Edit: Dao Dao
Beta: Nora
Sở dĩ Liên Mạn Nhi hỏi như thế cũng là
do có duyên cớ. Bất kể là đồ trang sức ở cửa hàng trấn trên hay tiệm đồ
trang sức trong huyện thành, vàng bạc ngọc ngà đều có, nhưng trang sức
san hô lại không nhiều. Mà loại san hô có thể sánh với chuỗi mà Ngô gia
đưa tới này thì hoàn toàn không có. Chỉ có ở tiệm đồ trang sức lớn trong phủ thành, trang sức san hô mới đa dạng.
Chuỗi san hô Ngô gia đưa, cho dù ở cửa
hàng trang sức trong phủ thành cũng là hàng đặc biệt tốt. Mà theo Liên
Mạn Nhi biết, số lần người Ngô gia đi huyện thành có hạn, như vậy, Ngô
gia mua chuỗi san hô này lúc nào?
“Cũng không phải mua.” Liên Chi Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: “Đây là đồ trong nhà truyền xuống từ đời trước.”
“Chuỗi san hô này rất quý.” Trương thị
đã cầm lấy chuỗi san hô, đánh giá tỉ mỉ, nói: “Nhà Gia Hưng hiện nay ở
trên trấn cũng thuộc giới thượng lưu. Trước kia nhà họ căn cơ khó lường. Mẹ nghe nói, ông cố của Gia Hưng ra ngoài buôn bán, hình như còn theo
thuyền ra biển, khi đó rất phát tài.”
Trước kia Ngô gia vô cùng giàu có. Đến
mấy đời sau không gây dựng gì nhiều, phần lớn đều sống bằng tiền dành
dụm. Sau nhiều lần chia nhà ở riêng, đến đời Ngô Ngọc Qúy, mấy chi dòng
chính tuy không đại phú đại quý, nhưng cũng hơn nhà nông dân.”
“Hóa ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi nghe
xong liền chậm rãi gật đầu. Ngô gia có lịch sử như vậy, đương nhiên có
thể ẩn giấu một chuỗi san hô thế này, cũng không có gì kỳ quái.
“Đừng thấy bình thường cha mẹ chồng con chi tiêu nhiều, đều là người biết dành dụm, có thể trữ tiền.” Trương thị cười nói.
“Tỷ, đồ gia truyền này cho muội, có nên không? Vật này quá quý giá!” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Cho thì muội cứ cầm đi.” Liên Chi Nhi
cười nói: “Hôm nay mấy phần lễ này là do cha mẹ chồng chuẩn bị, còn cả
Gia Hưng, mọi người cùng thương lượng… mẹ chồng cũng cho tỷ thêm vài
thứ.”
Liên Chi Nhi vừa nói chuyện, vừa để lộ
chuỗi san hô trên cổ tay cho mọi người xem. Chuỗi trên tay Liên Chi Nhi
cũng màu đỏ tươi, nhìn không ra tỳ vết. Hạt san hô còn lớn hơn chuỗi cho Liên Mạn Nhi một vòng.
Trừ chuỗi san hô trên tay, Liên Chi Nhi
còn cho Liên Mạn Nhi xem hai cây trâm đồi mồi lớn cài trên tóc nàng, nói cũng là thứ Ngô Vương thị cho.
“Còn có một chiếc khóa vàng, một chuỗi
hạt san hô giống như của Mạn Nhi, đều để ở nhà, không mang theo.” Liên
Chi Nhi lại nói: “Đây là khi kính trà cha mẹ chồng cho tỷ.”
Trừ lần đó…
“Mẹ chồng còn kéo tỷ đến phòng bà. Bà mở rương cho tỷ xem, còn lấy một hộp trang sức đeo tay cho tỷ chọn. Tỷ nói đã có đủ đeo rồi, nói mẹ chồng để những thứ đó cho Gia Ngọc đi. Mẹ
chồng nói, một hộp đó chia ra ba phần, cho tỷ hai phần, cho Gia Ngọc một phần, còn nói cho tỷ chọn trước.” Liên Chi Nhi vui vẻ nói: “Cũng chính
lúc ấy, mẹ chồng chọn lấy chuỗi hạt châu này, nói tỷ khi lại mặt thì
mang cho Mạn Nhi muội.”
Ngô Vương thị đối đãi với Liên Chi Nhi như vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe xong đều vui mừng.
“Mệnh Chi Nhi tốt, gặp được người tốt,
cũng không uổng công mẹ thắp hương lạy phật.” Vành mắt Trương thị ửng
đỏ. Bởi bản thân bà nửa đời phải xem sắc mặt mẹ chồng, thiếu chút nữa
thì cả mạng cũng chẳng còn, nên Trương thị đặc biệt chú ý đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa con gái và bà thông gia. Mà Ngô Vương thị đối xử
với Liên Chi Nhi như vậy, ngoài khiến bà thở phào nhẹ nhõm, thì càng
thêm vui mừng vô cùng.
Thậm chí còn có cảm giác, lúc này con gái sống vui vẻ làm vơi bớt những cực khổ trước kia của bà.
Liên Chi Nhi chỉ nói với Trương thị và
Liên Mạn Nhi Ngô Vương thị đối với nàng tốt ra sao, nhưng những gì chính nàng làm, thì lại chỉ lướt qua. Liên Mạn Nhi hỏi kĩ mới biết, thì ra
lúc kính trà cho Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị vào buổi sáng sau đêm tân hôn, Liên Chi Nhi ngoài tặng giày, còn mở rương lấy khế đất hồi môn,
khế thư tiệm xay bột và bạc Trương thị áp đáy hòm cho nàng ra.
Liên Chi Nhi cho là, Ngô gia vì muốn nổi bật như đồ cưới hồi môn Liên gia đã tặng, cũng như tương xứng với thân
phận Liên gia hôm nay, không chỉ tặng sính lễ vô cùng phong phú mà còn
chuẩn bị tiệc rượu tốn rất nhiều bạc. Liên Chi Nhi sợ trong nhà không đủ chi phí, liền lấy ra hết những vật này giao cho Ngô Vương thị, để bà
làm chủ thu xếp.
Liên Chi Nhi còn chu đáo nói nàng còn
trẻ, sợ không quản lý được mấy thứ này, nên giao cho Ngô Vương thị, nhờ
cha mẹ chồng quản lí giúp. Nàng gả vào Ngô gia, chính là người của Ngô
gia, như vậy tài sản của nàng, cũng là một phần tài sản của Ngô gia.
Liên Chi Nhi có phần rất giống Trương
thị, không hề coi nặng tiền bạc. Hơn nữa nàng thật sự cho rằng Ngô Vương thị thông minh tài giỏi hơn mình, nên nàng cam tâm tình nguyện giao
quyền quản gia, quyền quản lí tài sản cho Ngô Vương thị.
Kết quả, Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị
dĩ nhiên không lầy đồ Liên Chi Nhi đưa. Nhưng, hai người vô cùng cảm
động. Sau đó, liền đến chuyện Ngô Vương thị cho Liên Chi Nhi chọn đồ.
“Mẹ chồng con thật khiêm tốn.” Trương
thị lại nói: “Nhìn nàng với Gia Ngọc bình thường cũng chỉ đeo vài món
trang sức, những đồ này, trước giờ đều chưa từng thấy mang ra ngoài.”
Tim Liên Mạn Nhi rung một cái, Trương
thị nói không sai. Đồ như thế này chưa từng thấy Ngô Vương thị với Ngô
Gia Ngọc đeo qua. Mà Liên Chi Nhi vừa gả đến, Ngô Vương thị liền lấy cả
ra, còn cho Liên Chi Nhi đeo ra ngoài.
Ngô gia không đơn giản chỉ vì khiêm tốn. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, dựa vào thân phận của Ngô gia, đeo vài món vàng bạc trên người cũng chẳng khiến người ta dòm ngó, đồ như hạt trai san
hô cũng vậy.
Thật ra thì Ngô gia làm người rất cẩn
thận, cũng rất biết tính toán. Nếu không phải Liên gia có thanh thế và
thân phận như hiện nay, sợ là những đồ đó của Ngô gia vẫn sẽ tiếp tục áp ở đáy hòm.
Liên Chi Nhi có thể gả vào nhà như vậy, quả thật khiến người ta yên tâm.
“Tỷ” Liên Mạn Nhi thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Muội đoán, hộp trang sức kia của thím Ngô đáng nhẽ định chia cho
tỷ một nửa, Gia Ngọc tỷ một nửa. Nhưng, tỷ lại thân thiết như vậy, thím
Ngô vô cùng cao hứng, hận không thể cho tỷ hết.”
Lúc này mới thật sự là dĩ tâm hoán tâm (dùng tấm lòng đổi tấm lòng), như hai mà một.
Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi không nhịn
được liếc nhìn Trương thị một cái. Ban đầu, khi Trương thị gả vào Liên
gia chưa chắc đã không có lòng như thế. Đáng tiếc, người Trương thị gặp
phải là Chu thị mà không phải Ngô Vương thị.
Nói về chuyện biết cách làm người, cách
xử lí quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Chu thị so ra kém Ngô Vương thị nhiều
lắm. Ngô Vương thị thông minh tài giỏi, làm người có chừng mực, tuy chỉ
sinh được một đứa con trai, nhưng cũng không vì thế mà chèn ép bắt chẹt
con dâu.
“Vàng bạc châu báu đều là vật ngoài
thân. Khiêm tốn sống hòa thuận, vậy là được rồi. Đồ trang sức với chẳng
trang sức gì đó, đến khi đó, con nhường cho tiểu cô nhiều hơn một chút.” Trương thị liền nói.
“Dạ” Liên Chi Nhi gật đầu, nàng cũng tính như vậy.
“Tỷ, mới có mấy ngày thôi nha, thế nào
mà tỷ vừa lập gia đình đã trở nên thông minh, tài giỏi như vậy rồi?”
Liên Mạn Nhi cố ý đánh giá Liên Chi Nhi, nói: “Tỷ, có phải tỷ phu giúp
tỷ nghĩ kế hay không?”
“Biết thế nào cũng không lừa được muội
mà.” Liên Chi Nhi cười một tiếng, cầm ống tay áo Liên Mạn Nhi kéo kéo:
“Tỷ vốn tính như vậy rồi, nên thương lượng với chàng. Chàng nghĩ cách
giúp tỷ, dạy tỷ nên nói chuyện thế nào.”
Hình như vì con gái thông minh giỏi
giang, có thể dỗ mẹ chồng. Con rể cơ trí chu đáo có thể giúp vợ xử lí
tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu làm cho vị nhạc mẫu Trương thị rất vui:
“Gia Hưng là đứa trẻ tốt, sức lực cơ trí kia ít ai có thể sánh được.”
Nói thì nói thế, thật ra điều khiến cho Trương thị vui mừng là Ngô Gia
Hưng thương yêu Liên Chi Nhi, vợ chồng hòa hợp có thương có lượng, thân
mật khắng khít.
“Chi Nhi nhà ta cũng là đứa trẻ ngoan,
nhưng phần cơ trí này kém Gia Hưng nhiều. Gia Hưng cơ trí, trưởng thành, trải nghiệm nhiều sự tình, nhân phẩm tin được. Chi Nhi à, mẹ nói, sau
này có chuyện gì, con nhớ tham khảo ý Gia Hưng, hai đứa nhớ bàn bạc
nhiều hơn… Mẹ đây có thể yên tâm rồi.” Trương thị cười nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng cười theo.
Từ lúc Ngô Gia Hưng với Liên Chi Nhi vào cửa, nụ cười trên mặt Trương
thị chưa từng nhạt đi.
“Mạn Nhi, chuỗi hạt này muội cứ giữ lấy, coi như một phần tâm ý của chúng ta.” Liên Chi Nhi lại nhét chuỗi san
hô vào tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng không từ chối nữa,
cười nhận chuỗi hạt. Ngô gia quả thật biết cách làm người. Trong ba
người Ngũ Lang, Tiểu Thất và nàng, nàng là con gái, ở trong mắt người
bình thường ở niên đại này, phân lượng của nàng không bằng Ngũ Lang và
Tiểu Thất.
Nhưng Ngô gia tặng quà cho nàng nào bút
lông Hồ Châu, nào nghiên mực, mực Huy Châu các thứ, giống y đúc Ngũ Lang và Tiểu Thất. Bởi họ biết rõ và cũng tán thành địa vị của nàng trong
nhà cũng tương đương Ngũ Lang và Tiểu Thất. Biết nàng cũng hiểu biết chữ nghĩa, đọc đủ thứ thi thư. Lại tặng thêm cho nàng chuỗi san hô quý giá, càng thể hiện sự coi trọng đối với nàng, và cả tình thâm tỷ muội của
nàng và Liên Chi Nhi.
“Vậy muội có thể yên tâm nhận rồi.” Liên Mạn Nhi vừa nhận chuỗi san hô, vừa cố ý nói: “Một chuỗi san hô liền lấy tỷ tỷ của muội đổi đi. Dù cho muội thêm nhiều thứ tốt hơn nữa, muội vẫn thấy thua lỗ a. Tỷ, tỷ đi rồi, một mình muội ở một phòng, ngủ không
được. Tỷ, hôm nay tỷ về nhà mình rồi, muội không cho tỷ về bên kia nữa,
hai tỷ muội ta ở chung, để cho tỷ phu về một mình đi a.”
Mọi người nghe xong cười rộ lên.
“Con dám làm như vậy, chờ Ngô tam thúc
và thím Ngô tiến đánh đến cửa, đến lúc đó, chúng ta không ai giúp con
đâu.” Trương thị cười nghiêng ngả.
Mọi người lại cười đùa thêm một lúc,
Liên Mạn Nhi liền lôi Liên Chi Nhi tới Tây phòng ngồi. Liên Diệp Nhi
cũng theo tới. Mấy tỷ muội tụ lại một chỗ khẽ khàng nói chuyện. Trương
thị đứng dậy đi với Triệu thị qua phòng bếp, định làm mấy món ngon chiêu đãi con gái, con rể.
Mà vào lúc này, Liên Thủ Tín, Liên Thủ
Lễ, Nhị Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Ngô Gia Hưng đang vui vẻ nói chuyện trong tiền thính. Trong lúc Ngô Gia Hưng nói chuyện có liếc Ngũ Lang
một cái. Ngũ Lang hiểu ý, nói có khế thư muốn nhờ Ngô Gia Hưng xem một
chút.
“Các con đi đi, chúng ta ở đây nói chuyện.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Ngô Gia Hưng theo Ngũ Lang đi ra ngoài. Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, cũng theo ra, ba huynh đệ vào thẳng thư phòng.