Rốt cuộc Chu thị đã biết vai trò của đứa con trai Liên Thủ Tín này lớn cỡ nào!
Liên Mạn Nhi thấy bộ dạng này của Chu thị cảm thấy mí mắt không khống chế được phải giật giật mấy cái. Liên Diệp Nhi ở bên cạnh càng biểu
hiện rõ ràng hơn, nàng kéo ống tay áo Liên Mạn Nhi, le lưỡi làm bộ nhăn
nhó. Liên Mạn Nhi nhịn cười, liền quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín thấy biểu hiện của Chu thị như vậy, tựa hồ không thích ứng được, trên mặt lộ ra vẻ như bị táo bón.
Chu thị thật đúng là… làm cho người ta rất khó tiêu hóa nổi a, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng đồng thời, Liên Mạn Nhi cũng không thể không thầm khen Chu
thị. Đúng như mọi người nói, Chu thị thật không phải người bình thường.
Một người có thể đối phó hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, sau khi
Liên Thủ Tín tới, còn có thể dựa thế thoáng cái chiếm thượng phong, mà
khi bị Liên lão gia tử quát bảo ngưng lại, bà còn có thể lập tức xem xét thời thế, bày ra bộ dáng người bị hại ủy khuất thấu trời.
Mấy trạng thái chuyển đổi liên tục như vậy mà không hề lưu lại dấu
vết, loại công phu hát đọc này không phải là thiên phú dị bẩm, không mất mấy chục năm chìm đắm trong đó thì không thể đạt tới trình độ thuần
thục như vậy. . .
Dưới tình huống này, tại sao Liên Thủ Tín có thể không anh dũng tiến
về phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt Chu thị, cùng Chu thị ôm đầu khóc rống, sau đó lại mạnh mẽ làm chủ, làm chỗ dựa cho Liên lão gia tử và
Chu thị, nghe Liên lão gia tử và Chu thị chỉ huy, sai đâu đánh đó?
Thế nhưng “Hơi chút” tiếc là Liên Thủ Tín không hề thuận theo dáng vẻ giả tạo của Chu thị phen này.
Phía sau biểu tượng tình cảm “Hoàn mỹ” vẫn tồn tại vết rách. Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như tình cảm không hề có vết nứt này. Liên Thủ Tín
thật sự có thể bị Chu thị và Liên lão gia tử sai đâu đánh đó.
Mà vết rách tình cảm vốn đã có cơ hội chữa trị. Đáng tiếc, tại thời
điểm tốt nhất để chữa trị vết rách này, Liên lão gia tử và Chu thị không chỉ không chữa trị nó, ngược lại còn tiếp tục làm cho vết rách sâu
thêm. Sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu như vậy. Liên lão gia tử và Chu
thị là người rất thông minh, sở dĩ bọn họ phạm phải sai lầm này, nguyên
nhân duy nhất là lúc ấy bọn họ không cho đây là sai lầm.
Xét đến cùng, do họ đã không xem Liên Thủ Tín là một vấn đề. Ai có
thể nghĩ đến, Liên Thủ Tín lại có thành tựu ngày hôm nay. Mà một đại gia đình nhà cũ này, bao gồm đôi lão bọn họ đều phải dựa vào Liên Thủ Tín.
Mặc dù trong lòng có vết thương không cách nào khép lại. Nhưng quả
thật lúc này Liên Thủ Tín vẫn tồn tại ý nghĩ nên làm chỗ dựa cho Liên
lão gia tử và Chu thị. Chẳng qua là, đối mặt với biểu hiện của Chu thị,
tâm tình của hắn vẫn không thể bình thường được. Những lời vốn đã nghĩ
kỹ, hiện tại nhất thời quên mất phải mở miệng thế nào.
Từ tận xương tủy Liên Thủ Tín vẫn luôn là người đàng hoàng, nên không biết giả bộ.
Liên lão gia tử thấy sắc mặt Liên Thủ Tín khác thường, liền gấp gáp mời Liên Thủ Tín lên trên kháng ngồi.
“Lão Tứ, đến đây, ngồi trên giường gạch đi.” Liên lão gia tử ở trên
giường gạch xê dịch, nhường lại chỗ trống đầu giường đặt gần lò sưởi,
ngoắc bảo Liên Thủ Tín đi sang ngồi.
Bởi vì nguyên nhân do khí hậu, nên đại đa số dân cư phủ Liêu Đông đều có giường đất, người ta thường dùng giường gạch nên lấy chỗ đầu giường
đặt gần lò sưởi làm nơi cho người có địa vị cao, chỉ có người bối phận
cao nhất, lớn tuổi nhất, cực kỳ có thân phận nhất trong nhà mới có thể
ngủ ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Và cũng chỉ có khách nhân tôn quý nhất mới có thể được mời ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
Đầu giường đặt gần lò sưởi của nhà cũ, đầu tiên là lão gia tử, sau đó mới đến Chu thị. Mà ngoại trừ vợ chồng ông bà ở ra, thì trước kia chỉ
có Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ mới có cái thể diện ngồi ở chỗ này.
Hiện tại, rốt cục Liên Thủ Tín cũng thắng được phần vinh dự này.
“Mạn Nhi, Diệp Nhi cũng tới đây, đều lên kháng ngồi đi.” Thật là hiếm có, khi Liên lão gia tử nhìn thấy Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi còn
chào hỏi rất hòa ái.
Liên Diệp Nhi cũng len lén le lưỡi, nàng biết mình có đãi ngộ như vậy là mượn vinh quang của Liên Mạn Nhi. Đồng thời trong lòng Liên Mạn Nhi
cũng hiểu, điều này chứng tỏ nhà cũ đang cần bọn họ.
Nói như vậy không phải có ý bình thường Liên lão gia tử đối với các
nàng không tốt. So với Chu thị, thời điểm các nàng còn ở chung, từ trước đến bây giờ ngoài mặt Liên lão gia tử đối đãi với con cháu tìm không ra điểm sai nào. Chẳng qua ở trong mắt Liên lão gia tử, các nàng dù sao
cũng là cô bé, hơn nữa tuổi còn nhỏ. Liên lão gia tử sẽ không đối với
các nàng không tốt, nhưng chỉ. . . . . . theo thói quen không nhìn đến
các nàng thôi.
Liên Thủ Tín nhìn chỗ Liên lão gia tử đã cho dọn ra, do dự một chút,
lại nhìn dưới đất. Trong nhà vài ba cái ghế cùng các băng ngồi đều ngã
lật trên mặt đất, trong đó có hai cái ghế dài, ngay cả chân ghế đều đã
rớt ra.
Sở dĩ Chu thị gấp gáp kêu Lục lang đi tìm Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ là bởi vì trong nhà không chỉ gây lộn mà còn động thủ. Không phải mấy
người Liên Thủ Nghĩa động thủ với người nhà cũ, mà họ chỉ cầm những cái
ghế và ghế dài trong phòng trút giận thôi.
Nhưng lại hù dọa Tưởng thị và Đại Nữu Nữu thành cái dạng kia.
Liên Thủ Tín âm thầm lắc đầu, suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống ở bên cạnh Liên lão gia tử.
Liên Mạn Nhi nhận lấy điểm tâm từ trong tay nha đầu Tiểu Khánh, đưa cho Liên lão gia tử.
“Tới đây là được rồi, còn mang đồ làm gì?” Liên lão gia tử vội nhận
lấy điểm tâm để xuống trên giường gạch, vừa khiêm nhượng nói.
“Ông nội, cái này là bánh phục linh, là bạn đồng môn của ca cháu đưa, nói là ăn có thể an thần, tĩnh khí, người già ăn cái này đặc biệt tốt.
Mẹ cháu cố ý lấy ra, đưa tới đây tặng cho ông bà nội.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Vốn là hôm nay chúng cháu đã muốn đến . . . . . . . Mẹ cháu phải ở nhà làm việc, ca cháu giảng bài cho tiểu Thất, vài ngày nữa đã phải đi
thi đồng sinh rồi, nên chỉ có cháu có thể mang cho ông bà nội thôi. Hai
ngày nữa rảnh rỗi, bọn họ mới tới thăm ông bà nội được.”
Cho dù đang trong tình cảnh mây đen đầy trời, nhưng có lời nói này
của Liên Mạn Nhi, Liên lão gia tử không khỏi thấy trong lòng ấm áp, trên mặt mang nụ cười.
“Tốt, tốt, mẹ cháu tốt quá, cũng rất giỏi giang. . . Tiểu Thất phải
thi học trò nhỏ rồi, đây là chuyện lớn, những chuyện khác đều gạt qua
bên. . . . . .” Liên lão gia tử cười nói, đôi tay ở trên đùi hơi có chút phát run.
Không khí bên trong nhà giương cung bạt kiếm, bị Liên Mạn Nhi đánh gãy liền hòa hoãn không ít.
Lúc Liên Mạn Nhi nói những lời này với Liên lão gia tử, cũng lôi kéo
Liên Diệp Nhi đến bên cạnh Liên Thủ Tín, ngồi dọc theo kháng.
Lúc này Tưởng thị đã đưa bình trà vào, châm trà cho Liên Thủ Tín, còn có Liên Mạn Nhi và đám người Liên Diệp Nhi.
“Cha, những ngày qua thân thể thế nào?” Liên Thủ Tín không lập tức
hỏi chuyện gây gổ, mà trước hỏi tình huống thân thể của Liên lão gia tử.
Đối với Liên Thủ Tín bọn họ mà nói, việc nhà cũ bên này chỉ là thứ
yếu, chỉ có sức khỏe của Liên lão gia tử và Chu thị mới là đại sự hàng
đầu. Sở dĩ bọn họ được tin vội chạy tới là vì sợ Liên lão gia tử nóng
vội, tức giận mà tổn hại thân thể.
Về phần Chu thị, mọi người đều biết rõ, nhà cũ bên này không có bất
kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể chân chính tổn thương tới bà.
“Ta không có chuyện gì, vẫn có thể ăn có thể uống. ” Liên lão gia tử
liền nói: “Chỉ là lớn tuổi rồi, không cách nào sánh bằng trước kia nữa.”
“Cha, con vẫn nói câu kia. Người già rồi, chuyên tâm điều dưỡng thân
thể mới là quan trọng, những chuyện khác đừng quan tâm nữa. Người lớn
tuổi như vậy, nên hưởng phúc mới phải.” Liên Thủ Tín nói.
“Nói là nói như vậy a. . . . . .” Liên lão gia tử thở dài một hơi, trên mặt có chút ảm đạm.
“Lão Tứ a, cha ngươi người này, ổng có lời muốn nói nhưng vẫn ngại
nói thẳng với ngươi.” Chu thị thấy Liên Thủ Tín và Liên lão gia tử vẫn
nói không tới chính đề, bà là người nhanh nhẹn, liền chen miệng nói:
“Mới vừa rồi, cha ngươi thiếu chút nữa bị người ta làm cho tức chết đó.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, người một nhà đánh nhau tới nước này là
sao?” Liên Thủ Tín trước nhìn Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang, nhưng ngay sau
đó ánh mắt lại nhìn cái ghế cùng với ghế dài đang ngã trên đất.
“Nhanh nhanh, dọn dẹp một chút đi.” Tưởng thị ở bên cạnh, gấp gáp nói với Liên Kế Tổ. Hai vợ chồng đi đỡ những cái ghế và ghế dài, Liên Thủ
Nhân thấy vậy cũng đưa tay hỗ trợ.
Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang đứng ở đó lộ ra vẻ có chút chột dạ.
“Lão Tứ a, đệ tới đúng lúc, chuyện này, đệ hãy bình luận phân xử. . . . . ” Liên Thủ Nghĩa ho khan hai tiếng, nhìn hai bên một chút, rồi dứt
khoát nhặt được cái ghế dài còn nguyên vẹn, liền thuật lại chuyện hôn sự Tứ Lang thất bại như thế nào một lần với Liên Thủ Tín.
Hà thị đã ngồi ở bên cạnh Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng ngồi xuống, chỉ có Tứ Lang vẫn còn đứng, không chịu ngồi xuống.
“. . . . . . chuyện là như vậy đó. Tứ Lang chúng ta có một mối hôn sự tốt, bị nàng xen vào làm cho hỏng bét. Nàng, nàng làm như vậy không
phải là chuyện người làm a? Nàng là người sao, nàng còn nhìn nhận cha
ta, mẹ ta, nàng còn nhớ Tứ Lang là cháu nàng không? Nàng, nàng rõ ràng
đã quên, khi dễ đến trên đầu lão Liên gia. Lão Tứ, đệ nói xem ta có thể
mặc nàng làm vậy không?” Liên Thủ Nghĩa càng nói càng cảm giác mình có
lý, cho nên càng nói càng lớn tiếng.
“Đó là ngươi tự mình đoán thôi, đại tỷ ngươi không thể làm chuyện này.” Chu thị liền nói, ngữ khí nghẹn ngào.
“Lão Tứ, đệ xem. . . . . .” Liên Thủ Nghĩa cũng buông tay, ý bảo Liên Thủ Tín nhìn thái độ Chu thị. “Ta còn có thể nói gì, đây chính là
chuyện ván đã đóng thuyền. Tứ Lang còn nói với ta, ngày đó ở trong
thành, nàng làm sao vu cáo Tứ Lang, ầm ĩ đến trên đường cái, đệ cũng đã
nhìn thấy, hiện tại đã truyền khắp mười dặm tám thôn. Rõ ràng nàng muốn
tuyệt hậu Tứ Lang và lão Liên gia a!”
Liên Lan Nhi truyền lời đồn đãi để trả thù Tứ Lang, chuyện cô cháu
hai người náo đến trên đường lớn, khi về đến nhà Tứ Lang đã kể
lại chuyện này cho mọi người nhà cũ biết. Nhưng bởi vì ngay sau đó có
chuyện vui làm mai cho Tứ Lang, nên mọi người đã lãng quên chuyện này
không ít.
Mọi người nhà cũ bận rộn xử lý chuyện xem mắt của Tứ Lang, cho nên
không quá để ý tới. Hiện tại lại lần nữa nhắc tới chuyện này, cái gọi là nợ cũ nợ mới, thù mới hận cũ, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang rõ ràng quy kết chuyện hôn sự không thành này ngay cho Liên Lan Nhi cố ý phá
hỏng, dự tính không để yên cho Liên Lan Nhi.
Chân mày Liên Thủ Tín nhíu lại. Chuyện này chính là một khoản sổ sách hồ đồ thối nát, trong lòng Liên Thủ Tín chán nản đến không thể diễn tả, nên vẫn không lên tiếng.
“Tứ thúc, ngày đó thúc không phải đã cho người qua bảo bà ta đừng
truyền tin nữa. Nhưng căn bản bà ấy không nghe theo. Tứ thúc, lời của
thúc bà ta đã không nghe, thì đâu có để tứ thúc trong mắt. Bà ta chính
là khi dễ lão Liên gia ta. Tứ thúc, cháu không thể tha cho bà ta.” Tứ
Lang vẫn không nói chuyện rốt cục mở miệng nói: “Tứ thúc, thúc viết cái
thiếp mời, cho cháu thêm hai người, cháu sẽ đi một chuyến đến huyện
thành, trói cổ một nhà bà ta đưa đến huyện nha cho ăn gậy, ngồi nhà tù
đi”