôi cá cho nên muốn ăn cá cũng
không có cách nào. Nhất là gần đây, vì chuyện ôn luyện của Ngũ Lang,
trong nhà ăn dùng rất nhiều cá. Chuyện này đã khó lại càng khó hơn.
Chỉ khi trấn Thanh Dương tổ chức phiên chợ lớn, mới có người từ vùng
khác mang cá đến bán. Hơn nữa số lượng cá cũng có hạn, đến chậm là không mua được. Mà mức độ tươi của cá cũng không có gì đảm bảo.
Ngày đó Liên Mạn Nhi nhân lúc nhàn rỗi, đi đến bờ sông bên kia, thấy
lớp băng chưa tan trên đám vũng nước, ao hồ, trong đầu nàng liền nảy ra ý tưởng đem mảnh đất kia thu mua rồi đào ao thả cá.
Ở phủ Liêu Đông này thường có các loài các nước ngọt như cá trắm cỏ,
cá chép, cá trích, bạch liên ngư (cá mè trắng), hoa liên ngư (cá mè
hoa). Còn có loại giá tiền khá cao như cá quế . Cá trắm cỏ, cá chép cùng cá trích thì giá tiền không chênh lệch lắm,
khoảng mười bốn văn tiền một cân, bạch liên ngư rẻ hơn đôi chút, bán giá mười một văn tiền một cân, hoa liên ngư là mười lăm văn tiền một cân,
cá quế số lượng khan hiếm vô cùng, mà thịt lại rất ngon, mỗi cân đại
khái có thể bán được hai mươi lăm văn tiền.
Đây đều là mức giá chung. Việc định tuy nhiên còn phải căn cứ vào độ tươi cùng với kích cỡ của cá nữa.
Mặt khác thì cũng phải dựa vào thời vụ. Giá bán cá sẽ tùy vào thời điểm mà có dao động.
Liên Mạn Nhi đã hướng Ngô gia hỏi thăm qua về giá cá bột. Đối với cá
bột của giống cá chép, cá trắm cỏ, cá trích, hoa liên cùng bạch liên
thì giá vào khoảng ba văn tiền mỗi con, của cá quế thì mỗi con là năm
văn tiền. Nếu mua với số lượng lớn, ví dụ như hơn một vạn con, thì giá
cả có thể thương lượng.
Về phần tiêu thụ cá, Liên Mạn Nhi cũng đã tính toán tốt lắm. Đầu
tiên, nếu nhà nàng nuôi cá, thì trấn Thanh Dương cùng các thôn phụ cận
chính là thị trường tiêu thụ của nhà nàng.
Này còn chưa đủ, Liên Mạn Nhi còn tính đem cá bán tại huyện Cẩm Dương.
Nàng đã có sẵn con đường tiêu thụ, đó chính là Võ Trọng Liêm Võ Đại
lão bản, ông chủ của một chuỗi các tửu lâu, cửa tiệm. Có con đường này
rồi, bắt đầu đẩy mạnh buôn bán, cá nhà nàng khỏi cần phải lo lắng chuyện tiêu thụ.
Hơn nữa, hiện tại nhà nàng còn có quán điểm tâm Liên ký chuyên bán
bánh bao, như vậy có thể mở thêm một quán chuyên bán các món ăn chế biến từ thịt cá, cái này cũng không hẳn là không có khả năng. Cá hấp, cá om
dưa, cháo cá, cá viên chiên,… Các món cao lương mỹ vị chế biến từ thịt
cá thì nhiều không đếm xuể.
Nhà mình nuôi cá tươi, có thể cung ứng cho cửa hàng thịt cá của nhà
mình. Mà cửa hàng thịt cá nhà mình, lại có thể giúp mở rộng việc tiêu
thụ cá của nhà mình.
Tiếp tục phát triển thêm nữa, cá nhà nàng đâu chỉ bán được ở mỗi
huyện Cẩm Dương kia, việc cá nhà nàng nổi danh ở khắp phủ Liêu Đông chỉ
còn là vấn đề thời gian thôi.
Nghe viễn cảnh mà Liên Mạn Nhi vẽ ra, mọi người ánh mắt không khỏi phát sáng.
“Trên núi có một vài thứ hàng hóa, chọn mua từ phía nam, thời điểm
xuất hành có gặp chút vấn đề, hiện vẫn chưa đưa tới. Hoàng lão đại thúc
chẳng phải nói hai ngày này muốn đi xuống phía nam thúc giục sao, con
nghĩ sẽ thương lượng với đại thúc một chút, tiện đường thì mang về giúp
một ít hạt sen giống, có thể nhiều loại sen thì càng tốt.’ Liên Mạn Nhi
nói tiếp, “Đến lúc đó, ta đào thêm ao để trồng sen, các loại hạt như hạt khiếm thực (hạt khiếm thảo), củ ấu, hạt sen, ở chỗ ta giá bán đều
không hề thấp, mà mua cũng không dễ. Của nhà mình trồng ra, đem đi bán,
khẳng định là bán chạy. Theo con tính, cái này so với hoa màu còn kiếm
được nhiều tiền hơn.”
“Nếu là như vậy, có thể biến mảnh đất vô dụng kia thành trân bảo rồi.” Liên Thủ Tín cảm thán.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Vậy là tất cả mọi người đều tán thành, còn có ai có ý kiến khác không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Chuyện nuôi cá, trồng sen, đệ tán thành.” Ngũ Lang liền nói.
Xung quanh Tam Thập Lý doanh tử đều là ruộng cạn, không có ao cá,
cũng không có ruộng nước. Bình thường người nông dân thậm chí không biết ngó sen là cái gì, cũng rất ít người từng gặp qua hạt khiếm thực, củ
ấu, hạt sen… Nhưng bọn Ngũ Lang thì khác, bọn họ đọc sách, biết chữ, ở
trong sách, bọn họ tiếp thu được rất nhiều kiến thức về thế giới này,
còn chưa nói đến còn có một vị Lỗ tiên sinh vị trên thông thiên văn,
dưới tường địa lý là thầy dạy học nữa.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Bọn họ đã từng đi
qua huyện Cẩm Dương, đến Hà Gian phủ ở cách xa hàng trăm dặm, những
chuyến hành trình này giúp bọn họ được mở mang tầm mắt rất nhiều.
“Tuy nhiên, chúng ta chưa từng nuôi cá bao giờ, cũng không có kinh
nghiệm trồng sen, liệu có phải mời người hay không.” Ngũ Lang nói tiếp.
“Ca nói đúng, chúng ta nhất định phải thuê người. Chính là, sau này,
chúng ta sẽ phải rất bận rộn.” Liên Mạn Nhi nói, “Con tính, nuôi cá,
trồng sen, ít nhất chúng ta phải thuê hai đầy tớ thạo việc, những công
việc khác thì chúng ta có thể thuê người làm thời vụ, cái này ta có thể
từ từ bàn bạc.”
“Trồng trọt bên này, ít nhất cũng phải thuê hai người làm.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút liền nói.
“Con đã tính toán sơ sơ, mua đất, mua cá giống, mua sen giống, cùng
với thuê người làm, thì chúng ta hiện tại đều đủ tiền.” Liên Mạn Nhi
nói, trước khi nói lên kế hoạch này, nàng đã dự trù tính toán qua. “Vậy
bây giờ tất cả mọi người đều đồng ý chứ, có ai có ý kiến gì không ? ”
“Đồng ý.”
“Không có ý kiến.”
Mọi người nhất trí thông qua đề nghị của Liên Mạn Nhi.
Ngày đó, Liên Mạn Nhi mời tới một người trong thôn tên Lý Chính, còn
có người môi giới là hai phụ tử Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng, nói
chuyện muốn mua lại mảnh đất hoang ở bên kia bờ sông.
Mảnh đất hoang kia có người mua, Lý Chính hiển nhiên rất cao hứng.
Ngay sau đó, chính là đo đạc đất đai. Khoảnh đất hoang lớn ở bên kia
bờ sông, cùng với mảnh đất ở bờ bên này sát với chỗ ở mới của nhà Liên
Mạn Nhi, đo đạc xuống, tổng cộng là bốn mươi lăm mẫu lẻ.
“Điều mua lại hết.” Liên Mạn Nhi quyết định. Những mảnh đất kia, nếu
không thể đào ao nuôi cá thì có thể trồng cây, tóm lại sẽ không lãng
phí, hơn nữa đem mấy mảnh đất mua lại hết, sau này cũng dễ dàng quản lý.
Có quyết định như vậy, đến ngày thứ hai, ngoài Lý Chính cùng người
môi giới, lại mời thêm mấy vị trưởng lão trong thôn cùng với quan sai
huyện nha tới đây, rồi viết văn thư.
Liên Mạn Nhi chỉ tốn bốn mươi lượng bạc, đã mua được bốn mươi năm mẫu lẻ, trong đó còn bao gồm tiền đặt mua tiệc rượu, làm khế ước, hoa hồng
cho người môi giới cùng với các khoản lo lót cho quan sai.
Quan sai huyện nha được mời tới kia đều rất nhanh đáp ứng, một bút hạ xuống, đem một đoạn sông này viết vào trong khế đất.
Như vậy, phía tây từ nam lên bắc đường cái, đông giáp La gia thôn,
dọc theo sông hai bờ sông là khoảng đất rộng lớn, bao gồm đoạn sông từ
đường cái đến La gia thôn, đã trở thành tài sản của nhà Liên Mạn Nhi.
Sau khi lấy được khế ước đất, Liên Mạn Nhi liền mang theo giấy bút,
nhờ Lỗ tiên sinh đem cả mảnh đất vẽ xuống dưới thành bản đồ. Tiếp đó, do trên bề mặt đất vốn đã có ao nước, liền dựa vào đó quy hoạch thành bốn ao cá.
Bốn ao cá, chỉ vẻn vẹn chiếm một phần đất rất nhỏ, đây là bước đầu
tiên trong kế hoạch. Dù sao cũng là lần đầu tiên đào ao cá nuôi cá, mù
quáng mà mở rộng diện tích cũng không phải là quyết định sáng suốt.
Bốn ao cá này, vừa là bước đi đầu tiên, cũng đồng thời là quá trình
thử nghiệm. Chờ bốn ao cá này thành công, quá trình nuôi dưỡng cùng tiêu thụ đã thuần thục, liền tiếp tục mở rộng diện tích, đến lúc đó mới là
làm ít lời nhiều.
Trừ bốn ao cá này ra, Liên Mạn Nhi lại đang tính toán hoạt động trên mấy cánh đồng.
“Chỉ nuôi cá với trồng sen, cũng không tốn nhiều diện tích như vậy.
Năm nay có thể nuôi thêm gà vịt, lúc đó sẽ để nuôi ở chỗ này. . . . . . . Sau này nữa sẽ nuôi thêm lợn, có thể nuôi thả ở nơi này. . . . . .”
Liên Mạn Nhi chỉ trỏ trên bản đồ