Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
Chuyện Triệu gia, nhà Liên Mạn Nhi xử lý sạch sẽ lưu loát, sau đó
liền sai người đi huyện nha chú ý tình hình thẩm vấn, tinh lực chủ yếu
của cả nhà, còn đặt ở vụ thu hoạch vụ thu phía trước.
Tất cả nho đều hái về, đã cất rượu tốt rồi. Năm nay sáu mươi tám mẫu
ruộng trồng nho, tổng cộng hái được sáu vạn một ngàn một trăm cân nho,
những quả nho này lại được chia làm giáp ất bính ba loại. Loại một là
nho dùng để ủ rượu nho thượng đẳng, loại hai là nho dùng để ủ rượu nho
trung đẳng, mà loại ba là nho dùng để chế riêng nước nho.
Liên Mạn Nhi tính toán đại khái một chút, đoán chừng qua hai tháng,
có thể thu hoạch khoảng ba ngàn cân rượu nho thượng đẳng, khoảng một vạn một ngàn cân rượu nho trung đẳng, nước nho khoảng chừng năm nghìn sáu
trăm cân.
Hai loại rượu nho có thời hạn sử dụng là một năm, mà nước nho có thời hạn sử dụng ngắn nhất. Nhưng thứ này đều phải viết rõ ràng ở bên ngoài
mỗi thùng rượu, cũng báo cho người mua cặn kẽ.
Ngô đã bị tước sạch vỏ, chất đống từng bắp ngô bên trong hàng rào,
tiền hành phơi nắng và cất gọn, đợi trước khi bán ra, phải chà xát hạt
một lần. Đâụ phộng bị chất lên nóc nhà, hiện tại trong sân phơi đang đập cao lương, hạt kê cùng với các loại đậu. Còn có khoai lang, cũng tiến
hành sàng lọc, những củ đầu lớn, chất lượng tốt, da không có bất kì tì
vết nào phải cất vào tầng hầm, giữ lại sau này ăn và gây giống khoai
lang, chất lượng hơi kém một chút, liền chất đống ở nhà kho, một phần để bán ra, một phần để giữ lại mình ăn. Còn có những củ khoai lang nhỏ,
cũng bị xếp vào nồi chưng sau đó ở ngoài ánh nắng mặt trời, phơi thành
khoai lang khô để làm dự trữ.
Muốn trồng lúa mì vụ đông lúc này cũng bắt đầu làm đất rồi.
Mùa này, cũng chính là mùa cá tôm cua mập nhất, vì vậy cho dù đã qua
tết Trung thu, cá, tôm, cua trong ao cá nhà Liên Mạn Nhi vẫn bán chạy
như cũ. Còn có hạt sen, củ ấu cùng hạt khiếm thảo cũng đã bị đặt hàng
hết. Bởi vì mấy thứ này, nhà Liên Mạn Nhi định giá thấp hơn so với sản
phẩm cùng loại chở từ phía nam tới đây. Mà chất lượng thì không có gì
khác biệt, tự nhiên là được hoan nghênh.
Cả nhà mỗi người đều được phân công, ai cũng không hề nhàn rỗi. Nhưng mà trong lòng mọi người đều khoan khoái, thu hoạch vụ thu càng bận rộn, liền chứng tỏ vất vả một năm nay có được thu hoạch càng nhiều. Năm nay, là mùa thu hoạch sung túc nhất trong năm.
Huyện nha bên kia cũng truyền về tin tức. Hai mẹ con Triệu thị mỗi
người bị phạt ba mươi hèo ( sợ một lần đánh các nàng không chịu nổi, ba
mươi hèo này là chia đều đánh mấy ngày), đeo gông thị chúng mười ngày.
Mà kết quả trực tiếp của chuyện này, là lúc Liên Mạn Nhi vào trong
thôn. Cũng không có nhìn thấy cha của Anh Tử. Mấy nam tử trông coi ao cá bên trái đi bộ cũng không thấy, còn hai người Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam
Cẩu thời điểm nhìn thấy Liên Thủ Tín, cũng không dám xưng huynh gọi đệ.
Thật đáng mừng.
Về phần hai cha con Triệu Văn Tài, vẫn bị giam như cũ. Chuyện còn
không có thẩm tra ra kết quả, nguyên nhân là lời khai của hai người kia
hay thay đổi.
Ngô Vương thị cho nhà Liên Mạn Nhi một cái tin. Triệu gia đã có thân
thích chạy đến Thái Thương. Cả nhà bàn bạc qua, cho ra kết luận, đây là
đi mật báo, nhất trí cách giải quyết vấn đề là đi cầu cứu binh.
Cái nhìn của Liên Mạn Nhi đối với lần này chỉ có một câu, “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.”
Dù sao cũng chính là “Nên làm thế nào thì làm thế đó”
“. . . .. . Chuyện do chúng ta vạch trần ra ngoài, còn có cái hòa
hoãn. Nếu như Thái Thương bên kia vì vậy mà nhớ lâu , từ đó thay đổi.
Vậy chúng ta đã làm được một chuyện thật tốt.” Đây là Liên Mạn Nhi nói
với Liên Thủ Tín.
Những ngày qua, đã được Liên Mạn Nhi và Ngũ lang đưa ra giải thích
hợp lí, Liên Thủ Tín cũng rất ủng hộ cách giải quyết của các nàng.
Cho nên thật đáng mừng.
Chính là bên này đất gieo giống lúa mì vụ đông cũng đã chuẩn bị chu
đáo, nhưng thương đội Lục gia lại chậm chạp chưa trở về, hơn nữa ngay cả lời nhắn cũng không có.
Cả nhà đều không khỏi nghi ngờ.
“Kì quái.” Liên Mạn Nhi nói, “Coi như là trên đường có chuyện gì trì hoãn. Thì người cũng nên báo về một cái tin chứ?”
“Đúng vậy, nhà lão Lục bên kia dường như cũng nóng lòng, nếu hai ngày nữa vẫn không có tin, bọn họ sẽ cho người đi bên kia đón.” Trương thị
liền nói.
Giống lúa mì vụ đông không tới, các nàng lo lắng, Lục gia bên kia còn lo lắng hơn. Thương đội bọn họ lần đầu tiên quá hạn lâu như vậy còn
chưa trở lại, hơn nữa thư từ đều không có.
“Lẽ ra dọc theo con đường này đều là quan đạo, bọn họ lại không phải
là đi một hai năm, không nên có chuyện gì mới đúng.” Liên Thủ Tín nói.
“Không phải là bởi vì giống lúa mạch đi?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Nếu là Triệu Văn Tài cùng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa thông đồng,
muốn lũng đoạn giống lúa mạch bên Thái Thương, như vậy bọn họ cũng theo
dõi mầm lúa mì vụ đông?
“Nếu là như vậy, thì chuyện này không thể nhân từ nữa.” Ngũ lang nói.
Nếu là như vậy, chỉ có thể nói bàn tay của Liên gia ở Thái Thương quá dài, không chỉ có các nàng không thể ngồi xem phớt lờ, chỉ sợ còn muốn
làm động tới thế lực khác.
“Ngô gia thẩm không phải nói, không chỉ có thương đội Lục gia, mấy
ngày nay lão lái buôn từ Thái Thương bên kia đáng ra đã trở về, cũng
không trở lại sao?” Liên Mạn Nhi lại nói, “Này, không phải là bên kia
xảy ra chuyện lớn gì đi.”
Cả nhà đang nghi ngờ, rốt cục thương đội Lục gia cũng trở lại.
Mấy người Lục Bính Vũ cùng đi đến nhà Liên Mạn Nhi đưa mầm lúa mì vụ
đông, thì Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, Ngô Vương thị cùng Ngô Gia Ngọc
cũng theo tới.
Vừa nhìn cảnh tượng này, còn có sắc mặt của mấy người họ lúc vào cửa, Liên Mạn Nhi cũng biết. . .. . .
“Thái Thương bên kia. . . .. Đã xảy ra chuyện.” Quả nhiên, vừa vào cửa, Ngô Vương thị liền mở miệng nói.
Thái Thương gặp chuyện không may, là trong dự liệu, cho nên Liên Mạn
Nhi cũng không kinh ngạc. Nàng chỉ lkhông nghĩ đến chuyện lại xảy ra
nhanh như vậy. Hơn nữa nhìn thần sắc, còn rất nghiêm trọng.
“Xảy, xảy ra chuyện gì?” Liên Thủ Tín có chút khẩn trương.
Huynh đệ Lục gia trao đổi một cái ánh mắt, lúc này mới đem chuyện đã xảy ra nói ra.
Lần này thương đội Lục gia đi khá xa, thời điểm đi, có đi ngang qua
huyện thành Thái Thương, nhưng không có để lại người, chẳng qua là cùng
cửa hàng quen biết chào hỏi, muốn bọn họ chuẩn bị mầm lúa mì vụ đông
thượng hạng để lấy. Kết quả, chờ khi bọn hắn trở về, muốn đi lấy giống
lúa mì vụ đông, chủ nhân cửa tiệm kia lại nó không có giống lúa mạch để
bán.
Huynh đệ Lục gia bị người nhờ vả, dĩ nhiên không thể vì vậy mà bỏ
qua, hơn nữa ban đầu chủ cửa hàng rõ ràng nói rất hay, sẽ chọn giống lúa mạch tốt nhất cho bọn họ.
Trãi qua hỏi dò liên tục, chủ cửa hàng kia mới nói thật.
Thì ra là huyện nha phái người đến nói đem tất cả giống lúa mạch
trong cửa hàng vứt đi, tất cả cửa hàng đều không được tự mình đem giống
lúa mạch bán cho thương gia phủ Liêu Đông. Muốn bán, nhất định phải
thông qua huyện nha. Hơn nữa người huyện nha tới truyền lời, nói cũng
thực đường hoàng dẻo miệng. Huyện Thái Thương phải giúp phủ Liêu Đông
phân phát lúa mạch, vì vậy nha huyện có người đặc biệt quản lí vụ mua
bán giống lúa mạch này, nói là sợ bọn họ làm hàng nhái, nâng cao giá
trị, giành được món lợi lớn.
Người của huyện nha đặc biệt quản lý chuyện này, chính là huynh đệ
Huyện thừa đại lão gia, người ở Thái Thương hay gọi là Nhị lão gia Liên
Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa một năm này ở Thái Thương có được vô số mặt mũi, mọi
người vừa nhắc đến Nhị lão gia, không cần phải nói, chính là chỉ hắn.
Lúc ấy huynh đệ Lục gia còn không biết tình huống nghiêm trọng, bởi
vì trên đường làm trễ nãi hai ngày thời gian, gấp gáp về nhà, lại sợ
Liên Thủ Tín bên này cần dùng giống lúa mạch gấp, đã nói người muốn mua
giống lúa mạch chính là Liên Thủ Tín, cùng Huyện thừa Thái Thương Liên
Thủ Nhân, còn có Nhị lão gia Liên Thủ Nghĩa là huynh đệ ruột thịt, muốn
ông chủ cửa hàng lén đem giống lúa mạch đã ước định bán cho bọn họ.
Ông chủ cửa hàng kia vốn cùng Lục gia thường hay buôn bán tới lui,
cũng không muốn làm hỏng danh tiếng thương nhân, lại bị huynh đệ Lục gia nói làm cho tâm động, cuối cùng đáp ứng đưa giống lúa mạch cho bọn họ.
Không phải là bán, mà là đưa, không lấy tiền. Bất quá ông chủ cửa hàng
lại dặn dò huynh đệ Lục gia, cho dù là đưa, điều này cũng chịu nguy
hiểm, muốn huynh đệ Lục gia phải giữ bí mật, không thể để cho bất cứ kẻ
nào biết.
Ông chủ cửa hàng kia còn nói cho huynh đệ Lục gia, đã có cửa hàng, bị nhị lão gia bắt được lén bán giống lúa mạch cho thương nhân phủ Liêu
Đông. Mà những chưởng quỹ cùng người làm thuê cửa hàng kia cũng bị bắt
vào địa lao, chỉ khi ông chủ cửa hàng kia đáp ứng đem tất cả giống lúa
mạch bán với giá thấp nhất cho thương nhân Nhị lão gia chỉ định, sau đó
huyện nha mới đưa những người chưởng quỹ cùng người làm thuê thả ra.
Mà ông chủ cửa hàng này sở dĩ công bố không có giống lúa mạch nhưng
lại bán ra, là bởi vì phát hiện, mấy cửa hàng kia bất quá là Nhị lão gia cùng cậu em vợ Hà lão gia cẩm đầu đám lưu manh bày ra cái bẫy, mục
đích, tự nhiên là giống lúa mạch kia.
Ông chủ cửa hàng này đem giống lúa mạch giao cho huynh đệ Lục gia,
còn giỡn nói, nếu là xảy ra chuyện gì, thì huynh đệ Lục gia nhất định
phải che chở cho hắn.
Huynh đệ Lục gia này là người làm việc tinh tế, lúc ấy cũng không
chịu lấy giống lúa mạch ngay, mà hẹn sẳn thời gian, đem giống lúa mạch
lẫn trong những hàng hóa khác mang về khách sạn.
Huynh đệ Lục gia ở Huyện Thái Thương thành, vẫn như cũ là ở nhà trọ của lão Vương gửi xe ngựa.
Vốn là hết thảy đều thuận lợi, huynh đệ Lục gia lấy được giống lúa
mạch, tính toán ngày thứ hai liền lên đường trở về Tam Thập Lý doanh tử. Nhưng đúng lúc, Hà thị, cũng là người được người ở Thái Thương gọi là
nhị phu nhân, ngày đó trùng hợp đi qua nhà trọ của lão Vương thăm con
trai nàng. Hà thị cũng rất thích chạy đông chạy tây, xem náo nhiệt. Ngày đó, Hà thị vừa đem lông gà vỏ tỏi nói bay đầy trời, thì nhìn thấy người chuyên chở hàng, dỡ hàng trên xe ngựa, thật vừa đúng dịp, liền đi tới
bên xe ngựa Lục gia.
Hà thị này bất kể là ai cũng không khách khí, nàng liền đưa tay sờ soạng bao bố trên lưng con ngựa kia.
Nhị lão gia đang làm chuyện kiếm ra nhiều tiền, cái này Hà thị biết.
Nàng lấy được trong bao bố kia có gì đó giống như lúa mạch, liền kêu
lên.
Kết quả có thể nghĩ, huynh đệ Lục gia bị bắt, cả thương đội Lục gia đều bị giam giữ.
Huynh đệ Lục gia bị bắt, sống chết cũng không chịu nói ra ông chủ cửa hàng đã bán giống lúa mạch cho bọn họ, vì vậy liền bị áp vào đại lao.
Vì chuyện mình nhở vả, làm cho huynh đệ Lục gia vào đại lao, Liên Thủ Tín vô cùng áy náy.
“. . . .. . Này, này làm cho các ngươi chịu khổ.”
“Cũng không có gì bị khổ.” Lục Bính Võ liền nói, “Chúng ta vào trong
tù, lại đột nhiên không ai để ý chúng ta, giam bốn ngày, rồi bỗng nhiên
đem thả chúng ta ra. Chúng ta sau khi nghe ngóng, thế mới biết. . . ..
.”
Nhà huyện thừa Thái Thương đã xảy ra chuyện.
“Cũng bởi vì chuyện giống lúa mạch này?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Không chỉ có một chuyện này, chuyện kia kể ra thì dài, chúng ta cũng không nhớ rõ.”
“Chủ yếu nói về cái gì?” Ngũ lang liền hỏi.
“Đây có tờ bố cáo nè.” Lục Bính Võ liền từ trong ngực móc ra một tờ giấy nhiều nếp nhăn đưa tới cho Ngũ lang.
Ngũ lang mở xem bố cáo, không khỏi cau chặt chân mày.