Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 836

Cách nghĩ cũng như yêu cầu của Liên Thủ Tín, ở thời đại này không hề kỳ lạ. Có thể nói đây là cách nghĩ thông thường của dân gian. Ở thời đại này chú trọng manh cưới ách gả (ý là lấy chồng lấy vợ mà không biết gì về đối phương) nhưng cái manh (mù) và ách (câm) này chỉ đúng với một đôi nam nữ thành thân mà thôi. Thành thân là chuyện của hai gia đình, đương nhiên phải tìm hiểu rõ đối phương cũng như hoàn cảnh gia đình của người ta.

Mà loại tìm hiểu này, ngoài việc nghe từ người mai mối, đa số sẽ dùng hình thức hỏi thăm để tìm hiểu. Hơn nữa, người được hỏi thông thường sẽ nói tốt chứ không nói xấu, chỉ nói ưu điểm không nói khuyết điểm. Cho dù hàng ngày chỉ là một người bình thường, cũng có thể được người ta ca ngợi thành một đóa hoa.

Đối với cách làm phổ biến này, dư luận không cho là lừa gạt, mà ngược lại cho đây là chuyện tốt, có thể tác thành một mối lương duyên.

Lời người làm mai không thể tin, mà thông qua tin tức hỏi thăm dù chân thật cách mấy, có thể tin hay không còn cách một khoảng rất xa.

Như lần này làm mai choTứ Lang, cho dù không nắm chắc được sau lưng người ta sẽ nói những gì, nhưng ít ra người nhà bên này chắc chắn sẽ không nói điều bất lợi cho hắn.

Liên Thủ Tín xem trọng chuyện này, do đó đặc biệt dặn dò Trương thị. Mà Trương thị thấy Liên Thủ Tín như vậy có hơi bất mãn. Hai người sống với nhau nhiều năm rồi, ông nên hiểu rõ bà không phải là người thích nói chuyện người ta, sẽ không nói Tứ Lang cái gì vào lúc này mà.

Nhưng tính tình hai người ôn hòa, dù Trương thị bất mãn nhưng không nói lời gì quá khích, mà Liên Thủ Tín lại là người biết nhường nhịn. Đây là lý do nhiều năm như vậy hai người chưa từng cãi nhau.

Chỉ là một chuyện nhỏ, nếu xảy ra ở nhà cũ, Liên lão gia tử và Chu thị chắc chắn sẽ gây nháo loạn, nhưng với Trương thị và Liên Thủ Tín thì cứ như vậy mà bỏ qua.

Cả nhà không hề quên lý do chủ yếu mà bọn họ trở về.

Chuyển vải bông, bông, da dê, kim chỉ… vân vân xuống, phải tranh thủ thời gian để phân công công việc.

“Mẹ, con định như vầy, trước tiên chúng ta mời vài người đến cắt mẫu vải và da dê, theo lượng công việc mà phân bông vải và kim, đến lúc đó mới dễ phân việc.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

Thống nhất cách cắt may, xác định số lượng bông vải và kim cần dùng, như vậy sẽ kiểm soát được vật liệu cũng như chất lượng, tránh khỏi đến lúc đó lại đưa đồ dày mỏng khác nhau cho người ta. Còn có thể kiểm soát tiến độ công việc.

“Được, cứ theo đó mà làm.” Trương thị gật đầu.

“Mẹ, mẹ thấy quanh đây có ai tay nghề cắt may tốt không?” Liên Mạn Nhi nói.

“Chắc chắn là phải gọi Tam bá nương con và Diệp Nhi sang giúp rồi. Vợ Kế Tổ cũng giỏi nhưng tiếc là không thể gọi nó đến, lát nữa bảo người lên trấn trên xem thím Ngô con và Gia Ngọc có rảnh không, gọi cả vợ Xuân Trụ nữa…” Trương thị vừa nghĩ vừa quyết định nhân tuyển. Ưu tiên người nhà trước, sau đó mới đến mấy người quan hệ tốt với Trương thị có tay nghề giỏi nổi tiếng trong thôn.

“Vậy chúng ta đừng đợi đến ngày mai, bây giờ sai người đi mời bọn họ đến, mọi người cùng thương lượng. Chúng ta bắt đầu làm từ hôm nay luôn.” Liên Mạn Nhi lập tức nói.

“Được.” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi cho người đi mời mọi người đến.

Hai mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi vì ở gần, biết Liên Mạn Nhi các nàng đã trở về, vốn là muốn qua thăm, cho nên là người đến đầu tiên.

Nhiều ngày không gặp, mọi người đương nhiên không thiếu một phen hàn huyên. Nhân lúc người khác còn chưa đến, mẹ con các nàng cùng nhau tán gẫu.

“… Lão gia tử hỏi vợ cho Tứ Lang à?” Trương thị hỏi Triệu thị.

“Ừ” Triệu thị gật đầu: “Tối hôm qua nhận được tin, nói là ngày mai muốn đến xem mặt, sáng sớm hôm nay lão gia tử nhờ người vào thành báo tin cho Tứ Lang, bảo hắn quay về. Các ngươi vừa về sao lại biết chuyện này?”

“Tứ Lang theo chúng ta về mà.” Trương thị liền kể hết chuyện Tứ Lang đến tìm các nàng, rồi cùng nhau trở về thế nào ra, sau đó hỏi Triệu thị: “Lão gia tử tìm cô nương nhà ai cho Tứ Lang?”

“Nghe nói là ở Bát miếu phía tây” Triệu thị nói: “Họ Vương, cả nhà có năm khuê nữ và một con trai, hỏi cho Tứ Lang là Tam nữ nhi, năm nay mười tám tuổi.”

“À…” Trương thị gật đầu: “Bát miếu cách chúng ta khá xa, là địa phương nổi tiếng nghèo túng. Nhà cô nương này xem ra cũng không khá giả, tuổi so với Tứ Lang có lớn hơn một chút… mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, chỉ cần cô nương này tính tình tốt là được… vậy bên kia có nói là muốn bao nhiêu sính lễ không?”

“Chuyện này vẫn còn chưa quyết định, nhưng chắc sẽ không đòi quá nhiều đâu.” Triệu thị nói.

“Xem ra chuyện này chắc sẽ thành đây.” Sau khi cân nhắc, Trương thị cảm thấy điều kiện của Vương cô nương và Tứ Lang tương đối phù hợp, liền nói.

“Ta cũng thấy như vậy.” Triệu thị nói.

“Diệp Nhi, hỏi cho Tứ Lang cô nương này, chắc ông nội rất vui mừng, cha mẹ Nha Nhi có vừa ý không?” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hỏi Liên Diệp Nhi.

“Lúc người làm mai đến, bọn họ cũng xoi mói.” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi: “Chê Bát miếu là nơi nghèo túng, không có đồ cưới, còn ngại Vương gia nhiều khuê nữ, ít con trai, còn nói con trai nhà Vương gia còn nhỏ, sợ sau này liên lụy gì đó cho Tứ Lang, chê cô nương đó lớn tuổi hơn Tứ Lang, còn hỏi người mai mối, cô nương người ta xấu đẹp ra sao…”

“Kén chọn nhiều ghê …” khóe miệng Liên Mạn Nhi không nhịn được nhếch lên.

“Hai người bọn họ làm giá chứ sao.” Trương thị nghe được, tiếp lời: “Vậy cuối cùng thế nào, đều đồng ý à?”

“Đều đồng ý rồi nên ông nội cháu mới nhờ người đưa tin cho Tứ Lang.” Diệp Nhi nói.

“Mẹ Nha Nhi còn sang nhà cháu càu nhàu, nói bà số khổ, mấy đứa con trai đều nuôi nhà người ta, xem điều kiện nhà Vương gia nghèo như vậy, về sau thể nào cũng liên lụy Tứ Lang.”

“Không phải ta nói, bọn họ còn kén chọn gì nữa chứ, đây đã phù hợp lắm rồi. Chúng ta trước khi kén chọn người ta cũng phải nhìn lại bản thân mình trước đã.” Trương thị nói: “Người ta không phải do nghèo khổ, trong nhà không có tiền, không đồ cưới, mới gả vào nhà cũ đó sao? Chỗ đó nghèo, chỗ chúng ta khá giả, cô nương nhà người ta gả đến, không phải là vì điều này sao.”

“Cho dù ít con trai, nhưng ở xa như vậy cũng không nhất định sẽ liên lụy gì đến Tứ Lang. Cô nương mười tám tuổi, lớn hơn Tứ Lang không nhiều. Mà cô nương lớn tuổi một chút cũng tốt, làm việc gì cũng tốt hơn cô nương tuổi còn nhỏ, còn hiểu chuyện hơn. Không phải hai người nhà Nhị đương gia đã sớm muốn có con dâu hầu hạ sao, điều kiện như vậy còn kén chọn gì nữa.”

Trước mặt mẹ con Diệp Nhi, Trương thị nghĩ gì đều nói cái đó.

“Cha Diệp Nhi về nhà đã kể với chúng ta, lão gia tử cũng nghĩ như vậy. Còn nói con nhà nghèo mới tốt, nếu là cô nương nhà khá giả, ông ấy không dám hỏi cho Tứ Lang đâu… nghe ý tứ của Liên lão gia tử, ngày mai gặp mặt, chỉ cần cô nương Vương gia không có thiếu sót gì lớn, vậy cửa hôn sự này ông ấy sẽ làm chủ, chọn ngày thành thân cho Tứ Lang.” Triệu thị đương nhiên đồng ý với cách nghĩ của Trương thị.

“Tuổi của cô nương này và Tứ Lang không còn nhỏ, thành hôn sớm mới tốt.” Trương thị nói.

“Chúng ta chỉ cần chuẩn bị quà cưới là được.” Triệu thị nói.

“Đúng rồi, mọi người có nghe lời đồn gì không?” Trương thị thấp giọng hỏi Triệu thị.

“Lời đồn gì?” Triệu thị không hiểu.

“… Hôm qua trên đường vào thành chúng ta gặp phải…” Trương thị kể chuyện Tứ Lang và Liên Lan Nhi cãi nhau trên đường, chuyện Liên Lan Nhi tung tin nói xấu Tứ Lang với Triệu thị.

“Có chuyện như vậy sao?” Triệu thị kinh ngạc: “Ta không nghe nói.”

“Vậy thì tốt, xem ra chuyện này vẫn chưa truyền đến đây.” Trương thị nói.

“Thật là ghê gớm, chuyện này nếu đổi lại là ta đành phải ngậm bồ hòn thôi. Haiz… người với người mà, thật là không giống nhau.” Triệu thị líu lưỡi nói.

“Còn phải nói.” Trương thị gật đầu: “Hai người đều ghê gớm như nhau.”

Chị em bạn dâu hai người ở đây nói không ngừng, bên kia Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi cũng rất náo nhiệt. Liên Mạn Nhi còn kể với Diệp Nhi chuyện Tứ Lang trên đường về muốn bắt chước Ngũ Lang cưỡi la, sau lại muốn cưỡi ngựa của nàng.

“Thật là không biết xấu hổ, không cần để ý đến hắn.” Diệp Nhi nói, sau đó lại thở dài.

“Nếu chuyện xảy ra ở nhà muội, cha muội chắc sẽ giống như Tứ thúc. Tỷ còn có Ngũ ca và Tiểu Thất, muội chỉ có một mình, haiz…”

Đang nói chuyện thì những người được mời lục tục kéo đến.

Ngô Vương thị không chỉ dắt Ngô Gia Ngọc đến mà còn mang theo cả Liên Chi Nhi. Mẹ con các nàng gặp nhau vô cùng vui vẻ. Hiện nay Liên Chi Nhi ở Ngô gia hay Liên gia đều vô cùng quý giá, vào phòng, đều được Trương thị và Liên Mạn Nhi cẩn thận đỡ lên giường ngồi.

“Tỷ, sao tỷ cũng đến đây, lúc nãy muội còn bàn với mẹ, ngày mai dành thời gian qua thăm tỷ.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Liên Chi Nhi.

“… Không cần phải cẩn thận như vậy, tỷ không sao.” Liên Chi Nhi nói: “Ta chỉ muốn giúp mọi người làm chút việc thôi.”

Dáng người Liên Chi Nhi vốn thon thả, nay tuy có thai nhưng vẫn còn ít tháng, nhìn vòng eo vẫn như cũ mảnh mai, hành động cũng rất linh hoạt.

Mọi người hàn huyên một hồi, chờ mọi người đến đông đủ, Liên Mạn Nhi nói rõ công việc với mọi người. Hiện nay, mọi người đều đang nhàn rỗi, chỉ làm chút việc may vá, có thể giúp cho binh sĩ ở biên cương, lại giúp cho các cô nương, nàng dâu kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, đương nhiên mọi người rất hưởng ứng.

Liên Mạn Nhi dọn một phòng, đốt giường lò cho ấm rồi cùng mọi người dọn qua bắt đầu công việc.

Công việc cắt phải được hoàn thành ở Liên gia, việc may vá thì sẽ giao cho các cô nương, nàng dâu mang về nhà làm. Bên này bắt đầu công việc thì các cô nương và nàng dâu khác nghe được tin vội đến xin lãnh việc về nhà làm.
Bình Luận (0)
Comment