Edit: Gà rù
Đính chính: Do bản raw của chương
530 bị lỗi, nên 2 chữ cuối Ngũ lang nói là “nịch sát”, không phải 2 chữ
“không được”. Beta đã sửa lại rồi.
Trong lúc đó, Liên lão gia tử đã mấy lần phản đối, đầu tiên là phản
đối việc phân chia rõ ràng như vậy, sau lại không đồng ý đem mười hai
mẫu đất cho người khác thuê, nói ông có thể đem con cháu của mình trong
thượng phòng đi trồng trọt. Những ý kiến bất đồng này đều bị đám người
Ngô Ngọc Xương khuyên nhủ. Liên lão gia tử liền nhìn sang Liên Thủ Tín
và Ngũ lang. Ngũ lang chỉ nói với Liên lão gia tử hai từ…
“Nịch Sát”
Hai chữ Nịch sát (cưng chìu là giết hại) này làm cho Liên lão gia tử
nhất thời cứng họng, thậm chí còn không chú ý tới thời điểm Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang rời đi.
Mà bên nhà Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị mấy phần lễ, mang đến chỗ Lý
Chính, Ngô Ngọc Xương nhờ cậy hòa giải chuyện tranh chấp đất đai.
Liên Mạn Nhi không biết Liên lão gia tử đã suy xét rõ ràng hay chưa,
cũng không rõ rốt cuộc lão đối với người hai phòng Liên Thủ Nhân cùng
Liên Thủ Nghĩa, hay nói đúng hơn là đối với một nhàLiên Thủ Nhân này có
nịch sát thật hay không, nhưng Liên lão gia đã không còn đưa ra ý kiến
phản đối đối với chuyện này.
Liên lão gia tử không phản đối, bọn người Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, cho dù có bất mãn, cũng không có chỗ mà lên tiếng.
Chuyện này, coi như là đã được định đoạt rồi.
Những khi nhàn rỗi ngồi cùng nhau, cả nhà khó tránh khỏi lại nhắc tới sự việc kia.
“Xem ra mấy ngày nay ông nội con đều ăn không ngon ngủ không yên, mới phải cân nhắc đến chuyện này .” Liên Mạn Nhi nói, “Trong lòng của ông
nội con, đối với nhà Đại bá là toàn tâm toàn ý. Ông nội đối với bọn họ
kỳ vọng cao như vậy, để nghĩ được thông suốt thế này, khẳng định là
không dễ dàng, ông sẽ thực sự nịch sát mấy người nhà Đại bá chứ?”
Liên lão gia tử cũng không cho rằng ông dung túng Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, ông chỉ là đem tiền đồ của cả nhà đều ký thác (gửi gắm) ở trên
người trưởng tử cùng trưởng tôn. Vì muốn trưởng tử, trưởng tôn có thể
làm rạng ranh gia tộc, ông tình nguyện chính mình đi đầu, tự mình nêu
gương, dồn lực của cả nhà để cấp dưỡng (cung cấp và nuôi dưỡng) trưởng
tử, trưởng tôn. Chắc chắn Liên lão gia tử sẽ không cho rằng đó chỉ là
cấp dưỡng thôi, ông hẳn là nghĩ việc cung cấp này là điều kiện tất yếu
vì đầu tư cho bọn họ cũng chính là đầu tư cho sự phát triển của cả gia
đình.
Lời của Ngũ Lang như sét đánh giữa trời quang, mấy năm nay chưa hề có người nào nói qua với Liên cả lão gia tử như vậy. Để hiểu được chuyện
này, đối Liên lão gia tử, thật vô cùng khó khăn. Mà đợi đến lúc Liên lão gia tử đã hiểu ra, cũng chỉ còn lại nỗi ân hận mà thôi.
Tuy thế, “Sáng hiểu rõ, tối chết cũng cam” (朝闻道, 夕死可矣: Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ; buổi sáng nghe được chân lý, buổi tối chết đi cũng không tiếc nuối), cho dù là hiểu được khi đã muộn, còn hơn là cả đời cứ mơ hồ như thế.
“Hiện tại, ông nội con đối với Đại bá, Nhị bá đã hiểu rõ. Bà nội
dường như cũng đã thay đổi, đối với việc này, cũng chưa thấy nói gì.”
Tiểu Thất vừa ăn miếng khoai lang nướng thơm ngào ngạt vừa nói.
Hương vị của miếng khoai lang nướng so với của cả củ khoai lang cũng
giống nhau, chỉ khác là đem khoai lang rửa sạch, cắt thành từng miếng có độ dày vừa phải, sau đó đặt ở trên vỉ nướng, nướng chín cả hai mặt.
Trương thị đối với chuyện ăn uống, rất chiều chuộng mấy hài tử. Thỉnh
thoảng còn cho mỡ vào trong chảo, thả miếng khoai vào rán, ăn ngon vô
cùng.
Đôi khi, Liên Mạn Nhi còn có thể đem khoai lang thái sợi, đem đi xào
như xào khoai tây sợi, chỉ là không ngâm nước làm mất đi tinh bột. Khoai lang sợi xào như vậy, ngọt ngào, mềm dẻo, hương vị rất hấp dẫn.
“Ta thấy hành vi của lão thái thái có chút không bình thường. Cả ngày gây khó dễ Đại đương gia phu nhân.” Trương thị nói.
Chu thị gây khó dễ Cổ thị, Liên gia không có ai đi ngăn cản. Liên Mạn Nhi một bên mắt lạnh quan sát, cảm thấy Liên lão gia tử đối với việc
này ẩn ẩn thái độ phản đối. Mà người bên ngoài lại càng không lên tiếng. Chuyện cùng bà mối cấu kết, lừa gả em chồng cho một lão già gần tám
mươi tuổi, khiến cho những người nông dân đứng đắn vô cùng phỉ nhổ Cổ
thị.
“Theo con thấy, thời điểm nội mới trở về, đúng là cử chỉ có chút hơi
điên rồ rồi, nhưng mấy ngày này có vẻ đã khá hơn nhiều. Con qua đó nói
chuyện đất đai, nội nghe rất chăm chú. Hiện tại, việc cơm nước bên kia,
phải làm đồ ăn gì, dùng bao nhiêu gạo, đều là do nội an bài, cùng với
trước kia không có gì khác biệt cả.” Liên Mạn Nhi nói tiếp, “Chẳng qua,
nội không giúp mấy người Đại bá, Nhị bá nữa, thực sự là như vậy.”
“Tâm đã lạnh rồi, chuyện của Tú Nhi bày ra trước mắt như thế, đời
này, nội con cũng không còn có thể hướng về hai phòng kia như trước
nữa.” Trương thị nói.
Người một nhà đều gật đầu, cảm thấy Trương thị nói rất đúng.
Sở dĩ Chu thị uy hiếp, lừa Liên Tú Nhi cứu một mọi người khỏi cái
chết, là nghe bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa xúi giục, bà thật
không nghĩ tới sẽ đem xui xẻo đến cho Liên Tú Nhi. Hiện tại, Chu thị mới rõ ràng, con cả cùng con thứ lừa gạt bà, mà bà sau khi bị lừa gạt, lại
đi lừa gạt Liên Tú Nhi.
Chu thị hối hận, nhưng bà sẽ không hận chính mình. Tính cách của bà
vốn như vậy, luôn tìm cách bao biện cho chính mình, đi oán người khác
gấp bội. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa dù sao cũng là con trai của bà,
cho nên, bà đem tất cả oán hận đều trút trên người Cổ thị. Mà cùng lúc
đó, đối với Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, bà cũng không còn đối xử
như xưa.
“Ngày đó ông nội ngất xỉu, tam bá vừa trở lại, mọi người có thấy nội
đối với tam bá vô cùng ân cần không, còn con đi tìm lang trung, bỏ tiền
ra mua thuốc, lại còn giúp bọn họ đòi lại đất đai, thế mà nội đối với
con, tuy không mắng mỏ giống như trước, nhưng một câu dư thừa cũng không có nói, nội chỉ lôi kéo tay tam bá mà khóc.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Lễ tuy không có gì xuất sắc, nhưng trong mấy đứa con, người
mà Chu thị có thể khống chế cũng như tin cậy được, chỉ có Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, Chu thị đã khống chế không nổi,
cũng không đáng tin cậy. Còn Liên Thủ Tín, tuy đáng tin nhưng Chu thị
lại không thể khống chế.
“Nội của con đó, không phải là người tầm thường đâu.” Trương thị cảm thán.
. . . . . .
Thu xếp ổn thỏa chuyện bên nhà cũ, cả nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu
bận bịu chuyện của chính mình. Ngoài ruộng, sau khi trồng vụ lúa mạch
thứ hai, cũng vừa đến thời điểm thu hoạch cải trắng cùng đậu nành.
Cải trắng thu hoạch về, toàn bộ được đưa tới xưởng dưa chua. Còn đậu
tương, do thời gian thu hoạch tương đối sớm, có hơn phân nửa số đậu
tương vẫn còn xanh non. Những thứ này đều chờ Liên Thủ Tín liên hệ với
tửu lâu, khách điếm để bán ra. Nếu bán không hết, sẽ chở tới hầm dự trữ. Khi đem dự trữ, sẽ để cùng một chỗ với cây đậu tương non, như vậy có
thể bảo quản trong thời gian dài.
Mà ở trong nhà, bên chỗ xưởng dưa chua đã có người trông coi ổn thỏa, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi chỉ cần mỗi ngày qua đó xem
xét, tính toán sổ sách là xong.
Hôm nay trời nắng, ăn xong điểm tâm, Trương thị liền thu xếp chọn hạt đậu, bắt đầu chuẩn bị làm Tàu hủ khối .
Các hộ nông dân đều tự mình ủ tương, bình thường ủ một vại tương to có thể đủ ăn trong hai năm.
Nhà Liên Mạn Nhi hiện giờ nhân khẩu nhiều, hơn nữa cửa hàng Liên Ký
cũng cần dùng tương, hàng năm nhà nàng đều phải ủ ba vại tương. Bước đầu tiên khi chế biến tương đó là làm Tàu hủ khối vào cuối mùa thu hoạch.
Ủ tương là một chuyện đại sự đối với các hộ nông dân.
Trong nhà có đầy tớ, nhưng chuyện ủ tương, Trương thị muốn tự mình ra tay, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi vì thế cũng không nhàn rỗi. Ở nông
thôn, bà chủ của mỗi gia đình tất nhiên phải biết ủ tương, nên hai tỷ
muội ngoan ngoãn đi theo Trương thị học hỏi tay nghề.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, vợ Hàn Trung, còn có thêm
tiểu Hỉ, chủ tớ mấy người bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Đầu tiên là chọn đậu tương, hạt đậu để ủ tương phải là loại tốt nhất, không được chọn loại
bị sâu đục. Sau khi chọn xong đậu, rửa sạch, cho vào nồi luộc chín.
Đem đậu đã luộc chín, vớt ra, để ráo, bỏ vào cối xay để xay. Đậu tương phải xay nhuyễn, như vậy làm Tàu hủ khối mới ngon.
Mấy chủ tớ đều đeo tạp dề, tóc thì dùng khăn búi gọn lên trên, mặt
bịt khẩu trang tự khâu bằng vải mỏng. Nếu muốn thành công, tức là chế
biến được tương có hương vị thơm ngon, việc đầu tiên đó là phải đảm bảo
vệ sinh. Tất cả các dụng cụ đều phải sạch sẽ, hơn nữa không được dính
chút dầu mỡ. Nếu không, tương ủ ra dù không phải toàn bộ bị hỏng thì
cũng là mùi vị cổ quái, khó có thể nuốt trôi.
Cùng dùng một loại nguyên liệu, áp dụng các bước chế biến giống nhau, nhưng mỗi người khác nhau sẽ chế biến ra tương có hương vị khác nhau.
Những người nông dân đều nói, tương nhà nào vị nhà nấy (tương mỗi nhà có hương vị khác nhau), không có chuyện tương của hai nhà có mùi vị hoàn
toàn giống nhau.
Mà tương do Trương thị ủ, hương vị thơm ngon, cũng thuộc vào hàng có
tiếng trong thôn. Trước kia khi còn ở nhà cũ, trong nhà mời khách nên
làm vài món sang trọng, đều dùng đến tương, Liên gia cả khách lẫn chủ
đều cầm bát lên múc đến nửa chén tương.
Dùng cối đá để xay nhuyễn đậu tương cũng không quá khó khăn, chỉ cần
đứng ở một bên cầm tay nắm của cối đá xoay đều, đậu đã được nghiền mịn
sẽ chậm rãi chảy ra theo khe của thớt (cối dưới), rơi vào trong chiếc
chậu to đặt ngay bên dưới.
Kế tiếp, dùng tay nhào nặn bột đậu tương xay nhuyễn thành từng khối,
gọi là Tàu hủ khối. Để cho Tàu hủ khối thật mịn, lấy tay nén vẫn chưa đủ mà còn phải đập, đem Tàu hủ khối đập thành miếng hình hộp chữ nhật rắn
chắc, việc chế biến Tàu hủ khối đến đây mới coi như là hoàn thành.
Tàu hủ khối sau khi đã chế biến tốt phải đem phơi dưới ánh nắng mặt
trời, phơi khô cho bốc hết hơi nước, rồi thu vào trong nhà, đem treo lên trên xà nhà, để cho nó tự lên men.
Tàu hủ khối đến năm thứ hai thì lên men hoàn toàn, lúc này mới có thể lấy để ủ tương.
Mấy mẹ con ở nhà làm Tàu hủ khối, ngoài ruộng Liên Thủ Tín cùng với
mấy người đầy tớ cũng đã thu hoạch xong cải trắng và đậu nành. Sau đó,
Liên Thủ Tín lại bắt đầu tuyển người, trước lúc mùa đông đóng băng phải
tiến hành nạo vét mấy hồ sen cùng ao cá.
Nhà bọn họ cấp tiền công thỏa đáng, lại còn cung cấp thêm đồ ăn, cho nên rất nhiều người sẵn lòng đến xin làm công.
Nhị Lang cũng đến đây, hắn trực tiếp đến tìm Liên Thủ Tín.
Triệu Tú Nga bỏ đi, Nhị Nữu Nữu vốn đang bú sữa, hiện tại không có
sữa uống, mỗi ngày chỉ có thể uống chút nước cơm. Nước cao lương không
được, phải là nước cơm mới có thể dùng. Nhị Nữu Nữu từ nhỏ đã có chút
gầy yếu, bây giờ lại không được chăm sóc chu đáo, thức ăn không đầy đủ,
càng yếu ớt như mèo con.
Nhị Lang nghĩ đến đi làm công, để trong nhà bớt đi một miệng ăn, đồng thời bản thân hắn có thể ăn được một chút cơm no.
“. . . . . . Tứ thúc, cháu….cháu ăn nhiều, nhưng mà…cháu….cháu…cũng
làm nhiều. Công….tiền công gì đó, thúc cấp cho cháu chút gạo kê là được, Nhị Nữu Nữu. . . . . .” Nhị Lang có chút nghẹn ngào.
Bởi vì Triệu Tú Nga duyên cớ, hơn nữa Nhị Nữu Nữu là nữ nhi, bọn họ ở Liên gia không có chút địa vị.
Nhìn thấy tên tiểu tử to đầu như vậy ở trước mặt mình rơi lệ, Liên Thủ Tín không nỡ nhẫn tâm.
“Ngày đó tứ thẩm cháu cùng với Mạn Nhi và Chi Nhi cũng đã nói qua,
nhưng do dạo gần đây trong nhà bận rộn, nên chưa tính tới. Cháu cần gạo
kê cho hài tử, cái này còn dùng để trừ tiền công gì, ta lấy cho cháu”
Ấn tượng của nhà Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang không tệ, Nhị Lang ít
nói, tính tình hiền lành, tuy không có tiền đồ nhưng bụng dạ không xấu,
làm việc không dùng mánh lới. Triệu Tú Nga bỏ đi, bỏ lại hài tử còn chưa đầy một tuổi cho Nhị Lang. Phòng trên bên kia không ai chăm sóc giúp,
Hà thị thì lười biếng, Liên Nha Nhi thì còn nhỏ, cũng không thể giúp
chăm sóc đứa nhỏ. Người một nhà đều cảm thấy Nhị Lang rất đáng thương.
Họ cũng đã cẩn thận hỏi thăm, thời gian ở bên Thái Thương, bản thân Nhị Lang cũng không làm chuyện gì xấu cả.
Đối với Nhị Lang cùng Nhị Nữu Nữu, Liên Mạn Nhi các nàng nguyện ý vươn tay giúp đỡ.