Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
Thấy phần khẩu cung này của Triệu Văn Tài, Liên Mạn Nhi cũng biết,
Triệu Văn Tài khẳng định đã nhận được tin tức, Thái Thương bên kia suy
sụp. Về phần khẩu cung lật lọng trước đó của Triệu Văn Tài, một hồi nói
chuyện này có liên quan cùng Liên gia Thái Thương, một hồi nói không
quan trọng, đó là Triệu Văn Tài sử dụng thủ đoạn nhỏ. Triệu Văn Tài ban
đầu nói ra Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, là mong huyện Cẩm Dương có thể kiêng kỵ Thái Thương bên kia, thả hắn ra.
Kết quả, Tri huyện Cẩm Dương không có cho hắn mặt mũi. Triệu Văn Tài
cũng có chút hốt hoảng, muốn Thái Thương bên kia giải vây, để cho Thái
Thương bên kia bảo lãnh hắn ra ngoài, nhưng trong lòng lại không chắc
chắn, nên vừa sai người đi qua Thái Thương, vừa lật lọng khẩu cung nhiều lần.
Mà bây giờ, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa bị giam trong đại lao,
Triệu Văn Tài biết Thái Thương bên kia không thể trông cậy vào, hắn liền muốn đem tội danh cũng thoái thác cho Thái Thương bên kia, đem chính
mình thoát ra khỏi đó.
Cái gì gọi là “Dịch trướng dịch lui sơn khê thủy, dịch phản dịch phục tiểu nhân tâm”, chính là đây.
Đối với lần này, Liên Mạn Nhi một chút cũng không kinh ngạc.
Ngũ lang cho người báo tin một hồng bao thật dầy, lại dùng thuật lôi
kéo, người nọ liền vỗ ngực đảm bảo, nếu trong nha môn có biến động gì,
sẽ lập tức tới báo lại. Bảo Ngũ lang cứ yên tâm, nói ở bên trong huyện
nha từ Tri huyện ở trên, cho tới tiểu nha sai ở dưới, lòng đều ở cổng
chào ngự ban của Liên gia, không cần lo lắng dính líu tới Triệu Văn Tài
tiểu nhân, lúc đi còn nói Ngũ lang có chuyện xin cứ việc phân phó hắn.
Về sau, Ngũ lang lại dẫn người đến huyện nha một chuyến, cùng Tri huyện nói nửa ngày mới trở về.
Liên Mạn Nhi ở nhà, giúp đở Trương thị xử lý việc nhà, ngoài mặt tựa
hồ có chút khẩn trương. Thật ra trong lòng nàng hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngũ lang từ huyện nha trở lại, người một nhà không thiếu được chuyện
tụ lại một chỗ. Lần này, Liên Thủ Lễ, Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi cũng
chạy tới. Thái Thương bên kia xảy ra chuyện như vậy, một nhà Liên Thủ Lễ tự nhiên cũng nghe được tin tức. Cũng có chút hoảng hốt.
“Ca, Tri huyện bên kia nói thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Ngũ lang tình huống của huyện nha bên kia.
“Thái Thương bên kia có gởi công văn tới đây,” Ngũ lang liền nói, “Muốn để Tam bá cùng cha đi Thái Thương xét hỏi.”
Ngũ lang nói nhưng lời này, giống như một tiếng sét giáng xuống, mọi người ai cũng luống cuống.
Liên Thủ Lễ luống cuống tay chân, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều khóc lên.
“Mạn Nhi tỷ, cái này phải làm sao? Chúng ta trêu ai chọc ai, chúng ta đàng hoàng sống qua ngày. Bọn họ làm quan, bọn họ tham tiền. Chúng ta
một đồng tiền cũng không lấy của bọn họ. Bọn họ làm chuyện xấu, chúng ta ở cách xa như vậy, còn đã ở riêng, thì liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Liên Diệp Nhi an vị ở bên người Liên Mạn Nhi, vừa tức vừa vội oán trách.
“Quan phủ kia nào quản cái này!” Liên Thủ Lễ tức giận nói, “Ta xui xẻo quá, phải lên gặp quan.”
“Đây là chuyện gì a, hào quang gì cũng không nhờ cậy bọn họ, lại gieo họa cho ta. Lúc ở nhà gieo họa, bây giờ đã đi xa, bọn họ vẫn gieo họa
cho ta.” Liên Diệp Nhi khổ thân, “Gặp phải đám thân thích này, ta coi
như xui xẻo mấy đời.”
Ai nói không phải, Liên Mạn Nhi cũng tức trong lòng.
Liên Diệp Nhi nói chuyện như vậy. Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín ai cũng không lên tiếng trách nàng.
“Tứ muội,” Triệu thị hướng về phía Trương thị khóc năn nỉ, “Hiện tại
phải đi xa, lại vào nha môn, không chết cũng bị rơi một lớp da a. Tứ
muội, Ngũ lang. Dù gì cũng suy nghĩ một chút biện pháp đi. Nếu như cha
đứa nhỏ có mệnh hệ gì, hai mẹ con chúng ta cũng không thể sống nữa.”
Liên Diệp Nhi cũng khóc, Liên Thủ Lễ cúi đầu không nói lời nào.
Một nhà ba người trong lòng đều hiểu, Thái Thương bên kia muốn cử
người, Liên Thủ Lễ chỉ sợ là chạy không thoát. Mà Liên Thủ Tín cũng
không chắc chắn, bởi vì nhà Liên Thủ Tín có cổng chào ngự ban, còn có
Ngũ lang đổ tú tài.
Xui xẻo nhất, chính là một nhà ba người bọn họ.
“Ngũ lang. . . ” trong lòng Liên Thủ Tín cũng có chút hoảng, nhưng mà hắn quả thật so với Liên Thủ Lễ tốt hơn, liền mong mỏi nhìn Ngũ lang.
“Tam bá, Tam thẩm,” Ngũ lang mở miệng nói, “Hai người trước đừng có
gấp. Con đã nói chuyện với Tri huyện rồi, Tam bá và cha con, ai cũng
không cần đi.”
Người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là ba người nhà Liên
Diệp Nhi, cảm giác giống như là mây đen tản đi lại thấy trăng sáng.
“Ngũ lang a, thím cám ơn con, thím dập đầu với con.” Triệu thị đứng lên liền quỳ một cái cho Ngũ lang.
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ở bên cạn, ngăn cản Triệu thị, đỡ nàng ngồi lại trên kháng.
“Ngũ ca, muội dập đầu với huynh.” Liên Diệp Nhi động tác rất mau,
thừa lúc tất cả mọi người khuyên Triệu thị, liền bùm một tiếng quỳ
xuống, dập đầu một cái cho Ngũ lang.
“Diệp Nhi, muội làm gì.” Ngũ lang tự nhiên không nhận cái dập đầu của nàng, lập tức nhích người tránh sang bên.
Liên Mạn Nhi bận rộn buông Triệu thị ra, lại đem Liên Diệp Nhi kéo lên ngồi trên kháng.
Cổng chào ngự ban bảo vệ được Liên Thủ Tín, lại không bảo vệ được
Liên Thủ Lễ. Liên Thủ Lễ có thể tránh được, đương nhiên là do nể mặt Ngũ lang là tú tài. Nếu không, ai quản hắn có oan uổng hay không.
“Bên kia là phạm vào tội gì, mà liên lụy tới cha và Tam bá của con?” Liên Thủ Tín liền hỏi.
“Là bên kia tham tiền, số lượng thật lớn.” Ngũ lang liền nói, “Con đã nói với Tri huyện đại nhân, hai nhà này của chúng ta, không có lấy qua
một đồng tiền của bọn họ, mấy lần qua lại cũng không nhiều, Mạn Nhi đều
có ghi vào sổ sách. Một hồi con còn phải mới mấy bà con hàng xóm đến
đây, ký cho chúng ta một phần thư đảm bảo, Tri huyện đại nhân bên kia sẽ giúp chúng ta nói vài lời, lần này coi như đã được giải quyết.”
“Vụ án giống lúa mạch, Triệu Văn Tài khai gian, đổ trách nhiệm cho
Thái Thương bên kia. Vừa đúng lúc Thái Thương bên kia phái nha dịch tới
đây điều tra, nên để cho bọn họ dẫn hai cha con Triệu Văn Tài đi nha môn Thái Thương bên kia đối chất.”
Ngũ lang nói đại khái tình hình huyện nha bên kia một lần, liền vội
vàng thu xếp mời người tới cùng Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín ký giấy đảm
bảo. Cái này cũng không xảy ra trắc trở gì, dù sao nhà hai người bọn họ
cùng Thái Thương bên kia cho tới bây giờ không có mấy lần qua lại, trong lòng mọi người đều biết, hơn nữa sau khi nhà Liên Mạn Nhi ở riêng, ở
trong thôn làm được một vài việc tốt, nhà nàng càng ngày càng đi lên,
một cổng chào ngự bạn, một tú tài, tất cả mọi người đều nguyện ý làm
nhân chứng cho bọn họ.
Được giấy bảo đảm, Ngũ lang lại cùng Liên Mạn Nhi thương lượng chuẩn
bị một phần lễ, đưa đi huyện nha. Chờ nha dịch bên Thái Thương nói hai
cha con Triệu Văn Tài đã đi, tim của mọi người mới hạ xuống.
Chạng vạng, một nhà Liên Mạn Nhi ăn xong cơm tối, liền ngồi vây quanh trên kháng nói chuyện.
Bởi vì chuyện bên Thái Thương, hai ngày nay thần kinh mọi người đều bị kéo căng, nay vừa buông lỏng xuống, liền nói nhiều hơn.
“Hôm qua Diệp Nhi nói lời kia, có thể nói là quá đúng. Hai ngày nay,
ta đem tất cả chuyện tám trăm năm trước hồi tưởng lại một lần. Ta càng
nghĩ, lại càng cảm thấy Diệp Nhi nói rất đúng.” Trương thị mở miệng nói.
Liên Thủ Tín nhẹ nhàng thở dài một cái, hắn không có lời nào để nói.
Hôm nay địa vị của hắn ở nhà thật thấp, Liên Thủ Tín lặng lẽ đem Tiểu
Thất ôm trong ngực mình.
“Chúng ta hiện tại khó khăn như vậy, còn có người nói với cha và Tam
bá, nói là hai nhà chúng ta cử người, đi Thái Thương cứu Đại bá và Nhị
bá bọn họ.” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Ánh mắt cả nhà liền rơi vào trên người Liên Thủ Tín.
“Thực sự có người nói với chàng như vậy, là ai?” Trương thị liền hỏi.
“Ta không có đồng ý.” Liên Thủ Tín vội nói, “Hiện tại ta đi Thái
Thương, vậy không phải là đưa tới tận cửa sao. . . .phải gọi là gì. . .
.Ừ, dê . . . ”
“Dê vào miệng cọp.” Tiểu Thất tiếp lời.
“Đúng, chính là dê vào miệng cọp.” Liên Thủ Tín gật đầu nói, lại sở
đầu Tiểu Thất, trong lòng càng cảm thấy, vẫn còn con trai nhỏ là tri kỷ.
“Chuyện này, chúng ta phải hiểu rõ ràng.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một
chút, liền nói, “Nếu là Thái Thương bên kia bị cái gì thiên tai bệnh
tật, đó là một chuyện. Nhưng bây giờ chuyện này, là bọn hắn phạm pháp,
tự mình làm chuyện xấu. Chúng ta đi giúp bọn họ, vậy những người dân bị
bọn họ làm hại đi đâu mà giải oan. Hơn nữa, chuyện này chúng ta cũng
không giúp được gì, chẳng lẽ đi chống đối vương pháp, đi tạo phản sao?”
Đối với hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa vào đại lao, nếu bị
định tội, Liên Mạn Nhi một chút cũng không đồng tình. Là con người, thì
phải có trách nhiệm với hành vi của mình. Làm chuyện xấu, coi thường
hình luật, thì nên có trừng phạt thích đáng.
Cùng Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ nói lời này là một người trong thôn
có tiếng là hiền lành, có tuổi tác, ở trong thôn cũng có chút danh
tiếng.
Chuyện này, Liên Thủ Tín không có đồng ý, Liên Thủ Lễ cũng không có.
Thái Thương bên kia muốn hai người bọn họ đi qua thẩm vấn, bên này
dùng nhân chứng làm cho bọn họ tránh được, hai người bọn họ nếu tự mình
chạy tới, thì gọi là gì, phàm là người có chút đầu óc, cũng không làm
như vậy.
Mà tạo thành cục diện hôm nay, là do người của Thái Thương bên kia.
Nếu như không phải trong bọn hắn có người nói cái gì đó, thì đang yên
đang lành, bên kia chưa chắc nhớ tới Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín là
hai người chưa bao giờ ra mặt ở Thái Thương.
Nhưng mà như vậy, cũng không có nghĩa là trong lòng Liên Thủ Tín
không tưởng nhớ Thái Thương bên kia, nhất là hai người Liên lão gia tử
cùng Chu thị. Chỉ từ ngoài miệng Liên Thủ Tín nổi mấy cá mụn nóng, là có thể nhìn ra tâm tình lo âu của hắn.
Đối với lần này, Liên Mạn Nhi chỉ có thể khuyên can.
“Cha, tính toán thời gian, thì bên kia cũng nên có kết quả rồi. Cha ở trong nhà lo lắng, cũng không làm được gì.” Liên Mạn Nhi khuyên giải
Liên Thủ Tín, “Cha, cha phải bảo trọng thân thể vì cả nhà.”
“Cha biết.” Liên Thủ Tín vừa nói, vừa ôm Tiểu Thất chặt hơn.
Cả nhà một phenn an ủi, lại có Tiểu Thất làm nũng, tâm tình Liên Thủ Tín cũng tốt hơn nhiều.
“Cha, lúa mì vụ đông cần phải trồng.” Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín mang người đập lúa xong, liền dẫn người xuống ruộng, đem lúa mì vụ đông trồng xuống. Năm mẫu lúa mì vụ đông trồng xong, thì cũng đã vào tháng chín.
Buổi sáng ăn điểm tâm xong, Ngũ lang liền mang theo Tiểu Phúc đưa
Tiểu Thất đi học, Liên Thủ Tín mang theo người làm đi đến bên kia hồ
sen, kế hoạch của bọn họ là năm nay trước khi mùa đông nước bị đóng
băng, đem hồ sen cùng ao cá đào xong. Trương thị cũng không có nhàn rỗi, năm nay trong nhà có rất nhiều cải trắng, hai ngày nay nàng thu xếp mở
lại xưởng dưa chua.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ngược lại có chút rảnh rỗi, hai tỷ
muội mang theo nha đầu Tiểu Hỉ đem bồn hoa cúc trong nhà dời ra ngoài
sân, đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời. Mùa này, chính là mùa hoa cúc nở
rộ. Liên Mạn Nhi nhớ tới hoa trong thư phòng ở tiền viện nên thay, liền
chọn hai bồn hoa cúc nở đẹp nhất, mình ôm một chậu, để cho Tiểu Hỉ ôm
một chậu, đi về phía tiền viện.
Vừa mới đi ra phòng ngoài, đã thấy Liên Diệp Nhi hoảng hoảng hốt hốt chạy tới.
“Mạn Nhi tỷ, người bên Thái Thương đã trở về!"