Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
Tiếng pháo nổ khi xa khi gần, đến trước cổng nhà Liên Mạn Nhi lại
càng thêm rung động, vô cùng náo nhiệt. Người một nhà bận rộn từ trong
ra ngoài, đã thấy có mấy người đứng ở cửa, đốt dây pháo dài. Một người
trong đó, chính là Ngô Gia Hưng, bên cạnh có thêm hai ba người mặc trang phục nha dịch, còn có mấy người trẻ tuổi khác, là mặc thường phục..
Thấy Liên Mạn Nhi các nàng đi ra, Ngô Gia Hưng liền vội vàng chạy tới.
“Chúc mừng thúc cùng thẩm, Ngũ Ca đỗ rồi.” Ngô Gia Hưng hướng Liên Thủ Tín cùng Trương thị hành lễ, cao giọng nói.
“A?” Liên Thủ Tín cùng Trương thị hơi ngẩn ra, giống như là không nghe rõ lời Ngô Gia Hưng nói.
“Gia Hưng ca nói Ngũ ca đỗ tú tài.” Liên Mạn Nhi thấy ngoài cổng phô
trương như vậy, cũng đã đoán ra, nghe được Ngô Gia Hưng nói chuyện, lại
càng thêm chắc chắn.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng kích động, Liên Thủ Tín còn đỡ, Trương thị mắt lập tức đỏ lên.
“Ngũ lang đâu?” Trương thị hỏi lại.
“Ngũ Ca ở phía sau, một lát sẽ đến. Chúng ta tới trước báo tin mừng cho chú thím.” Ngô Gia Hưng liền nói.
Lúc này, mấy người khác cũng rối rít hướng Liên Thủ Tín và Trương thị hành lễ, báo tin mừng, miệng nói toàn lời tốt đẹp an lành giống như mây trôi nước chảy.
“Ngũ Ca đi ngang qua trong huyện, những nha dịch này cũng theo tới,
để báo tin mừng, mấy người khác trên trấn, cũng có huyện lí, đều là theo tới để báo tin mừng.” Ngô Gia Hưng hướng bên cạnh lùi một bước, hơi
thấp giọng nói với tỉ muội Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi.
Liên Mạn Nhi lập tức hiểu được, những người này tới để đòi tiền mừng. Giống như những gia đình giàu có người ta có chuyện vui, thường sẽ có
việc như thế phát sinh. Những người này cũng không vì chủ nhà làm không
công chuyện gì. Thậm chí có người nhanh nhẹn, chỉ nghe thấy nhà ai có
chuyện vui, hắn sẽ mặc quần áo chỉnh tề đi đến, nói vài lời may mắn, đòi tiền thưởng. Người như vậy, không đắc tội được. Nếu không bỏ tiền
thưởng đuổi đi, hoặc tiền thưởng ít. Hắn có thể nói mấy câu không hay
ho, làm cho người ta xúi quẩy.
Nhà người ta gặp chuyện vui, tự nhiên hào phóng, lấy ra chút tiền,
nàng cũng không quan tâm xem là đưa cho người nào bao nhiêu. Liền đưa
tiền cho Ngô Gia Hưng, để cho Ngô Gia Hưng đi xuống phát cho những người khác.
Những người đó thấy tiền thưởng hậu hĩnh, liên tiếp nói cám ơn, lời nói may mắn càng thêm nhiều.
Biết xe Ngũ lang ở phía sau, lát nữa sẽ đến. Người một nhà liền dọn
dẹp lại tiền sảnh một chút, liền đi tới cửa, ngẩng đầu hướng về phía
trên quan đạo.
Rất nhanh, liền có hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt bọn họ,
một đường từ quan đạo vòng tới. Phía sau xe ngựa còn có vài người vây
quanh, trong đó có đám người Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương và Lí Chính.
Xe ngựa tới cổng liền dừng lại, Ngũ lang cùng Lỗ tiên sinh xuống xe
ngựa, mọi người làm lễ ra mắt lẫn nhau. Liền tiền hô hậu ủng đi vào tiền sảnh. Ngũ lang thi đỗ tú tài, đây chính là chuyện của nhà Liên Mạn Nhi. Mặc dù cả nhà đã nhiều ngày không thấy Ngũ lang, đang muốn gần gũi thêm một chút, nói vài lời riêng với nhau, nhưng mà còn phải chiêu đãi khách khứa trước.
Cả nhà ngồi xuống, đề tài dĩ nhiên là vây quanh chuyện Ngũ lang thi đỗ tú tài.
Thi huyện cùng thi phủ là thi đồng sinh. Chỉ được gọi là thi nhỏ, do
quan địa phương chủ trì. Mà thi viện, chính là khoa thi nhập môn, do
triều đình đồng ý phái quan trên, đến các nơi chủ trì cuộc thi. Trải qua thi đồng sinh, vẫn không thể coi là Sĩ. Mà trải qua thi viện, cũng
chính là mọi người gọi là tú tài, lúc này mới chân chính được coi là Sĩ, là có công danh.
Người tham gia thi Tú tài, nếu có thành tích xuất sắc, có thể được
triều đình phát lương thực. Tú tài còn có thể miễn thuế thân cho một
người, thấy quan huyện không cần quỳ xuống.
Có người hỏi Ngũ lang tên xếp thứ mấy, đứng đầu là ai, lại hỏi lần
này quan trên phái xuống là ai, đề thi là cái gì vân vân, Ngũ lang đều
đáp lại.
Liên Mạn Nhi ở một bên nghe, mới biết Ngũ lang lần này xếp thứ 46, vừa đúng mức trung bình.
Sau một hồi thời gian, lão Hoàng, Liên Thủ Lễ cũng đều nghe được tin
tức mà chạy tới, sau có Vương cử nhân, cũng có vài cụ già khác trong
thôn cũng tới chúc mừng Ngũ lang.
Nhiều người như vậy, dĩ nhiên là muốn ở lại gia đình uống rượu ăn mừng.
Ba mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cũng ra ngoài, còn
có Ngô Vương thị, Ngô Gia Ngọc, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, vợ Ngô Ngọc
Xương cũng chạy tới giúp, thu xếp chuẩn bị bữa tối.
“Mẹ, trực tiếp đến tửu lâu trên trấn đặt mấy bàn tiệc, hay là ta bây giờ tự làm?” Liên Mạn Nhi thương lượng cùng Trương thị.
“Bây giờ tự làm đi, chúng ta nhiều người, tay nghề cũng đủ. Mấy bàn
tiệc, một lát ta liền làm xong.” Trương thị liền nói, bởi vì trong lòng
cao hứng, Trương thị muốn tự mình làm mấy món ăn, bố trí bàn tiệc.
“Me, con vừa mới đếm số ngươi, đoán chừng lát nữa còn có người tới, ta liền làm ra ba bàn được không?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mẹ đoán chừng, phải ba bàn mới đủ.”Trương thị gật đầu. Trường hợp
này, mẹ con các nàng còn có nữ quyến giúp các nàng một tay đều không
được ngồi bàn, chỉ chờ người ta ăn cỗ xong, các nàng mới ăn.
Trương thị liền gọi Ngô Vương thị, vợ Ngô Ngọc Xương, Triệu thị tới đây, cùng nhau thương lượng muốn chuẩn bị món ăn gì.
Muốn giết ba con gà, mỗi bàn một con gà hầm nấm cách thủy, còn phải
có ba con cá chép to, mỗi bàn một đĩa cá chép dấm đường, khác còn phải
có ba cái chân giò, mối bàn một đĩa chân giò đông pha. Ngoài ra còn
chuẩn bị một đĩa tôm bạch đốt, một bát củ sen hầm xương sườn, một đĩa
thịt kho, một bát thịt chưng, một đĩa cà chiên, một đĩa thịt viên, một
đĩa trứng gà xào mộc nhĩ, một đĩa thịt sợi xào hẹ hoa, một đĩa đậu giác
xào, ngoài ra có bốn đĩa thức ăn nguội theo thứ tự là rau trộn, lạc
chiên dầu, tai lợn, gan heo hấp muối.
Món chính là cơm trắng, còn có bánh bao hấp bột lúa mạch .
Chờ bày xong tiệc rượu, lại có vài người tới chúc. Những người này
cũng cầm lễ vật, ban nãy đi theo những người tới trước, cũng đều có quà
tặng đưa lên. Ba bàn tiệc, ngồi đầy người. Liên Thủ Tín cầm ba vò rượu,
nói vài lời để khai tiệc.
Lỗ tiên sinh bị mời đến ngồi bàn đầu tiên, tiệc rượu vừa mới bắt đầu, Ngũ lang liền hướng Lỗ tiên sinh mời rượu, cảm tạ Lỗ tiên sinh ân cần
chỉ dạy. Tiếp theo mọi cụng ly qua lại, ăn uống vui vẻ.
Đợi đến đám Liên Mạn Nhi ngồi ăn cơm, khách khứa rối rít tản đi, một vầng trăng rằm đã treo cao trên bầu trời.
Lỗ tiên sinh có chút say rượu. Tự mình đi thư phòng nghỉ ngơi, người
một nhà lúc này mới có thời gian rảnh ngồi xuống, thân thiết nói chuyện.
Còn chưa mở miệng, Trương thị đã ôm Ngũ lang vào trong ngực, vành mắt cũng đỏ lên.
“Con trai tốt của.”Trương thị khóc không thành tiếng.
Nửa ngày, cả gia đình mới làm cho Trương thị ổn định.
“Mẹ, hôm nay người cũng khóc vài lần rồi.” Liên Mạn Nhi cười Trương thị, rồi hướng Ngũ lang nói: “Ca, huynh cực khổ rồi.”
“Khổ cực này coi là gì. Trước kia huynh muốn đọc sách lại không thể
đọc, hiện có thể đọc sách, dù cực khổ ta cũng bằng lòng. Mạn Nhi, huynh
có được như ngày hôm nay, cả nhà ta có được như ngày hôm nay. Đều là nhờ có muội.” Ngũ lang liền nói.
Nếu không phải Liên Mạn Nhi ban đầu tìm người cứu Trương thị, nếu
không phải Liên Mạn Nhi làm cho bọn họ được ra ngoài ở riêng, thoát khỏi sự khống chế của phòng trên, nếu không phải Liên Mạn Nhi mang theo
người một nhà lao động làm giàu, hết thảy hôm nay, cả nhà bọn họ nằm mơ
cũng đều không dám nghĩ.
Liên Mạn Nhi cười đến mặt mày cong cong, nàng là vì cuộc sống tươi
đẹp hôm nay mà cố gắng rất lớn, nhưng mà nếu không có người một nhà đồng tâm hiệp lực phấn đấu, cũng không có ngày hôm nay.
Chỉ cần xem cuộc sống hiện tại một chút, xem một chút nụ cười hạnh
phúc thỏa mãn của gia đình, nhất là Liên Chi Nhi, Ngũ lang cùng Tiểu
Thất lớn lên, Liên Mạn Nhi đã cảm thấy hết thảy cố gắng bỏ ra đều là
đáng giá.
“Ca, huynh bây giờ là tú tài lão gia. Sau này trọng trách gánh vác gia đình, muội đã có thể giao lại cho huynh.”
Trên người Ngũ lang có công danh, nhà các nàng không chỉ có cổng chào ngự ban Liên gia, mà còn là nhà của tú tài. Theo Ngũ lang thi đỗ, thân
phận người nhà mình cũng từ Nông từng bước nhảy vào ngưỡng cửa Sĩ.
Mà từ đó về sau, Ngũ lang hoàn toàn có thể thay mặt gia đình ra ngoài xã giao, lui tới, sử lý sự vụ. Sẽ không có ai bởi vì Ngũ lang tuổi còn
nhỏ, đối với việc hắn thay mặt gia đình, bao gồm cả Liên Thủ Tín và
Trương thị mà tỏ vẻ chất vấn.
“Ừ.”Ngũ lang trịnh trọng gật đầu. Trương thị cùng Liên Thủ Tín có
hiểu ý của Mạn Nhi hay không thì hắn không biết, nhưng mà chính hắn có
thể hiểu được. Trước kia, huynh muội tán gẫu, là có nói qua cái vấn đề
này.
Người một nhà lại hỏi Ngũ lang cuộc sống ở trong phủ thành và tình
hình cuộc thi, Ngũ lang ở tiền sảnh cũng đã cùng mọi người nói qua rất
nhiều lần, nhưng hắn một chút cũng không nhịn được, không chỉ có nhất
nhất đáp lại, còn trả lời càng thêm cặn kẽ.
“Ca, Ấu Hằng ca cũng đỗ à?”Lúc ở phòng bếp nấu cơm, Liên Mạn Nhi liền nghe thấy cái tin này, nhưng nàng còn muốn xác nhận lần nữa từ trong
miệng của Ngũ lang.
“Ừ.” Ngũ lang gật đầu, “Ấu Hằng ca so với ta tốt hơn, hắn xếp thứ 43.”
“Vương cử nhân ở trên bàn ăn có nói, ngày mai cả nhà bọn họ sẽ lên
đường đi huyện thành, chúc mừng Vương tiểu thái y.”Liên Thủ Tín liền
nói.
“Vậy Tiểu Cửu ca, có thi đỗ không?” Tiểu Thất cướp lời hỏi.
Liên Mạn Nhi không nhịn được liếc Tiểu Thất một cái, nghĩ thầm tên tiểu từ này vẫn còn nhớ đến Trầm Tiểu Mập.
“Tiểu Cửu cũng đỗ. Tên hắn đứng thứ 20.” Ngũ lang liền nói
“A!”Liên Mạn Nhi giật mình, thầm nghĩ không thể nào, Trầm Tiểu Mập
như vậy, mà học vấn còn cao hơn Ngũ lang, cái này ngoài dự đoán của mọi
người. Chẳng lẽ Trầm Tiểu Mập là thần đồng?
Không, phải là nàng vẫn luôn không hiểu rõ Trầm Tiểu Mập. Nói thí dụ
như Tiểu Mập cùng tuổi với nàng, sinh nhật còn trước cả nàng, nhưng chỉ
bởi vì dáng dấp mập mạp, lại không nổi bật, trong lòng nàng vẫn coi hắn
nhỏ hơn nàng, thậm chí giống như Tiểu Thất là một tiểu thí hài.
“Tiểu Cửu ca thật là lợi hại.”Tiểu Thất vỗ tay, sau đó lại hướng Ngũ
lang cười, “Ca, huynh so với Tiểu Cửu ca còn lợi hại hơn. Tiểu Cửu ca
đọc sách nhiều năm, ca, huynh đọc sách không thể so với hắn được.”
“Lại ăn vụng mật ong đi.” Liên Mạn Nhi cười, bóp gương mặt mập mạp của Tiểu Thất.
Mấy đứa bé cười thành một đoàn.
“Cái đó, Ngũ lang, thời điểm cuộc thi, có nhìn thấy Kế Tổ không?”Liên Thủ Tín ho khan một tiếng.