Edit: An
Beta: Nora
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất chuẩn bị xong xuôi, liền kiếm cớ tập trung mọi người trong nhà lại.
“Rốt cục ba đứa con muốn tặng gì cho tỷ
tỷ con đây. Hai ngày nay các con cứ lén lén lút lút làm bà cũng thấy
hiếu kì.” Lý thị tuy lớn tuổi nhưng mắt vẫn rất sáng, bà thấy mấy hài tử này chuẩn bị đưa ra đáp án rồi liền cười thúc giục: “Nhanh lên đi, nếu
không lấy đồ ra mọi người đều ngủ không yên đây này.”
“Đúng vậy, nhanh chút đi.” Trương Thải Vân cũng thúc giục.
“Muội cũng không biết?” Liên Chi Nhi
cũng hết sức tò mò, không biết đệ đệ muội muội định tặng gì cho mình.
Nàng cho rằng Trương Thải Vân đã biết rồi nên mới hỏi một câu.
“Muội mà biết thì đã sớm nói cho tỷ
rồi.” Trương Thải Vân liền nói. Tuy Ngũ Lang tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ
lời nói đều già dặn. Dù Trương Thải Vân lớn hơn Ngũ Lang một chút nhưng
trước mặt Ngũ Lang lại rất thận trọng. Vì vậy chuyện này nàng không thể
đi hỏi Ngũ Lang. Mà nàng cũng đã hỏi Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất. Tiếc là
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất lại không chịu nói với nàng dù chỉ một chữ.
Khiến cho nàng đến giờ vẫn không biết ba người này chuẩn bị lễ vật gì
cho Liên Chi Nhi.
Liên Thủ Tín, Trương thị và Trương Vương thị đều cười nhìn ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất, mong đợi đáp án của họ.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Lập tức sẽ biết ngay thôi.”
Liên Mạn Nhi nói xong liền rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy, đưa cho Liên Chi Nhi.
“Tỷ, bọn muội thêm trang cho tỷ, đây là một món.” Liên Mạn Nhi cười nói với Liên Chi Nhi.
“Mau mở ra xem là cái gì?” Mọi người đều thúc giục Liên Chi Nhi.
Mặt Liên Chi Nhi đỏ bừng vì vui mừng và cảm động, dưới sự thúc giục của mọi người, nàng mở cuộn giấy ra.
“Là khế thân?” Dù Liên Chi Nhi không sốt sắng với việc đọc sách cho lắm nhưng dưới sự đốc thúc của đệ đệ muội
muội nhà mình, cũng xem vài cuốn sách, đọc thư từ qua lại, sổ sách và
khế ước. Nàng có thể đọc hiểu, hơn nữa còn tính toán được.
Thứ Liên Mạn Nhi tặng cho nàng là khế thân của một nhà bốn người.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi vừa cười gật đầu vừa dùng mắt ra lệnh với Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh đang hầu hạ bên cạnh.
Hai nha đầu lui xuống, lát sau liền dẫn
vào bốn người. Bốn người này là một gia đình: hai vợ chồng ba mươi mấy
tuổi, dẫn theo một con trai một con gái. Đây là một gia đình tự nguyện
vào làm ở thôn trang của Liên gia. Bởi vì trung hậu, giỏi giang nên được mấy người Liên Mạn Nhi chọn ra, tặng cho Liên Chi Nhi làm đầy tớ.
Ở niên đại này, tuy nói là có tiền có
thể mua người hầu nhưng trong thực tế lại không như vậy. Quan lại sai
bảo hạ nhân không cần kiêng kị, mà người không có chức quan cũng có thể
mua người hầu nhưng quy củ lại không chặt chẽ bằng.
Nói vậy cũng không phải do nhà những
người này không đặt ra quy củ chặt chẽ, mà là những người không có chức
quan thì chỉ dựa vào tiền bạc nên có rất nhiều người và việc khó có thể
áp chế.
Ví dụ như nhà Ngô Ngọc Quý có tiền, hoàn toàn có thể mua người hầu. Nhưng nhà hắn không làm vậy, chẳng qua chỉ
thuê người làm thuê, chạy việc vặt, giúp đỡ một số việc trong nhà. Mà
đại đa số địa chủ trong sạch đều chỉ thuê người làm, làm công ngắn hạn
chứ rất ít người bán thân.
Loại kiêng kị này cũng áp dụng cho
phương diện lấy vợ. Người nông dân dù thực chất là dùng tiền mua vợ
nhưng tuyệt đối không có khế thân, vẫn đón dâu như bình thường. Một mặt, vì nói là mua người sẽ không dễ nghe. Hơn nữa một nam nhân bình thường
không thể cưới người vợ môn đăng hộ đối, còn phải mua nữ nhân, điều này
quá mất mặt. Mặt khác, vì chỉ là thường dân áo vải, dù có tiền, luật
pháp cũng không cấm nhưng vẫn lo lắng không dám mua người, bởi dù có mua cũng chưa chắc đã khuất phục được hoàn toàn.
Vì vậy nên trừ khi là nơi rừng sâu núi
thẳm, người nông dân sẽ không tới chỗ kẻ buôn người mua nữ nhân để thành thân, dĩ nhiên càng không mua người về hầu hạ.
Lúc nhà Liên Mạn Nhi có cổng chào ngự
ban, lại thêm một tú tài là Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cũng chưa định tặng
nha đầu hồi môn cho Liên Chi Nhi.
Mà bây giờ Liên Thủ Tín được làm quan, tình huống không giống nữa.
Liên Chi Nhi vừa kịp khoảng thời gian tốt!
Liên Mạn Nhi bảo bốn người nhà này dập đầu với Liên Chi Nhi.
“Chuyện này…” Liên Chi Nhi không nghĩ tới bọn đệ đệ muội muội tặng nàng bốn người hầu, theo bản năng định từ chối.
Liên Mạn Nhi cũng không cho lời từ chối
của Liên Chi Nhi ra khỏi miệng đã sai Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh dẫn người đi thu xếp chỗ ở, đến lúc đón dâu sẽ cùng đi theo tới Ngô gia.
“Tỷ, nhà của Gia Hưng ca không có người
hầu. Tỷ gả đi, chưa nói tới việc nhà của Gia Hưng ca, chỉ riêng đất đai, xưởng, cửa hàng xay bột tặng cho tỷ làm của hồi môn đã khiến tỷ bận tối mắt tối mũi rồi. Bốn người này đến lúc đó sẽ nghe theo tỷ sắp đặt.”
Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi: “Trước kia tặng người làm của hồi môn cũng được nhưng không thể quá lộ liễu. Hiện tại tặng lại vừa đúng lúc.”
“Chi Nhi à, con cứ nhận đi. Đây là tấm
lòng của đệ đệ muội muội con mà.” Trương thị liền nói: “Sau này con đi
làm vợ người ta, việc cũng không nhẹ nhàng như ở nhà. Nàng dâu và tiểu
nha đầu kia con giữ ở bên người giúp xử lý việc nhà. Cũng để cho mẹ
chồng con và Gia Ngọc được thoải mái hơn.”
“Người đàn ông và đứa con trai kia cứ
sắp xếp cho họ ở bên ngoài, đi theo cha chồng con và Gia Hưng, giúp làm
việc vặt, trông nom ruộng đồng.” Liên Thủ Tín cũng nói.
“Đây là chuyện tốt, Chi Nhi, cháu không
nên từ chối.” Trương Vương thị cũng cười nói: “Đúng như Mạn Nhi nói, đây là thời điểm tốt nhất. Bây giờ cha cháu là Trung Thư lão gia, mẹ cháu
là nhũ nhân, cháu chính là thiên kim đại tiểu thư, nên cần có người hầu
hạ.”
“Trước kia là nông dân thì không nói, sợ giảm phúc. Hiện nay nên như vậy.” Lý thị cũng nói.
Trương Thải Vân, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều khuyên Liên Chi Nhi nhận người.
“Vậy cũng được.” Liên Chi Nhi được mọi
người khuyên bảo mới nhận khế thân của bốn người. Trong lòng nàng cảm
kích đệ đệ muội muội đã suy nghĩ chu đáo cho nàng, chẳng qua là xưa nay
nàng hay e thẹn, không giỏi biểu đạt.
“Tỷ, mấy người kia đi theo tỷ, tỷ và Gia Hưng ca bàn với nhau, đổi tên đổi họ cho bọn họ cũng được.” Liên Mạn
Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Ừ.” Liên Chi Nhi cười gật đầu.
“Mạn Nhi, muội nói đây là một việc, có phải còn có việc thứ hai hay không?” Trương Thải Vân cười hỏi.
“Đương nhiên là có.” Liên Mạn Nhi cười ra hiệu với Ngũ Lang.
Ngũ Lang cũng rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy, đưa cho Liên Chi Nhi.
Liên Chi Nhi nhận lấy cuộn giấy, mở ra
đọc qua, lập tức giật mình, tay cầm giấy cũng bắt đầu run rẩy. Nàng cố
gắng lướt qua nội dung đại khái của tờ giấy, tay giống như bị bỏng.
“Cái này… cái này không được, tuyệt đối
không được.” Tay Liên Chi Nhi run rẩy, vội đưa cuộn giấy cho Liên Mạn
Nhi ngồi cạnh nàng, giống như ném củ khoai nóng đi vậy.
Lý thị, Trương Vương thị và Trương Thải
Vân đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, các nàng cũng không biết chữ nên không
biết Ngũ Lang tặng cho Liên Chi Nhi thứ gì mà khiến Liên Chi Nhi kích
động đến như thế, hơn nữa hình như còn dọa nàng không nhẹ.
“Là cái gì vậy?” Trương Thải Vân ngây ra hỏi.
“Là cổ phần của tiệm vịt nướng.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Vừa rồi Ngũ Lang tặng cho Liên Chi Nhi là khế ước một phần cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng.
Ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu
Thất đã bàn bạc với nhau, được sự đồng ý của vợ chồng Liên Thủ Tín và
Trương thị rồi mới đưa ra quyết định này.
Hình thức đầu tư cổ phần cũng không phải là chuyện mới mẻ ở nhà Liên Mạn Nhi.
Cửa hàng bánh bao Liên Kí ban đầu là vất vả làm việc, sau đó thì phân chia tiền công. Về sau, cả nhà dù không
tới cửa hàng làm việc nhưng mỗi tháng đều có tiền công cố định. Sau nữa
lại bởi tiền lời tăng lên, của cải nhiều lên, tiền công cũng tăng mấy
lần. Cuối cùng dưới sự đề nghị của Liên Mạn Nhi, không phân chia cố định số lượng nữa mà chia theo tiền lời, cũng chính là chia hoa hồng.
Liên Mạn Nhi từng chút một, nhẹ nhàng không tiếng động đưa hình thức đầu tư cổ phần vào, khiến cho cả nhà đều tiếp nhận.
Gần đây khai trương tiệm vịt nướng, tặng Trầm Lục hai thành cổ phần danh nghĩa, ngoài ra chưởng quỹ và các nhân
viên nòng cốt của phòng thu chi vừa có tiền công hàng tháng vừa được
nhận thêm hoa hồng cố định. Những thứ này tất nhiên cũng có khế ước giấy trắng mực đen rõ ràng. Mà trong nội bộ nhà mình, Liên Mạn Nhi cũng làm
theo cách như thế, chia cổ phần danh nghĩa ra.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất và nàng, ai cũng có một phần cổ phần danh nghĩa.
Về phần tiền lời còn thừa sau khi mọi
người chia nhau thì đưa vào công quỹ, để trả các loại chi phí trong nhà, tích góp làm vốn mở rộng làm ăn.
Lượng bạc chia hoa hồng hàng năm của một phần cổ phần tiệm vịt nướng không tính theo hàng trăm, thậm chí cũng
không tính theo hàng nghìn mà tính theo hàng vạn. Liên Chi Nhi không
biết rõ cụ thể các khoản của tiệm vịt nướng nhưng lượng tiền lời lớn ra
sao, nàng cũng biết.
Cho nên lúc nhận được khế ước một phần cổ phần danh nghĩa, nàng mới giống như lửa đốt tay, không biết phải làm sao.
“Không, cái này không được, tỷ không thể nhận.” Liên Chi Nhi vội vàng nói, bởi vì không giỏi nói năng mà có mấy
câu nói không mạch lạc: “Tỷ lấy đã đủ nhiều rồi. Cái này cũng quá giàu
rồi.”
“Chúng ta có được cuộc sống như ngày hôm nay… tỷ… tỷ thật sự không đóng góp chút gì. Tỷ và… tỷ và Mạn Nhi không
thể so sánh với nhau. Hai năm qua tỷ chỉ ở nhà hưởng phúc. Ngũ Lang học
hành khổ cực, thi đỗ tú tài. Mạn Nhi đối với việc trong ngoài ở nhà đều
nắm vững hơn ai hết. Ngoài ra tỷ cũng nói rồi, tính tỷ mọi người đều
biết. Tiệm vịt nướng này tỷ thật sự một chút công sức cũng không bỏ ra.
Mạn Nhi bỏ rất nhiều công, mấy tháng trời muội ấy đi sớm về tối, người
đều gầy đi.”
“Mạn Nhi còn có thể đưa ra nhiều ý kiến, tỷ dù một ý kiến cũng không có. Cổ phần danh nghĩa này nên để Mạn Nhi
cầm mới đúng, tỷ không thể nhận.”
Sau khi Liên Chi Nhi không biết nên làm sao liền kiên quyết từ chối.
“Tỷ, theo lời tỷ nói thì đệ cũng không
bỏ chút công sức nào.” Tiểu Thất tới trước mặt Liên Chi Nhi, cười hì hì
nói: “Đệ ở nhà trừ ăn ra chỉ có ngủ, đệ vẫn nhận lấy một phần. Tỷ, đây
là cả nhà bàn bạc với nhau, tặng cho tỷ, tỷ cứ nhận đi.”
Liên Chi Nhi nhìn Liên Thủ Tín và Trương thị. Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu.
“Vậy cũng không được, tỷ không thể
nhận.” Liên Chi Nhi vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu Tiểu Thất: “Tiểu
Thất, tỷ không thể so với đệ. Bây giờ đệ đọc sách, sau này sẽ giống Ngũ
Lang thi tú tài, thi cử nhân, làm quan, chống đỡ nhà chúng ta, làm rạng
danh tổ tông. Đệ nhận là đúng rồi. Tỷ… tỷ không thể nhận.”