Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
“Diệp nhi, muội mới vừa phát hiện mất tiền, vậy muội nhớ lần cuối
cùng thấy tiền vẫn còn là khi nào không?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Chính là ngày trước hôm muội cùng mẹ lên trấn trên họp chợ, đem toàn bộ trứng gà trong hai tháng bán đi. Lúc trở lại, mẹ muội liền đem tiền
bán trứng bỏ vào trong hồ lô. Hai ngày này trong nhà cũng không có ai đi xem, nhưng mới vừa rồi mẹ bảo muội cầm tiền đi mua khối đậu hủ, thì
muội mới phát hiện tất cả tiền bán trứng gà đã không còn . . . .Cộng
thêm tiền bán trứng mấy lần trước đặt chung một chỗ, tổng cộng có một
trăm hai mươi sáu văn tiền, tất cả đều mất sạch, một đồng xu cũng không
để lại cho chúng ta.”
Liên Diệp Nhi vừa thở phì phì vừa nói, đến cuối cùng, trong giọng nói còn mang theo nức nở.
Trong nhà người nông dân, có nuôi một ổ gà hoặc vịt, đẻ ra trứng thì
lại không nỡ ăn, đợi gom đủ số lượng, sẽ mang trứng lên chợ bán. Bán
được tiền, trừ những thứ cần thiết, thì sẽ không dùng đến, một đồng
tiền, tích góp được từng chút là chuyện không dễ.
Ba miệng ăn nhà Liên Diệp Nhi đều có thu nhập, điều này là hiếm thấy
trong nhà người nông dân. Nhưng mà, bọn họ hay ăn mặc tiết kiệm, thậm
chí còn tiết kiệm hơn so với những gia đình bình thường. Trừ lúc lễ mừng năm mới còn lại thì cả nhà Liên Diệp Nhi đều không nỡ ăn một quả trứng
nào.
Một trăm hai mươi sáu văn tiền, là tiền các nàng tích góp được trong
vài tháng mới có. Mà số tiền kia, ở trong mắt của người nông dân, có thể coi là một khoản tiền rất lớn.
Ở trong mắt người nhà nông, trộm tiền và trộm một hai bó củi hay một
vài cọng rau nhà người khác là không thể so sánh. Huống chi, đây không
phải là mấy văn tiền, mà là hơn một trăm văn tiền. Bất luận là thế nào,
cũng không thể tha thứ cho việc ác này.
Người dân trong Tam thập lí doanh tử thật thà chất phác, nhất là khu
nhà cũ của Liên gia ở đầu phố, gần như có thể đạt tới tình trạng ngày
đêm không cần đóng cửa. Mười hai canh giờ mỗi ngày trong nhà của Liên
gia, đều có người. Nhà Liên Diệp Nhi mất tiền. Có thể kết luận, người
trộm tiền nhất định là ở bên trong nhà cũ, là nội ứng.
Điều này làm cho người ta không thể không nghĩ đến những người sống
bên trong nhà cũ. Ngày thường thì có mấy người Hà gia có thói quen trộm
cắp. Mà đồng thời với tiền bán trứng gà nhà Liên Diệp Nhi bị mất, Cổ thị và Liên Đóa Nhi lại mất tích, điều này khiến cho nghi ngờ của mọi người càng tăng.
Cổ thị và Liên Đóa Nhi đều là chân nhỏ, muốn tự mình đi ba mươi dặm
đường từ đây lên huyện thành, chính là chuyện không có khả năng. Mà nếu
như có đủ tiền, hai người kia có thể đi xe ngựa thay cho đi bộ.
Như vậy rốt cuộc là người của Hà gia trộm tiền, hay là Cổ thị và Liên Đóa Nhi trộm tiền.
“Diệp Nhi. Chỗ nhà muội để tiền bán trứng gà, trừ các muội biết ra
trong nhà cũ còn ai biết không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội và mẹ muội rất cẩn thận.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Ý của những lời này chính là, trừ ba người nhà các nàng thì không có người biết chỗ để tiền bán trứng gà.
“Vậy những chỗ khác trong nhà có bị lục qua hay không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Không có, gì cũng không thấy, chỉ có tiền là bị mất.” Liên Diệp Nhi
nói xong, đột nhiên như nghĩ ra điều gì rồi kêu a một tiếng, “Muội nhớ
ra rồi, ngày đó, thời điểm muội cùng mẹ để tiền vào trong hồ lô, Nhị
tiểu tử Hà gia dường như đang ở bên ngoài. Nhất định là hắn, nhất định
là hắn nhìn lén chỗ chúng muội để tiền rồi trộm đi.”
Liên Diệp Nhi vừa nói xong liền kích động lên. Thật ra thì lúc vừa
phát hiện tiền bị trộm, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là mấy người
Hà gia.
“Hai ngày này mấy người Hà gia có đi ra ngoài không?” Liên Mạn Nhi
vội hỏi. Nàng hỏi như thế, là có hi vọng vài phần, nếu là mấy người Hà
gia không có ra ngoài, khẳng định là còn chưa có xài tiền trộm được. Như vậy thì hy vọng có thể tìm được tiền trở lại.
“Muội không biết, Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi cau mày nói, “Tỷ cũng
biết, muội và mẹ mỗi ngày phần lớn thời gian đều ngồi trong cửa hàng,
không có chuyện gì thì chúng muội cũng không trở về.”
“Không việc gì.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói. Ở nhà cũ
Liên gia nhiều ngày như vậy, trong Tam thập lí doanh tử này gần như
không ai không biết, hai tiểu tử Hà gia thích trộm đồ. Hơn nữa ở trong
thôn này, muốn làm chuyện gì đó mà tránh được tai mắt của mọi người,
cũng là chuyện không dễ dàng, huống chi là mấy người Hà gia bị mọi người “để ý”.
Một trăm mười mấy văn tiền, muốn phi tang thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
“Diệp Nhi, ta với muội qua đó một chút.” Nhìn bộ dạng gấp gáp của
Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi liền nói. Nhà Liên Diệp Nhi kiếm được một
văn tiền cũng không phải dễ, hơn nữa các nàng còn phải trả tiền thuê
phòng. Còn nữa, chuyện gì đã xảy ra một lần thì khó tránh khỏi sẽ không
có lần thứ hai, bây giờ dám trộm một trăm mười mấy văn tiền của nhà Liên Diệp Nhi, sau này e rằng còn dám trộm nhiều hơn.
Liên Mạn Nhi quyết định phải giúp Liên Diệp Nhi làm rõ chuyện này, phải lấy lại số tiền bị trộm.
Quyết định xong, Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Hỉ cùng hai nha hoàn,
trực tiếp đi về phía nhà chính của Liên gia. Bước vào cổng nhà cũ, Liên
Mạn Nhi bảo Tiểu Hỉ mang theo hai nha hoàn đi về phía tây sương phòng,
đem vợ của Hà lão lục và ba tiểu tử kia ra, còn nàng cùng Liên Diệp Nhi
đi thẳng lên nhà trên.
Trong phòng trên, trừ Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử, Chu thị, Liên
Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa, Nhị lang thì Tưởng thị cùng Hà thị đều đang ở đây. Thời điểm Liên Mạn Nhi đi tới cửa là lúc bọn họ đang
nói chuyện.
” . . . . . Chuyện này, hai người có dám thề nói là trước đó hai
người không biết không?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ,
“Bây giờ người thì không biết là đang ở đâu, người lại không chịu nói
thật, ít nhất cũng phải để cho cha mẹ yên lòng chứ.”
Liên lão gia tử cùng Chu thị nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân cùng Liên
Kế Tổ, chờ bọn họ trả lời .Chu thị mang vẻ mặt khó lường liếc mắt nhìn
Tưởng thị.
“Thật sự là không biết.” Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ bị nhìn chằm chằm vô cùng không tự nhiên, chầm chậm trả lời.
“Nghe lão Tứ nói như thế, con cũng mới nhớ trở lại. Có lẽ thật sự có
chuyện như vậy, nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán của lão Tứ, cũng
không phải là hoàn toàn đúng. Nếu không, để con cho người lên huyện tìm, sớm tìm được người thì cũng có thể an tâm.” Liên Thủ Nhân lại nói tiếp.
“Người nào đi huyện, là mày đi sao?” Chu thị nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân, hung dữ hỏi.
“Này, cái này . . . . ” Liên Thủ Nhân thấy Chu thị nói như vậy, nên nói chuyện cũng có chút ấp úng.
“Mày còn cái này cái kia làm gì.” Chu thị bùng nổ, chỉ vào Liên Thủ
Nhân mà mắng, “Mày nói mày muốn đi không phải là được rồi sao? Mày đó,
mày cũng muốn vào trong thành, đi theo Tống gia luôn đi, đi theo khuê nữ của mày ăn uống no say, hưởng phúc đi. Mày theo tao nói linh tinh gì
đó, tao không đồng ý. Mày đây là công khai không được, liền ngấm ngầm
làm.”
“Lão đại mày rất biết tính toán đó. Trước hết để cho vợ của mày mang
theo đứa nhỏ trộm đồ rồi chạy đi, mày thì giả bộ nói không biết, còn hù
dọa cho tao sợ, nói cái gì mà sợ là đã tự sát, lại nói sợ đụng phải
người xấu đã bị bắt cóc. Mày còn không phải là muốn thừa cơ hội này, đi
theo vào trong thành sao?”
“Ngại cuộc sống trôi qua không tốt. Chúng ta ngay từ đầu cũng không
phải là như thế này, lão Đại. Chúng ta vì cái gì mới rơi vào tình cảnh
như ngày hôm nay, còn không phải là bởi vì mày sao.” Chu thị chỉ vào lỗ
mũi Liên Thủ Nhân mà mắng, nói đến văng cả nước miếng, “Cả một nhà già
trẻ tiết kiệm đến tận kẽ răng, tạo điều kiện cho mày đọc sách. Mày trừ
cái thân phận tú tài ra thì mày đã làm được cái gì cho nhà này chưa? Ăn
chung giấu riêng, tao và cha mày chỉ còn kém cho mày ăn thịt uống máu
nữa thôi.”
“Những chuyện mà mày đã gây ra, nói đến ba ngày ba đêm cũng không
hết. Vì muốn đủ đồ cưới cho khuê nữ của mày, mày dụ dỗ lão Tứ bán con
gái, bán đi không thành, mày lại ép buộc cha mày đi vay lãi suất cao,
nói đến đó còn chưa hết, đến lúc đó mày lại không trả, người nhà phải
chạy vào trong thành, để đi tìm con người nhẫn tâm như mày, mày ngay cả
mặt mũi cũng không thấy đâu, để cho già trẻ chúng ta trả nợ cho mày, mày hận không thể chơi chết cái nhà này, chỉ còn lại mấy người các mày.”
” . . . . .Thật vất vả mới làm được chức quan nho nhỏ, liền hận không thể bỏ lại hai lão bất tử chúng ta, còn mấy người chúng mày thì đi
hưởng phúc. . . . .. Táng tận lương tâm đem muội muội ruột của mày cho
lão già sắp chết làm vợ, . . . . . Chê tao và cha mày quản lý mày, làm
hỏng chuyện của mày, mày còn ngáng chân tao và cha mày. Nếu không phải
là triều đình có quy định nói gì mà cha mẹ chết, mày cho dù là trước mặt quan gì cũng bị cách chức, mày còn không sớm đem tao và cha mày làm cho cực khổ đến chết.”
“Cha mày bao nhiêu tuổi rồi, còn phải lao lực chăm lo cho bọn mày.
Mày khỏe rồi, liền muốn chôn chúng ta, mày thì khỏe mạnh mang theo lão
bà hư hỏng làm đủ chuyện xấu vào trong thành hưởng phúc cùng Hoa nhi.”
“Mày hãy chết tâm đi cho tao.” Chu thị gắt với Liên Thủ Nhân một cái, “Vợ của mày không thể cứ để cho nó chạy như vậy, nhưng cũng không thể
để cho mày đi tìm, tránh để bánh bao thịt trước mặt chó. Tìm về rồi, tao liền bỏ nó, tao sẽ tìm người, đem chuyện nham hiểm mà nó làm nói cho
nhà lão Tống kia biết, tao xem Tống gia còn chứa nó nữa hay không? Nó
còn tưởng rằng mình được hoan nghênh, nuôi chó cũng tốt hơn so với nuôi
nó. Nuôi con chó, ít nhất nó cũng không cắn người nhà mình.”
Không thể không nói, có lúc hành động của Chu thị, còn dứt khoát hơn so với Liên lão gia tử.
Liên Mạn Nhi đợi đến khi Chu thị mắng Liên Thủ Nhân xong mới bước vào phòng.
“Mạn Nhi, con tới rồi à, trong nhà có chuyện gì sao?” Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi tới, liền vội hỏi.
“Cha, nhà Diệp Nhi mất tiền.” Liên Mạn Nhi liền nói. Liên Diệp Nhi
phát hiện mất tiền, lập tức nói với Triệu thị, sau đó hai mẹ con cũng
không ai nói ra, Liên Diệp Nhi lại đi tìm Liên Mạn Nhi, muốn Liên Mạn
Nhi nghĩ cách giúp nàng.
Rất rõ ràng, trong mắt Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị, mấy người trong
nhà cũ, cũng không thể tin tưởng và thân cận hơn Liên Mạn Nhi.
“Cái gì, nhà lão Tam mất tiền.” Liên lão gia tử nghe, lập tức hỏi.
“Ông nội, tiền nhà chúng cháu gom trứng gà đi bán mất rồi, tổng cộng
một trăm hai mươi sáu văn tiền.” Liên Diệp Nhi liền đem chuyện mất tiền
cẩn thận nói một lần.
“Nhất định là vợ lão Đại trộm tiền, nếu không, nó bó chân, không thể
nào chạy xa được!” Chu thị nghe xong lời của Liên Diệp Nhi, lập tức lớn
tiếng nói.