Ngũ lang hỏi Liên lão gia tử chuyện tình bên Thái Thương đã chấm dứt
hay chưa, kết quả ra sao. Nhưng mà Liên lão gia còn chưa nói kết quả thì Chu thị đã khóc lóc gào thét rồi.
“Cha, mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Liên Thủ Tín liền hỏi “
Cái này có liên quan tới Tú Nhi sao?….. Là đại bá bọn họ gây chuyện liên lụy tới Tú Nhi?”
Liên lão gia tử than thở.
“Tú Nhi ơi, đứa con gái ngốc nghếch của mẹ, nội tâm con quá thành
thực mà.” Chu thị tiếp tục khóc nói, “ Cũng đều trách ta, cái lão già
không chết ta đây đã ép con, Tú Nhi của mẹ ơi. Vì đám lòng lang dạ sói
kia làm hại con gái tốt của ta…. Của ta… trời ơi…”
“…….. Chẳng ai ngờ rằng chuyện……” Liên lão gia tử thở dài nói.
Cùng với tiếng kêu khóc của Chu thị, Liên lão gia tử vừa thở dài vừa
ngắn gọn thuật lại, Liên Mạn Nhi rốt cục cũng đại khái biết rõ ràng chân tướng sự việc.
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa ở Thái Thương, bởi vì có quyền lực
trong tay thì bắt đầu làm mưa làm gió, kết quả chuyện vỡ lở, người một
nhà từ Liên lão gia tử cùng Chu thị cho tới Đại Nữu Nữu cùng Nhị Nữu
Nữu, một người cũng không sót bị nhốt vào trong đại lao, bị chặt đứt
liên lạc với bên ngoài, chỉ còn nước chờ tri phủ đại nhân mới tới thẩm
vấn cùng xử trí.
Có một câu rằng dậu đổ bìm leo, những kẻ lúc trước khen tặng, nịnh
nọt bọn họ giờ đây đảo mắt một cái liền trở mặt rối rít hướng tới quan
phủ làm chứng chống lại Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Ngày Liên Thủ
Nhân và Liên Thủ Nghĩa ra tòa bị hành hình, Liên Kế Tổ và Nhị lang hai
người đàn ông trưởng thành không có may mắn được thoát khổ, cuối cùng
Liên Tứ lang cũng bị lôi tới đại đường mà đánh trượng.
Mắt thấy Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa chỉ còn lại nửa cái mạng,
Liên Kế Tổ, Nhị lang cùng Tứ lang thân thể dường như cũng muốn phế bỏ,
tội danh rơi xuống người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa càng ngày càng
nhiều, một đại gia đình hiện nay có thể nói là ngày ngày hoảng sợ đến
không chịu nổi nhưng lại vô kế khả thi.
Liên Thủ Nhân là được Tống gia mua cho chức quan, ở Thái Thương không có bối cảnh nào khác, ngọn núi có thể dựa vào chỉ duy nhất là Trịnh gia – Trịnh Tam lão gia.
Bọn họ ở trong nhà lao không thể đưa thư ra nhưng người bên ngoài có thể vào thăm bọn họ.
Liên Tú Nhi và Trịnh Tam lão gia cùng tới thăm tù.
Chu thị kiến thức có hạn, hơn phân nửa cuộc đời của bà cũng chỉ sống
trong mảnh đất lớn cỡ bàn tay, bà ở trong lao nhìn thấy Liên lão gia tử
cùng hai đứa con trai còn có các cháu đều phải chịu khổ, một bên lại
nghe lời nói của Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Vì vậy Chu thị thật sự cho rằng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa tuy phạm vào chuyện rất lớn
nhưng chỉ cần có Trịnh Tam lão gia là có thể cứu được tất cả bọn họ. Chỉ là hắn có chịu xuất lực hay không mà thôi.
Chu thị thấy Liên Tú Nhi, tự nhiên là đem ý tứ này phân phó cho nàng, để cho nàng suy nghĩ biện pháp khiến cho Trịnh Tam lão gia cứu cả đại
gia đình ra ngoài.
Liên Tú Nhi trước nay đều nghe lời Chu thị vì vậy liền gật đầu đáp
ứng, Trịnh Tam lão gia cũng thể hiện thái độ tuyệt đối sẽ không bàng
quan không để ý tới.
Về sau, mỗi lần Liên Tú Nhi tới thăm tù, Chu thị không thể thiếu màn
khóc lóc nói với Liên Tú Nhi như thế này như thế kia. Liên Tú Nhi cùng
Trịnh Tam lão gia quả nhiên chuẩn bị mọi mặt, tiền bạc nối tiếp không
ngừng tựa như nước chảy. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ cùng
Nhị lang, Tứ lang không còn bị hành hình nữa, lại được Liên Tú Nhi mang
thuốc tới để chữa trị. Hơn nữa phán quyết xuống rất nhanh. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa lưu vong ba nghìn dặm, Liên Kế Tổ, Nhị lang lưu
vong hai nghìn dặm, còn đám người còn lại thì được tha tội. Toàn bộ tài
sản bị tịch thu thế chấp cho số ngân lượng mà bọn họ đã tham ô, đem đi
trấn an những người bị tổn thất bởi vì bọn họ.
Về phần những phạm nhân khác có liên quan, ví dụ như Hà lão lục các
loại…, đều bị tử hình, cũng có công văn xin bộ hình hoãn năm sau hành
hình.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, và Ngũ lang bảo vệ được
tính mạng, Tứ lang, Lục lang hai người thì được miễn hình phạt. Mặc dù
cuộc sống của đại gia đình tới đây vẫn phải trải qua trong ngục tù,
nhưng có Liên Tú Nhi cùng Trịnh Tam lão gia chiếu cố nên cũng không còn
khổ sở nữa, đáng lý toàn gia lúc này nên a di đà phật mà cám ơn trời
đất.
Nhưng mà bọn họ không có nghĩ như vậy.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa mấy người này nhất định cho rằng phải
lưu vong tới vùng đất xa xôi trừ khi được đại xá nếu không cũng không
thể về quê. Cái đó so với chết thì cũng không khác gì nhau. Liên lão gia tử cùng Chu thị không nỡ, mà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bọn họ cũng
không nguyện ý. Đại gia đình lúc này lại thương lượng một lần nữa, giống lúc trước muốn Trịnh Tam lão gia ra sức một lần nữa.
Liên Thủ Nhân không còn được làm quan, nhưng hắn biết có cái gọi là
“lấy kim chuộc tội”, nhà Trịnh Tam lão gia cái gì không có chỉ là tiền
bạc không thiếu.
“Chỉ cần lão Trịnh gia đầu gảy khẽ móng tay một chút cũng có thể khiến cho tội đi đày của chúng ta được miễn.”
“Trịnh Minh Sinh hắn nay đã được bao nhiêu tuổi? Cưới Tú Nhi của
chúng ta là hắn đã chiếm được tiện nghi lớn rồi. Chẳng lẽ lúc này hắn
không thể bỏ ra chút máu sao?”
“Tú Nhi nhà ta còn ít tuổi, với số tuổi hiện nay của phu quân nó, sợ
là không thể theo nó được cả đời. Trịnh gia kia trước có anh sau có
em,sau này phu quân nó không còn, Tú Nhi muốn thẳng lưng mà sống chẳng
phải là cần dựa vào huynh đệ con cháu nhà mẹ đẻ sao?”
“Hoạn nạn mới thấy chân tình kìa, Trịnh Minh Sinh hắn có thương Tú
Nhi hay không thì phải xem lần này hắn có chịu bỏ tiền ra hay không.”
“ Mẹ, nếu thật phải đi lưu vong, chúng con chỉ sợ không còn mạng mà
về gặp người được nữa rồi. Mẹ, sau này ai là người giúp ngài cùng cha
dưỡng lão đây, chờ người sau này trăm tuổi rồi, ai là người đưa tiễn
người đây, ai sẽ phất cờ trước lúc động quan, ngã bồn cho người đây.”
“Mẹ, để cho Trịnh gia xuất ra một khoản tiền này, sẽ không ảnh hưởng
tới chuyện của Tú Nhi. Còn có thể giúp Tú Nhi thừa dịp này dành quyền
quản gia, đem đuổi mấy kẻ ăn không ngồi rồi kia đi.”
Chu thị đã động tâm, liền gửi tin muốn gặp Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi tới, Chu thị liền lấy tình lấy hiếu ra tác động tới nàng, khiến nàng để cho Trịnh Tam lão gia xuất tiền chuộc tội cho Liên Thủ
Nhân, Liên Thủ Nghĩa.
Liên Tú Nhi cũng không có kiến thức, chỉ một lòng nghe theo Chu thị.
Sau khi từ trong nhà lao về nhà liền buộc Trịnh Tam lão gia lấy tiền
chuẩn bị muốn chuộc tội đi đày cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa mấy
người.
Trịnh Tam lão gia vì để cho quan phủ xử nhẹ nhàng với Liên Thủ Nhân,
Liên Thủ Nghĩa đám người này đã phải xuất tiền, xuất lực, lo trên lót
dưới, có thể nói là làm hết sức lực. Hắn tuổi đã cao, thân thể cũng đã
có chút không chịu nổi. Nhưng Liên Tú Nhi cũng không hiểu cho, mà chỉ
một lòng một dạ muốn Trịnh Tam lão gia tiếp tục giúp đỡ, nếu không sẽ
khóc náo không ngừng.
Kiều thê đại quá thiên
Cuối cùng Trịnh Tam lão gia lại lên tinh thần chạy vạy khắp nơi. Muốn chuộc tội cho đám người Liên Thủ Nhân không những phải có quan hệ mà
còn cần một lượng tiền tương đối lớn. Trịnh Tam lão gia khắp nơi tìm
người bày quan hệ, vừa xoay xở tiền khiến cho rất nhiều người bất mãn,
ngăn cản. Nhưng Trịnh Tam lão gia đã quyết tâm, chỉ cần làm cho Liên Tú
Nhi vừa ý.
Có lẽ hắn nghĩ rằng Liên Tú Nhi khi nhìn thấy bộ dạng hắn cực khổ như vậy sẽ chủ động yêu cầu buông tha?
Tóm lại, tiền đã gom đủ rồi, quan hệ cũng được đả thông, đem tiền đưa vào cửa nha môn rồi, nhưng Trịnh Tam lão gia lại không thể tự mình
nghênh đón một nhà cha vợ ra tù, hắn ngã bệnh.
Liên Tú Nhi cũng không ở bên cạnh hắn, lúc này nàng mang người cùng
xe tới trước cửa đại lao đón Liên lão gia tử, Chu thị , Liên Thủ Nhân,
Liên Thủ Nghĩa cùng đám người còn lại tới Trịnh gia ở tạm. Kết quả, xe
ngựa còn chưa tới cửa Trịnh gia thì tin dữ đã truyền tới.
Trịnh Tam lão gia đã chết.
Mấy ngày liên tiếp lao lực quá sức mà thành bệnh, cộng thêm chúng bạn xa lánh, Trịnh Tam lão gia thành đèn dầu đã cạn. Đáng thương cho hắn,
vì kiều thê mà giúp đỡ thân gia cùng tính mệnh của họ, lúc sắp chết,
kiều thê cũng không có ở bên hắn, chỉ có mấy bà thiếp trở mặt cãi nhau
ầm ĩ.
Liên Tú Nhi choáng váng.
Trịnh gia vì Trịnh Tam lão gia làm tan sự. Liên Tú Nhi khóc tới bất
tỉnh nhân sự. Người Trịnh gia vô cùng căm hận Liên Tú Nhi, chẳng qua là
khi Trịnh Tam lão gia còn sống, tất cả mọi người còn e ngại trước mặt
hắn. Hiện nay hắn đã chết còn bởi vì Liên Tú Nhi mà chết, con cháu Trịnh gia muốn đem Liên Tú Nhi chôn theo Trịnh Tam lão gia.
Còn chưa đi tới quan tài Trịnh Tam lão gia, Liên Tú Nhi đã bị dọa mất nửa cái mạng.
Lúc này, Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng đám người đứng ở trước cửa lớn của Trịnh gia hoảng sợ, chân tay luống
cuống.
May mắn có một vị lớn tuổi của Trịnh gia đứng ra ngăn cản chuyện này, lý do là không thể làm việc hung ác nham hiểm như thế,…. đó là làm hại
phong thủy của Trịnh gia.
Cuối cùng, Liên Tú Nhi được cứu một mạng này, nhưng từ nay về sau sẽ ở tại một am ni cô trong hậu viện Trịnh gia, chỉ cần nàng còn sống thì
phải vì Trịnh Tam lão gia mà thủ tiết. Tự nuôi sống mình, cả đời cũng
không được bước ra khỏi am nửa bước.
Liên Tú Nhi cũng tự mình đáp ứng, cho dù lúc này, nàng không đồng ý cũng không được.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa sợ Trịnh gia trả thù lại đem bọn họ
nhốt vào nhà lao, nên thừa dịp Trịnh gia làm tang sự bận rộn mà bỏ trốn.
Trong quá trình này đã thất lạc hai người là Triệu Tú Nga cùng Anh Tử.
Về phần hai người kia thế nào mà lại thất lạc thì không ai biết.
Cứ như vậy, người một nhà đem tất cả đồ vật trên người gom lại một
chỗ mới miễn cưỡng mướn được một chiếc che, chật vật không chịu nổi mà
chạy về Tam Thập Lý Doanh Tử.
Thì ra là như vậy, sau khi hiểu ngọn nguồn câu chuyện, Liên Mạn Nhi
càng hiểu tại sao Liên lão gia tử vừa về đến Tam Thập Lý Doanh Tử đã
nghĩ đến nhà nàng trước tiên, còn liều chết nhất định phải mang Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng đám người còn lại tới quỳ lạy cổng chào ngự
tứ.
“ Nhà lão Trịnh lòng dạ thật độc ác.” Chu thị kêu khóc như vậy hồi
lâu, giọng nói một chút cũng không bị khàn, “ Bọn họ là sợ giết Tú Nhi
ngay lập tức sẽ không thể giải hận nên muốn dằn vặt Tú Nhi. Tú Nhi của
ta. Lão Tứ, lão Đại, lão Nhị kia là lũ đầu trâu mặt ngựa ta không thể
trông cậy vào bọn họ được. Liên Tú Nhi của ta, đứa trẻ thành thực này đã phải chịu thiệt thòi rồi. Lão Tứ, sao con có thể trơ mắt nhìn muội tử
của mình phải chịu tội. Con tìm cách cứu Tú Nhi đi.”
“ Lão Tứ, con có cổng chào ngự tứ, con có vàng, Ngũ lang còn không
phải là đậu tú tài ư, nhà chúng ta chỉ có mình con là có thể cứu Tú
Nhi.” Chu Thị ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước cùng cố chấp nhìn Liên Thủ
Tín và Ngũ lang.
“ Chỉ cần có thể cứu Liên Tú Nhi, ta kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho các con ta cũng cam lòng. Tú Nhi của mẹ ơi, mẹ chết mất.”
“Ta dập đầu trước các người, lão Tứ, Ngũ lang, ta lạy các người, van
xin các người cứu Tú Nhi.” Chu thị dường như bị điên rồi, quỳ xuống đất
hướng Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang mà dập đầu bình bịch.