Làm ầm ĩ một hồi như vậy cũng đã gần tới buổi trưa, Tiểu Thất đã đi học về.
“Ông, bà nội.” Tiểu Thất rất quy củ hành lễ với Liên lão gia tử, Chu thị.
Tiểu Thất là bảo bối của cả nhà, hắn về khiến cho không khí trong nhà thay đổi hẳn.
Chu thị khóe miệng co quắp, miễn cưỡng cười một cái nhưng thất bại.
Không có biện pháp, lúc trước ở nhà Chu thị mặc dù không tính là khắt
khe với tiểu Thất nhưng cũng không thân cận. Liên lão gia tử thấy tiểu
Thất, chòm râu liền run rẩy, gọi tiểu Thất tới bên mình.
“Mau, cho ông xem một chút, tiểu Thất nhà ta đã cao lớn lên nhiều rồi.”
Tiểu Thất mắt to xoay tròn lén liếc nhìn cha mẹ, ca, tỷ bên kia một
cái mới cười hì hì tiến lên để cho Liên lão gia tử xờ xoạng trên đầu
hắn.
“Ông, bà nội, hai người đã trở lại. Cháu nhớ ông bà lắm. Ông bà trở
lại sẽ đi nữa sao? Ông bà ở nhà cháu đi, cháu nuôi hai người.” Tiểu Thất nũng nịu.
Liên lão gia tử bị tiểu tôn tử dụ dỗ, vành mắt cũng đỏ lên. Tiểu Thất đứa nhỏ này mồm miệng lanh lợi. Nhưng hài tử nhỏ như vậy mà có thể nói
ra được những lời đó, chứng tỏ Liên Thủ Tín, Trương thị dạy dỗ con cái
rất gia giáo, đối với hai người trưởng bối là ông và Chu thị rất lễ
phép. Xem lại ông và Chu thị, đối đãi như thế nào với Liên Thủ Tín,
Trương thị cùng tôn tử nhà này, Liên lão gia tử không khỏi xấu hổ trong
lòng.
Chu Thị cũng không khỏi nhìn tiểu Thất một cái mới buông thõng mắt xuống.
Tiểu Thất đứng trước mặt Liên lão gia tử một lúc mới hướng tới Liên
Thủ Tín, Trương Thị, Liên Chi Nhi, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi hành lễ, cuối
cùng ngồi xuống cạnh Liên Mạn Nhi.
“ Ngay cả Tiểu Thất cũng đã lớn rồi, đứa nhỏ này có quy tắc, lại hiếu thuận, về sau nhất định có phúc lớn. Các con dạy dỗ tiểu Thất tốt lắm,
rất tốt.”Liên lão gia tử thấy thế liền nói.
Liên Mạn Nhi liếc tiểu Thất một cái, vừa nắm trộm bàn tay mập mạp của tiểu Thất. Thầm nghĩ, tiểu tử này là quỷ linh tinh, mở miệng không khác gì bôi mật bất kể già trẻ nam nữ, không ai mà không thích nó.
Liếc mắt nhìn tiểu Thất, Liên Man Nhi không khỏi nhìn sang Liên lão
gia tử. Chỉ khen tiểu Thất quy củ, hiếu thuận, vì vậy sau này sẽ có đại
phúc. Liên lão gia tử vẫn khôn khéo như trước, không hổ là quản lý cả
nhà. Chẳng qua, hướng về tiểu Thất như vậy, không biết ông nửa đêm tỉnh
mộng có chột dạ hay không.
Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi xoay người lại, ôm tiểu Thất vào trong lòng.
“ Tỷ, hôm nay tiên sinh kể chuyện xưa, lát nữa đệ kể lại cho tỷ
nghe.” Hai con mắt tiểu Thất sáng ngời như mặt trăng, tựa vào trong ngực Liên Mạn Nhi.
“Hai đứa thân thiết gớm nhỉ.” Trương thị ở bên cạnh thấy tỷ đệ hai
người như vậy, tim liền mềm nhũn, giả vờ quở trách một câu liền đứng
lên.
“Cũng đã trưa rồi. Cha, mẹ hai người mới đi xa trở về chắc đói bụng
rồi, con đây đi nấu cơm cho hai người.” Trương thị cất giọng nói. Chỉ
cần nhìn thấy mấy hài tử nhà mình, tâm tình Trương thị liền tốt lên, lo
lắng cũng không còn.
Chu thị nâng mí mắt lên nhìn Trương thị một cái.
Trương thị mắt cũng không chớp cái nào. Trước kia ở trước mặt Chu
thị, nàng động một tí là phạm lỗi. Thanh âm nói chuyện lớn một chút sẽ
bị Chu thị mắng, nói trong mắt nàng không có bà già như bà, giọng nói
lớn như vậy là muốn mắng bà. Thanh âm nếu nhỏ một chút vẫn bị Chu thị
mắng, bà sẽ nói trong mắt nàng không có bà già như bà, không coi bà ra
gì.
Còn nếu âm thanh không cao không thấp, Chu thị cũng sẽ nói “ Đừng
tưởng ta không biết ngoài mặt ngươi giả bộ như vậy nhưng trong lòng lại
đang mắng chửi ta.”
Chu thị nhìn Trương thị một cái, lần này cũng không có nói gì lại cúi mắt xuống.
“Đúng. Cha, mẹ hai người ở đây ăn cơm nhé.” Liên Thủ Tín cũng nói.
“Không, không. Không ăn ở đây với các con được.” Liên lão gia tử vội nói “ Chúng ta về nhà cũ ăn.”
Một nhà Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt. Mới vừa rồi ở bên ngoài bọn họ cũng thấy được, nhóm người Liên lão gia tử trở lại hành lý cái gì cũng
không có. Nếu bọn họ về nhà cũ ăn thì ăn cái gì?
Liên lão gia tử đây là nhìn ra, bọn họ không có tính toán chuẩn bị
thức ăn cho đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cho nên mới nói muốn trở về đó ăn.
Bên kia nồi lạnh, bếp lạnh, gạo muối đều không có, Liên Thủ Tín không thể nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị về nhà chịu đói được. Liên lão
gia tử không ăn ở đây, khẳng định Liên Thủ Tín sẽ cho người mang thức ăn qua. Mà đưa thức ăn qua, chẳng lẽ một đại gia đình như vậy ngồi nhìn
Liên lão gia tử cùng Chu thị ăn sao?
Một bữa, hai bữa, Liên Mạn Nhi cũng không cần, nhưng mà có chút thói xấu không thể nuông chiều.
“Ông, bà nội, hai người đi xa trở lại, chẳng lẽ không thể ở lại ăn
một bữa cơm với chúng cháu sao? Hai người yên tâm, lát nữa chúng cháu sẽ đưa đồ qua bên kia.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Nàng chỉ nói là đưa đồ chứ không nói tặng đồ cho ai.
“ Đúng vậy, ông bà ở lại ăn cơm đi ạ.” Ngũ lang cũng nói.
Mời Liên lão gia tử cùng Chu thị vào nhà, nếu hai người không ở lại
ăn một bữa cơm thì người trong thôn sẽ nghĩ như thế nào, nói như thế
nào. Người hiểu thì sẽ nói lão đau lòng con cả cùng con thứ hai nên cái
gì cũng không để ý. Còn người không hiểu sẽ suy đoán, giả bộ hồ đồ. Rồi
họ sẽ lại còn nói như thế nào nữa?
Các nàng không sợ ngôn luận vô vị, nhưng cũng không muốn để cho người ta lôi ra làm câu chuyện lúc trà tửu.
Nhận được lời hứa sẽ mang đồ sang nhà cũ, Liên lão gia tử cùng Chu thị liền lưu lại dùng cơm.
Một nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị ăn cơm, từ trong nhà đi ra.
“Đây là thiên vị rồi” Trương thị vừa từ trong nhà đi ra, trầm mặt
xuống nói “Chẳng lẽ chỉ họ mới là ruột thịt, tôn tử, còn chúng ta đây
thì không phải sao?”
“Đúng vậy” Liên Mạn Nhi tiếp lời “Đến lúc này rồi, trong lòng vẫn chỉ nghĩ tới bên kia có ăn uống hay không, danh tiếng bên kia. Nói gì mà
giúp đỡ kẻ yếu. Chúng ta không thiếu ăn uống, thì danh tiếng của chúng
ta có thể tùy tiện dẫm đạp hay sao?”
Sắc mặt Liên Thủ Tín cũng không dễ nhìn, yên lặng không nói gì, lần
này rốt cuộc hắn không thể kiếm cớ thay cho Liên lão gia tử cùng Chu thị được nữa.
“Nhìn tiểu Thất của chúng ta xem, bọn họ không thử nghĩ xem bọn họ
làm như vậy không thấy thẹn với lương tâm sao!” Trương thị liền nói “ Ta đi nấu cơm cho bọn họ ăn, cũng không biết thức ăn ta làm ra bọn họ có
thèm dùng không nữa.”
“ Nàng đi bảo người làm nấu cơm đi…. Ta vững tâm lý là được.” Liên Thủ Tín buồn buồn nói “ Ở trong ta lòng cũng không chịu nổi.”
Bố trí vợ Hàn Trung cùng Tiểu Hỉ nấu cơm xong, người một nhà vào thư
phòng ngồi xuống nói chuyện, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng
tiểu Thất vào trong phòng trước, Liên Thủ Tín và Trương thị đang ngồi ở
trên giường gạch ngoài phòng.
“Chàng làm như vậy là đã suy nghĩ cẩn thận rồi?” Trương thị nhẹ giọng hỏi Liên Thủ Tín.
“Bà nội bọn nhỏ dập đầu trước ta là đã làm giảm thọ của ta, làm mất
hết mặt mũi của ta. Ta cũng không thể nói gì, ai bảo đó là mẹ ruột ta.
Nhưng bà…” Liên Thủ Tín nhìn thoáng qua trong phòng, lúc này mới giảm
thấp âm thanh nói, “Nhưng bà lần này còn lôi cả Ngũ lang vào.”
“Coi như chàng còn có chút lòng thành.” Trương thị lau khóe mắt “ Ngũ lang là ta sinh, bà cho tới bây giờ chưa từng xem ta là người. Ta sinh
hài tử bà cũng không thèm nhìn một cái.”
“Đại đương gia, Nhị đương gia, Kế Tổ, bọn họ động tới bà, nhưng bà
chưa từng dập đầu với họ kìa. Đây đều là tại ta không có bản lãnh.” Liên Thủ Tín ôm đầu nói.
“ Bọn họ có việc gì đều đổ lên đầu chúng ta. Chúng ta luôn nghe lời,
hiếu thuận với bọn họ nên mới khiến cho bọn họ nắm được.” Trương thị
liền nói “ Chúng ta bị người ta nắm được rồi khiến cho lũ nhỏ đi theo
chúng ta đều bị khổ theo. Chàng đã thấy bà nội Ngũ lang muốn gán tai họa cho nó, vậy chàng có nhìn ra được bà chưa từng nhìn tới Mạn Nhi nhà
chúng ta không?”
“Vừa rồi ở bên ngoài, Mạn Nhi ra mặt đã đắc tội với nhà bọn họ. Những người ở nhà cũ này, sợ rằng trong lòng cũng đã hận Mạn Nhi rồi.” Liên
Thủ Tín suy nghĩ một chút rồi nói.
“Mạn Nhi nhà ta cũng đã mười hai, Chi Nhi thì đã đính hôn, cái gì cần biết ta đều biết rõ, Ngũ lang và tiểu Thất vẫn còn là hai tiểu tử, cũng không sợ….” Trương thị vừa nói chuyện bỗng nhiên đứng lên “ Được rồi,
ta cũng không cần phải che giấu cái gì, ta nhìn vậy cũng hiểu, nói thì
phải nói rõ. Ta đây đi nói với ông bà nội bọn nhỏ.”
“Hay để ta đi cho” Liên Thủ Tín đứng lên “Ta là nam tử, muốn nói vẫn để ta nói thì tốt hơn.”
“Chàng đi có thể nói? Hay chàng đừng….”
“ Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta cũng đã nhịn ông nhiều rồi,
lần này nếu không nói ra, ta nghẹn thành bệnh mất. Nàng yên tâm, bất kể
họ có nói gì ta cũng sẽ không để ý.”
Liên Thủ Tín nói xong liền đi ra cửa tới đại sảnh.
Trương thị do dự một chút cũng đi ra ngoài, khóe mắt thấy mấy cái đầu đen nhánh nho nhỏ đang lấp ló đằng sau tấm rèm.
Mấy đứa nhỏ mới vừa rồi nghe lén Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói
chuyện , giờ lại bị Trương thị phát hiện đành phải đi ra ngoài.
“ Cha con có thể làm được không?”
“Chúng ta đi xem một chút.”
Trương thị cùng mấy hài tử đi từ trong thư phòng ra ngoài, bọn họ còn chưa ra đến đại sảnh đã thấy Liên Thủ Tín mặt đỏ bừng, nghiêm túc đi từ trước đại sảnh ra.
“Chàng đã nói tất cả?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.
“Ta đã nói tất cả.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Nhanh như vậy?” Trương thị lại hỏi.
“……. Ta nói một lèo xong, ta, ta liền đi ra.” Liên Thủ Tín nói.
…………………………………
Nhìn vẻ mặt lặng lẽ của mọi người, Liên Thủ Tín có cảm giác thất bại.
“Cha, người quá thông minh, nên làm như vậy.” Liên Mạn Nhi vội vàng
cười nói. Trông cậy vào việc Liên Thủ Tín giảng giải với Chu Thị cùng
Liên lão gia tử mà thắng được là không thực tế. Liên Thủ Tín chính là
một người đàng hoàng, không giỏi nói năng, chỉ cần nói những điều nín
nhịn trong lòng, nói ra những điều trọng yếu, còn lại cứ để cho Liên lão gia tử cùng Chu thị tự mình suy ngẫm đi.
“Cha, cha nên làm như vậy.” Ngũ lang cũng cười nói. Bất kể thế nào,
đây đối với Liên Thủ Tín, đối với cái nhà này mà nói, lại là một khởi
đầu rất tốt.
Thức ăn đã làm xong, đang bày biện ở đại sảnh, lấy quy củ cũ của Liên gia, chỉ có Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang, tiểu Thất được ngồi bàn trên ăn cơm.
“Lên bàn cùng nhau ăn cơm đi.” Liên lão gia tử cười nói “ Vợ lão Tứ, Chi Nhi, Mạn Nhi cũng cùng nhau ăn đi."