Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 51

Editor: Rabbitdethuong “Thanh âm nhỏ thật nhỏ, gọi cả đêm, thời điểm gần sáng mới rời đi.” Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, “Thật đáng thương, ta muốn đi mở cửa cho hắn, nhưng mà căn bản không nhúc nhích được. Tỷ, tỷ không nghe thấy sao?”

“Nhị tỷ, đệ cũng nghe thấy .” Tiểu Thất nhích lại gần Liên Mạn Nhi, “Đệ còn nhìn thấy, một tiểu đoàn thật nhỏ, ta muốn đi ôm hắn, trên người hắn đều là máu…”

“Hai người các ngươi chớ nói nhảm.” Chu thị trắng bệch nghiêm mặt quát.

“Nội, cháu không có nói bậy, thật sự, về sau hắn đi rồi, giống như là vừa thương tâm lại tức giận, cũng không biết đi đâu. Nội, ngài có nghe thấy gì không, hắn có đến gõ cửa phòng của ngài hay không?” Liên Mạn Nhi ngây ngô hỏi.

Bờ môi Chu thị đều có chút phát run, Liên Tú Nhi ở bên cạnh cũng nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

“Lão cô sao thế?” Liên Mạn Nhi giả bộ như mới nhìn rõ Liên Tú Nhi khác thường, “Lão cô, trên mặt ngươi sao lại có một dấu chân.”

Liên Mạn Nhi chỉ vào khối tím xanh trên mặt Liên Tú Nhi. Vết thương của Liên Tú Nhi đều trải qua xử lý đơn giản , nhưng vẫn có thể mơ hồ mà thấy rõ hình dạng vết thương.

“Chân thật nhỏ, hình như là bị tiểu oa nhi giẫm.” Liên Mạn Nhi nhìn một hồi còn nói thêm, “Lão cô, không phải đứa bé kia hắn đi tìm ngươi a.”

Liên Tú Nhi bị hù oa một tiếng lại khóc lên.

“Nương, nương cứu ta a, ta không phải cố ý.”

“Đừng sợ, đừng sợ, không chuyện gì, có nương ở đây.” Chu thị vội vàng an ủi Liên Tú Nhi.

Người nông thôn đều vô cùng mê tín, đối với chuyện thần thần quỷ quỷ, đều lựa chọn thái độ thà tin rằng có còn hơn là không. Chu thị trong lòng vốn nghi ngờ là mấy hài tử Liên Mạn Nhi đã hạ thủ, thế nhưng lại không có một chút chứng cớ, Liên Tú Nhi cũng nói không phát hiện người, thậm chí không biết có bao nhiêu người đánh nàng, trong quá trình đều không có phát ra tiếng động. Lại nói tiếp. Mấy người Liên Mạn Nhi bất quá là tiểu hài tử, không thể nào làm được chuyện cẩn thận như thế.

Hai người Chu thị cùng Liên Tú Nhi chột dạ. Lại nghe Liên Mạn Nhi nói, cũng đã tin tám chín phần: Là tiểu hài tử kia chết không cam lòng, không chịu đi, muốn tìm bọn họ báo thù.

Liên Tú Nhi cùng Chu thị đều không có ăn sáng, mấy người Liên Mạn Nhi lại ăn rất ngon.

Ăn sáng xong, Liên lão gia tử đem túi thuốc lá cất ở trên người, lại chuẩn bị ra đồng.

Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian chạy tới, giật giật ống tay áo Liên Thủ Tín.

“Cha, ngài không phải có chuyện muốn cùng gia thương lượng sao?”

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.”Phụ thân, ta cùng ngài thương lượng chút chuyện.”

“Nói đi, chuyện gì?”

“Lần này mẹ của Mạn Nhi thân thể không khỏe, vừa bị mất nửa cái mạng. Thạch thái y căn dặn. Trong tháng này phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Phụ thân, con muốn cho mấy hài tử thay phiên chăm sóc nàng. Nàng cần bồi bổ, người xem có thể mua chút gạo cùng bột mì, còn có trứng gà.” Liên Thủ Tín cùng Liên lão gia tử thương lượng nói.

Đây là kết quả tối hôm qua Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín bàn bạc.

Liên lão gia tử nghe xong, trầm ngâm một hồi, gật đầu.

“Được, ngươi có yêu cầu gì cứ nói với nương ngươi. Thì nói là ta nói.” Liên lão gia tử nói.

“Phụ thân, con cũng đi ra đồng. Nương còn có việc, con sợ nương trông nom không kịp. Trong nhà chỉ để lại tiểu hài tử chiếu cố, bọn nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vạn nhất làm nương tức giận sẽ không tốt. Phụ thân, người xem, có thể hay không, việc này liền không cần phiền toái nương…” Liên Thủ Tín nói.

Liên Thủ Tín nói khéo léo, Liên lão gia tử lại nghe rõ ý của hắn, là không tin được Chu thị, sợ Chu thị bằng mặt không bằng lòng, âm thầm cắt xén, hoặc là cho Trương thị sắc mặt không tốt.

Trương thị đẻ non thiếu chút nữa một xác hai mạng, là do sai lầm của Chu thị cùng Liên Tú Nhi,

“Được, mỗi ngày một cân gạo cùng bột mì trắng, mặt khác trứng gà trong nhà đều có thể cho nàng ăn. Muốn những vật khác, thì lại thương lượng.” Liên lão gia tử nói.

Chu thị ở bên cạnh nghe thấy , lập tức liền không đáp ứng.

“Lão gia tử, chúng ta là tình huống gì, còn một ngày một cân gạo cùng bột mì trắng, cũng không phải thân thể ngàn vàng gì…”

Liên lão gia tử trừng mắt nhìn Chu thị một cái, “Đừng nói mấy điều vô dụng ấy, mau đưa tiền cho hài tử…”

Chu thị trong miệng nói không có tiền, cuối cùng mới rì rì mà từ trong túi tiền đếm ra một đống văn tiền .

“Đây chính là năm mươi văn tiền, vẫn là bán trứng gà tích góp lại được , giữ lại cho các ngươi ngày mùa thu hoạch thêm đồ ăn…”

“Nếu không có tiền, ngươi trước hết chọn ít đồ trang sức của ngươi cùng Tú nhi đem bán, mặc kệ nói thế nào, trước phải tĩnh dưỡng thân thể của thê tử lão Tứ cho tốt.” Liên lão gia tử nói.

Trong lòng của hắn biết rõ trong tay Chu thị không phải chỉ có mấy văn tiền này, cũng không muốn nói toạc ra, mà là bảo Chu thị cùng Tú nhi đem đồ đạc của mình bán đi. Ý của hắn, là muốn Chu thị cùng Liên Tú Nhi mượn cơ hội này, thay đổi thái độ cùng Trương thị, và quan hệ cùng Tứ Phòng.

Nhưng mà Chu thị cũng không có lĩnh hội được một phen tâm ý của Liên lão gia tử.

“Ta làm mẹ chồng, không được con dâu hiếu kính thì thôi, còn phải vì nàng đem đồ đạc bán đi?” Chu thị giận, “Nàng làm tẩu tử, còn thừa dịp lấy đồ vật Tú nhi…”

“Ngươi im miệng một chút, đừng tưởng rằng lại bắt được lý lẽ.” Liên lão gia tử đối với Chu thị trách mắng, sau đó lại giảm thấp thanh âm xuống, “Đừng cho là ta không biết, lần trước thê tử lão Tứ vào thành bán cây trâm cho Mạn Nhi xem vết thương, ngươi thật giỏi, còn dám mua cái gì dưỡng vinh hoàn…”

“Đó cũng là nàng nguyện ý mua cho ta, vừa vặn ta còn không có ăn xong, cũng trả lại cho nàng.” Chu thị nói.

Liên lão gia tử tức giận đến râu ria đều vểnh lên, “Nhà này còn có nghe lời ta nói không? Bảo ngươi lấy tiền, thì ngươi lấy tiền.”

Cuối cùng, Chu thị mọi cách không muốn, vẫn không thể cãi lời Liên lão gia tử, đành phải đem túi tiền đều lấy ra. Liên lão gia tử cầm ba xâu được ba trăm văn tiền đưa cho Liên Thủ Tín.

“Hãy đi mua chút gạo và bột mì, những vật khác trong nhà đều có, cũng đừng mua.” Chu thị vội vàng dặn dò Liên Thủ Tín, lại nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn, “nào có chiều chuộng như vậy…”

Liên Thủ Tín phải ra đồng, đem tiền giao cho Liên Mạn Nhi.

Đã có ba trăm văn tiền này, Liên Mạn Nhi lập tức cùng Ngũ Lang đi trấn trên. Trước tiên nàng đi đến tiệm bán lương thực, mua hai mươi cân gạo tẻ tốt nhất, mỗi cân là mười văn tiền, lại mua mười cân bột mì, mỗi cân chín văn tiền. Như vậy cũng chỉ còn lại có mười văn tiền, gà trong nhà mỗi ngày đều đẻ trứng, Liên Mạn Nhi quyết định không mua trứng gà. Nàng đi vào trong tiệm tạp hóa, mua một cân đường đỏ, sau đó lại đi hàng thịt, mua hai miếng sườn lớn. Xương lớn như vậy, bên trong có tủy, đem hầm rất bổ. Mười văn tiền, tự nhiên là không đủ, Liên Mạn Nhi lấy tiền riêng bổ sung vào. Vốn còn muốn mua cái khác, nhưng Liên lão gia tử cho tiền sẽ biết, nàng không muốn gây chú ý ánh mắt người khác, trước hết chỉ mua nhiêu đây.

Hai người mang rổ trở về, cũng không cho Chu thị nhìn thấy. Liền đem đồ vật mang về để vào trong Tây Sương phòng, sau đó. Mở bếp nhỏ cho Trương thị (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với Bếp vừa và Bếp lớn).

Trước tiên đem xương đi rửa, chừa lại một miếng, rồi ướp muối bên trên giữ lại cho bữa ăn sau, đem một miếng khác hầm một lần, sau đó dùng búa chém thành đoạn ngắn, ném vào trong nồi, cho hành tây và gừng vào nước bắt đầu nấu chín. Đợi nước canh trở nên đậm đặc, trong suốt, Liên Mạn Nhi liền múc ra, bắt đầu nhào bột mì. Ngũ Lang đi ra đồng. Đổi cho tiểu Thất trở về. Liên Mạn Nhi kêu tiểu Thất đi nhặt trứng gà, hái chút ít cải thìa.

Hương thơm xương hầm, nhẹ nhàng bay ra.

“Mạn Nhi, làm cái gì vậy?” Chu thị tới hỏi.

“Nhào bột.” Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị mở nắp nồi lên. Nhìn thoáng qua bên trong. Lại nhìn bột trong tay Liên Mạn Nhi , “Cho lão cô ngươi một chén.”

“Tốt.”

Liên Mạn Nhi đáp ứng mười phần thống khoái, Chu thị xoay người rời đi.

Xương hầm tốt rồi. Liên Mạn Nhi liền đem bột mì cắt từng sợt bỏ vào, đợi canh lại bắt đầu sôi lên, mới cho cải thìa đã rửa sạch vào, cuối cùng lại cho thêm hai quả trứng gà.

Nửa cân mì sợi, cho tiểu Thất ăn một chén, còn lại đều cho Trương thị.

Trương thị bưng chén. Hỏi Liên Mạn Nhi, “Có cho lão cô của con không?” Lời Chu thị vừa nói. Nàng ở trong phòng nghe thấy được.

“Mẹ à, lúc này còn nghĩ tới nàng ta?”

“Mẹ không phải là nhớ thương nàng. Nội con đã lên tiếng, nếu con không mang cho, nội con khẳng định sẽ tức giận, không biết sẽ làm ra chuyện gì.” Trương thị nói, bà cũng coi như thập phần hiểu rõ tính tình Chu thị.

“Mẹ, chính vì ngài muốn cầu an bình, kết quả từng bước lui về phía sau, thẳng đến không có đường thối lui. Mẹ nhìn con đi, chỉ cần chúng ta ổn định , cuối cùng không để ý tới bà, bà cũng không có biện pháp.”

Quả nhiên, Chu thị đợi nửa ngày, không thấy Liên Mạn Nhi đưa mì tới.

Liên Mạn Nhi đóng cửa Tây Sương phòng lại, cầm ghế đẩu ngồi ở trước cửa, cầm một cây dao phay băm đồ cho gà ăn. Trương thị cần trứng gà bổ thân thể, bên mấy người Liên Chi Nhi không cần ai dặn dò, mỗi ngày trở về đều mang một rỗ rau dại, còn có châu chấu được tiểu Thất bắt, cũng bị Liên Mạn Nhi dẫm làm thức ăn, để cho gà ăn no, đẻ trứng nhiều hơn.

Chu thị đi tới, Liên Mạn Nhi cũng không cho bà vào cửa, nói Trương thị cần nghỉ ngơi.

“Ngươi mang mì cho lão cô ngươi chưa?” Chu thị hỏi.

“Nội, ngài không có cầm mì đến?” Liên Mạn Nhi đã sớm nghĩ kỹ cái cớ.

“Ngươi không phải là vừa mua đó sao?”

“Đó là gia đặc biệt phê chuẩn cho mẹ con ăn trong tháng, còn chưa đủ, không có thừa lại. Gia không phải nói, vết thương của lão cô, phải ăn đồ thanh đạm sao?” Liên Mạn Nhi nói đúng lý hợp tình.

Liên lão gia tử đối với chuyện Liên Tú Nhi bị đánh không hiểu rõ, chỉ nói một câu nói: “Cũng coi như tiêu trừ một ít tội nghiệt của nàng.” Chính là một câu này, sau đó cái gì cũng không nói. Chu thị chột dạ, thấy Liên lão gia tử như vậy, cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này.

Nhưng là bây giờ, thấy Liên Mạn Nhi như vậy, Chu thị lập tức liền phát cáu, chỉ tay bắt đầu mắng.

“Nội ngài mắng lớn tiếng một chút đi, dù sao vẫn còn có người không biết mẹ cháu tại sao phải ở cữ.” Liên Mạn Nhi nói.

Chu thị lập tức im bặt. Muội tử của trượng phu đẩy tẩu tử làm cho đẻ non, chuyện này truyền đi không dễ nghe chút nào. Người ta mà hỏi tới, liền biết nội tình, về sau còn có ai chịu lấy Liên Tú Nhi nhà bà.

Chu thị thấy Liên Mạn Nhi như cây đinh cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể nhịn tức giận xuống, trở về phòng bếp làm cái khác cho Liên Tú Nhi.

Tuy nói là để cho mấy hài tử thay phiên chăm sóc Trương thị, nhưng vẫn là để Liên Mạn Nhi ở nhà, mặc dù Liên Chi Nhi so với nàng càng cẩn thận, đối với việc nhà quen thuộc hơn. Nhưng mọi người đều biết Liên Mạn Nhi ở nhà, Trương thị sẽ không bị khinh bỉ, lại có thể ăn đồ tốt nhất, bởi vậy đều chấp nhận nàng là người chọn lựa tốt nhất để chiếu cố Trương thị.

Tiểu Thất cũng không phải ăn không rồi ngồi, tỷ như hiện tại, cái con gà hoa lau kêu quan quác từ trong bó củi, tiểu Thất chạy tới, bò từ từ lên trên bó củi, trong tay giơ một quả trứng gà còn nóng hổi, hướng về phía Liên Mạn Nhi cười. Mà Chu thị, chỉ có thể ở bên cạnh tức giận nhìn xem. Cho dù bà có thể sờ phao câu gà, phán đoán số trứng gà, nhưng là bà không có rảnh rỗi như tiểu Thất, không có tinh mắt như tiểu Thất, chạy không lại tiểu Thất, không giống tiểu Thất bò lên bó củi, đầu tường cũng có thể đem làm đất bằng mà chạy, nênchỉ có thể nhìn nguyên một đám trứng gà, rơi vào trong tay tiểu Thất.

Chu thị tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng Liên Mạn Nhi đã nói trước bà.

“Gia nói, trứng gà trong nhà, đều có thể cho mẹ cháu ăn.”

Mấy lần qua đi, Chu thị luôn nếm mùi thất bại, chiếm không được đồ tốt, lại không trêu chọc được Liên Mạn Nhi, cho dù chính mình té ngã, tức giận hô đau Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm, thế nhưng cảm thấy mỗi ngày gà bay chó chạy như vậy, còn có một phen hứng thú.

Xương vốn là không nhiều lắm, cũng không thể bảo quản thời gian quá dài, không có hai ngày đã ăn xong. Liên Mạn Nhi đã suy nghĩ, muốn cho Trương thị thêm chất béo. Nàng đưa ánh mắt chuyển hướng về phía chuồng gà.

“Nội, mọi người nói ở cữ cần được uống canh gà, cháu giết một con gà cho nấu canh cho mẹ a.” Liên Mạn Nhi tìm Chu thị thương lượng.

“Cái gì!” Chu thị thiếu chút nữa từ trên giường gạch nhảy xuống, giống như là Liên Mạn Nhi muốn mạng của bà.

“Không giết con đẻ trứng, không phải vẫn còn có trứng đấy sao?” Liên Mạn Nhi chặn lại nói.

“Không đẻ trứng cũng không thể giết. Ngươi cái tiểu nha đầu, lá gan càng lúc càng lớn rồi, khẩu khí thật lớn, còn muốn uống canh gà, ngươi không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem…”

Liên Mạn Nhi không có đợi nghe Chu thị mắng xong, quay người đi ra.

Chu thị từ trong nhà mắng một hồi, lại cùng đi ra mắng, cũng không dám mắng quá phận. Bà mắng sau nửa ngày, thấy Liên Mạn Nhi vô thanh vô tức, liền cho rằng Liên Mạn Nhi cắt đứt tâm tư này. Thấy sắp phải làm cơm trưa, Chu thị đi về phía sân sau hái đồ ăn trong vườn.

Liên Thủ Tín mang theo Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang phụ giúp đẩy một xe đậu phộng trở về.

“Cha, ngài đem con gà này giết đi, con sẽ không giết gà.” Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ôm một con gài mái đưa cho Liên Thủ Tín, “Giết nấu canh cho mẹ uống.”

“Nội con biết không?” ý tứ của Liên Thủ Tín, là hỏi Chu thị đã đáp ứng chưa.

Liên Mạn Nhi khẳng định gật đầu, “Biết rõ.” Nàng cùng Chu thị đã từng nói qua, Chu thị đương nhiên đã biết, bất quá không có đáp ứng.

Liên Thủ Tín liền cho rằng là Chu thị đã đáp ứng, lấy dao phay, ngồi xổm trước sân bên cạnh vườn dưa, đem gà giết đi.

“Cha mau trở về đi thôi, để cho tỷ ở lại giúp con thôi.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói Liên Thủ Tín đi mau.

Thời điểm đợi Chu thị từ sân sau chạy tới, Liên Thủ Tín đáp ứng phụ giúp rồi, Chu thị nhìn thấy gà mái đã một mạng quy thiên, đang bị Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ném vào nước sôi nhổ lông.

Chu thị lập tức kêu trời kêu đất.

“Ngươi cái tiểu nha đầu, ranh con, ngươi ăn gan hùm mật gấu…”

Liên Nha nhi không dùng được, hai người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đi ra ngoài kết bạn, Tưởng thị không biết trốn chạy đi đâu rồi, Liên Tú Nhi bị thương, đồng thời bị dọa vỡ mật, không thể tới trợ giúp, Chu thị cũng không thể ngất đi, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại. Thế nhưng mà Trương thị ở trong Tây Sương phòng không lên tiếng, mấy hài tử nên làm gì thì làm cái đó, Chu thị liền không thể làm gì.

Đợi Liên lão gia tử trở về, Chu thị liền tố cáo.

“… Không có vương pháp rồi, sau lưng ta liền giết gà ăn.”

Liên Thủ Tín lắp bắp kinh hãi, trong lòng ý thức được cái gì, nên cái gì cũng chưa nói ra.

“Là ai giết gà?” Liên lão gia tử hỏi.

“Phụ thân, là con.” Liên Thủ Tín đáp.
Bình Luận (0)
Comment