Liên Thủ Tín muốn lão gia tử suy nghĩ cho kỹ. Nếu lần này cho Tứ Lang đi
làm, chắc chắn sẽ được công việc ổn định, từ nay Tứ Lang sẽ chính thức
trở thành một người làm công ở xã hội này.
Ở niên đại này, địa vị của người làm công thấp hơn người làm ruộng một chút, đặc biệt là những người làm công cho các cửa hàng.
Nhưng, khi người ta muốn đi làm công, thông thường là do điều kiện trong nhà
quá khó khăn, vì để tồn tại, cũng không thể quá kén chọn. Dù sao, làm
công cho người ta cũng là dùng sức lao động của mình để đổi lấy bát cơm, chỉ là Liên lão gia tử đối với chuyện này vô cùng kén chọn. Cho nên,
Liên Thủ Tín mới đặc biệt hỏi rõ ràng.
“Hiện nay… cũng…” Liên lão gia tử trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói, nhưng ông chỉ nói phân nửa,
tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại quay sang hỏi Tứ Lang: “Tứ
Lang à, cháu có đồng ý không?”
“Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Tứ Lang gật đầu liên tục nói.
“Vậy…ai ~… không còn gì để nói nữa. Lão Tứ à, chuyện này làm phiền con vậy…” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.
“Ra ngoài làm công không giống như ở nhà.” Ngũ Lang đột nhiên nói.
Câu nói của Ngũ Lang hơi đột ngột, cắt ngang lời Liên lão gia tử. Liên Mạn
Nhi không khỏi nhìn Ngũ Lang một cái, hai huynh muội trao đổi ánh mắt,
Liên Mạn Nhi hiểu rõ, Ngũ Lang không thích những lời tiếp theo của Liên
lão gia tử. Bởi vì hắn biết, tiếp theo Liên lão gia tử sẽ nói những lời
đường đường chính chính, những lời nói tốt đẹp.
Mà những lời tốt đẹp như vậy, bọn họ nghe mà thấy phiền trong lòng.
“Ra ngoài làm việc phải như thế nào, chắc cha cũng hiểu, con tìm việc cho
Nhị Lang và La Tiểu Ưng là do chúng nó đến nhờ con, nói nhất định phải
đi làm. Bên này nếu đã mở miệng, có ý định này, thì cứ đi thử xem.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, hôm đó con nghe Tưởng chưởng quỹ nói ở huyện
thành có cửa hàng giấy cuộn Đặng Ký muốn tuyển người, chúng ta nhờ Tưởng chưởng quỹ nói giúp chắc sẽ được.” Ngũ Lang nói.
Công việc ở cửa hàng Đặng ký này là việc mà nhà Liên Mạn Nhi định tìm cho La Tiểu Ưng,
bây giờ để lại cho Tứ lang Làm cũng thích hợp.
Sao lại cho La
Tiểu Ưng làm công việc này, không chỉ là vì những ưu điểm mà Liên Thủ
Tín đã nói lúc đầu mà còn vì đi đến đó làm người học việc, không dễ gây
họa.
Một phần do tính chất công việc của cửa hàng, mặt khác vì
đây là cửa hàng lâu đời, chưởng quỹ tài giỏi, quản lý người làm công
nghiêm khắc, chặt chẽ, một giọt nước không lọt. Tứ Lang đến đó chỉ có
thể thành thực làm việc.
Liên Thủ Tín gật đầu, lại nói một phen
về chỗ tốt của cửa hàng giấy cuộn, công việc nhẹ nhàng, nắng mưa không
đến, học xong cũng coi như là có được một cái nghề, có thể kiếm sống.
Nghe thấy công việc nhẹ nhàng, nắng mưa không đến, Tứ Lang hết sức vui mừng.
“Vậy mỗi tháng tiền lương bao nhiêu?” Liên Thủ Nghĩa vội hỏi.
Liên Thủ Tín định trả lời, Liên Mạn Nhi đột nhiên nhìn Liên lão gia tử ho khan hai tiếng.
“Tứ Lang là đi học nghề, còn muốn kiếm tiền, cửa hàng như vậy, phải xem khả năng của cháu nó, nếu nó có khả năng, nó có thể kiếm nhiều tiền, nó
lười nhác, kiếm cớ không làm việc, vậy thì nó không kiếm được tiền rồi,
còn bị người ta đuổi đi, rất mất mặt.” Liên lão gia tử nhận được ánh mắt của Liên Mạn Nhi, biết là đã đến lúc ông nên nói chuyện, nghiêm mặt
nói.
“Ra ngoài làm việc không phải đi nhặt tiền về, cháu làm việc phải tận tâm, còn phải…” Liên lão gia tử lại nói: “Tứ Lang cháu muốn đi thì lát nữa ông sẽ từ từ nói cho cháu biết.”
“Đi, sao cháu lại không đi chứ.” Tứ Lang nói.
Công việc nhẹ nhàng mà còn có thể kiếm chút tiền, nhất là có thể đi huyện thành, còn hơn mỗi ngày mốc meo ở cái thôn này.
“Lương bao nhiêu, đến đó người ta sẽ nói với cháu, chính là như ông cháu nói,
phải xem khả năng của cháu. Cửa hàng sẽ cho cháu ăn bữa trưa.” Liên Thủ
Tín nói.
Cửa hàng còn cho bữa trưa, Tứ Lang càng vui mừng, nhìn bộ dạng hắn như hận ngay lập tức không thể đi huyện thành làm công.
“Cha, nghe nói công việc này không tệ, lại đúng dịp người ta đang cần thuê
người, chúng ta cũng dễ ăn nói, giúp một người hay giúp hai người cũng
là giúp, lúc nãy ông nội có nhắc đến Kế Tổ ca, hay là để Kế Tổ ca đi làm cùng luôn?” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín xong, lại cười cười nhìn
Liên lão gia tử nói: “Ông nội, ông thấy được không?”
“Hả…” Liên lão gia tử ngẩn người.
“Chuyện này cứ giao cho chúng cháu, người chỉ cần nói một câu là được.” Ngũ
Lang lập tức hiểu ý, chân thành nói với Liên lão gia tử.
“Đi chung cũng được, con gửi thư cho bọn họ.” Liên Thủ Tín nói.
“Chuyện này không vội” Liên lão gia tử liếc mắt nhìn Liên Kế Tổ, nói: “Để ta suy nghĩ đã, thật làm phiền các con quá.”
Vừa nãy đưa ra bao nhiêu yêu cầu không nói phiền, bây giờ lại nói thật làm
phiền, sắc mặt Liên Mạn Nhi không đổi, âm thầm cười lạnh không nói
chuyện.
“Ông nội thật là khách khí a, nửa ngày rồi cũng không
nghe thấy ông nói gì mấy chuyện làm phiền.” Ngũ Lang nhìn về phía Liên
Thủ Nghĩa và Tứ Lang, thờ ơ nói.
Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang nhất thời không kịp phản ứng, chỉ gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Liên lão gia tử mặt lúc trắng lúc đỏ, ho khan hai tiếng, giả vờ không hiểu ý của Ngũ Lang.
“Ngũ Lang, ta chưa đi qua huyện thành bao giờ, cửa hàng Đặng Ký đó ở đâu
vậy?” Trong phòng an tĩnh một lát, Tứ Lang lại hỏi. Hắn tưởng rằng lúc
nãy Ngũ Lang nói chuyện với hắn, vì vậy mới dám nói chuyện với Ngũ Lang: “Thôn chúng ta cách huyện thành rất xa, trong cửa hàng có chỗ ở không?”
Ngũ Lang không để ý hắn, quay sang giả vờ nói chuyện với Tiểu Thất.
“Tứ Lang à, ông biết, hình như là con hẻm đằng sau chợ rau.” Liên lão gia tử nói.
“Đúng là ở đó.” Liên Thủ Tín nói: “Trong cửa hàng không có chỗ ở, ra ngoài làm công không giống như ở nhà.”
Nhị Lang làm công ở xưởng ép dầu nửa năm đều sáng đi tối về, mỗi ngày đi đi về về cũng khoảng ba mươi dặm đường. Nếu Tứ Lang đi làm ở huyện thành,
vậy mỗi ngày phải đi sáu mươi dặm, Tứ Lang đương nhiên không muốn vất vả như vậy, nghĩ cách ở lại huyện thành.
Liên Mạn Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Sau chợ rau, vậy không phải cách nhà cô cả rất gần sao?” Liên Mạn Nhi nói.
“Đúng, rất gần.” Liên Thủ Nghĩa cướp lời nói: “Chỉ cách hai con đường.”
“Vậy, con ở nhà cô cả là được rồi.” Sắc mặt Tứ Lang vui mừng nói.
Nhà Liên Lan Nhi gần cửa hàng hơn so với Tam Thập Lý Doanh Tử, Tứ Lang vô cùng vui mừng muốn ở nhà Liên Lan Nhi.
Liên lão gia tử còn chưa nói gì, vẻ mặt Chu thị đã cúi xuống châm chọc.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đứng dậy, chào Liên lão gia tử ra về. Liên lão gia tử giữ bọn họ lại dùng cơm.
“Cơm nước đều chuẩn bị sẵn rồi, nhóm lửa lên làm qua một lượt là xong thôi,
cha con chúng ta rất lâu không cùng ăn cơm, ta cũng là người gần đất xa
trời rồi.” Nói đến cuối câu, giọng Liên lão gia tử có chút buồn bã.
“Cha chúng ta còn nhiều thời gian mà, bây giờ con thật sự còn có việc phải
làm, hôm khác… hôm khác chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa.” Liên Thủ Tín từ chối nói.
Bọn họ đặc biệt đến sớm chính vì sợ sẽ kịp giờ ăn cơm.
Liên lão gia tử nhiệt tình mời mọc. Liên Thủ Tín lại từ chối rất cương quyết, dẫn mấy đứa nhỏ đi ra ngoài.
Liên lão gia tử thấy không giữ được, vội xuống giường dắt mọi người ra tiễn, cả nhà đương nhiên không bao gồm Chu thị. Chu thị lão nhân gia người ta là mẫu thân rất cao giá của Liên Thủ Tín, tuyệt đối sẽ không có mấy
chuyện tiếp đón này.
Đi đến cổng, Liên Thủ Tín dừng lại, giục Liên lão gia tử đi vào nhà.
“Cha, có mấy lời con cũng không muốn nói nhiều, không ai là đồ ngốc cả, người ta không nói nhưng trong lòng đều hiểu rõ.” Ánh mắt Liên Thủ Tín dừng
một lát trên mặt của Liên lão gia tử, sau đó quay nhìn về một nơi xa
xăm. “Con về nhà chờ tin, cơ hội con đã cho rồi, quyết định như thế nào
thì phải xem cha nữa.”
Nói xong Liên Thủ Tín quay người dắt mấy đứa nhỏ về.
Về đến nhà, cha con bọn họ cởi áo khoát ngồi trên giường. Trương thị bận rộn gọi người mang trà và điểm tâm lên.
“Mệt lắm à.” Trương thị nhìn sắc mặt bọn họ lúc vào nhà thì cũng đoán được
chuyện bên nhà cũ không vui vẻ gì, bà cũng không vội hỏi, chỉ đưa cho
bọn trẻ nước sơn tra, cho Liên Thủ Tín trà củ cải.
“Nhuận khí đi.” Trương thị đưa trà tận tay cho Liên Thủ Tín, giải thích.
Liên Thủ Tín nhận lấy, cúi đầu nhìn hồi lâu, sau đó uống cạn một hơi.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi dính vào nhau uống nước sơn tra, đây là thứ
nước mà mùa đông bọn họ thích uống nhất. Ngũ Lang ở bên cạnh chỉ uống
nửa bát, sai tiểu nha đầu đổi cho hắn trà Long Tĩnh. Tiểu Thất uống hết
bát của hắn, lại lấy nửa bát của Ngũ Lang uống cạn luôn.
“Cha,
cha đừng mất hứng, chúng ta không phải đã đoán trước rồi sao?” Liên Mạn
Nhi chậm rãi uống nước lại thấy Liên Thủ Tín vẫn chau mày, liền khuyên
một câu.
“Lão gia tử không phải là người không hiểu biết, ông nói những lời đó, một chút cũng không hề nghĩ cho ta.” Liên Thủ Tín thở dài một tiếng.
Trước đây, Liên Thủ Tín đối với lời nói của Liên lão
gia tử cũng không hoàn toàn tán đồng hay vừa ý. Nhưng dù Liên Thủ Tín có ngầm bất mãn cũng không hề biểu hiện ở trước mặt vợ con, mà nay không
ai nhắc đến, ông lại tự mình nói ra một câu như vậy, có thể nói hôm nay
ông đã bị tổn thương, bị chọc giận.
“Đây cũng không phải là chuyện hôm nay mới biết.” Trương thị cũng thở dài theo.
Dù đã biết trước Liên Thủ Tín sẽ đau lòng, sẽ tức giận, chỉ có thể nói là
bởi vì Liên Thủ Tín còn để ý. Cha con với nhau làm sao có thể không để ý chứ, có hy vọng mới có thất vọng, có yêu, có tình cảm mới có đau khổ.
“Lão gia tử lại có yêu cầu gì à?” Trương thị hỏi.
Bọn Liên Mạn Nhi còn chưa mở miệng, Tiểu Thất đã cướp lời nói.
“Thật là …” Trương thị cũng không còn lời nào để nói.
“Hai yêu cầu trước cơ bản là chuyện không thể được. Ta giận là bởi vì lão
gia tử không nên nói những lời đó.” Liên Thủ Tín nói: “Ông muốn đẩy ta vào hố lửa, đẩy chúng ta vào hố lửa, muốn để người ta quằn xéo sau lưng chúng ta!”