Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 885

Nghe Chu thị cây ngay không sợ chết đứng, bà yêu cầu nhiều với Liên Thủ Lễ vì đó là yêu cầu đúng đạo lý, Đại Chu thị không khỏi có phần không tán thành, âm thầm lắc đầu.

“Nhà hắn nền tảng yếu kém, thân thể cũng không nhanh nhẹn khỏe mạnh, muội lại yêu cầu nhiều còn nói được đạo lý sao?” Đại Chu thị tính tình dịu dàng hiền lành, mặc dù trong lòng không tán thành, nhưng lời nói ra vẫn hòa nhã ôn nhu.

“Sao lại bảo ta không có đạo lý?” Đại Chu thị đã giúp Chu thị đem đầu tóc búi lại xong, Chu thị dứt khoát xoay người, mặt hướng về phía Đại Chu thị, “Hắn bây giờ là thợ mộc, là người có tay nghề, so với một nhà nông dân trong thôn như ta không phải tốt hơn à? Nhà hắn chỉ có ba miệng ăn, tiền hắn kiếm được, ăn không hết tiêu không xong . . . . . . . Lại nói, hắn cũng không có gì cần tiêu xài.”

“Hắn chỉ có một khuê nữ, chừng hai năm nữa là phải gả ra khỏi cửa . Tiền của hắn chỉ có chỗ thu vào mà không có chỗ xuất ra. Hắn tích lũy tiền làm gì, tính toán để lại cho người nào?”

Đại Chu thị có chút ngẩn người nhìn Chu thị.

Chu thị càng nói lại càng thấy mình có lý.

“Là cho khuê nữ của hắn, hay là cho vợ của hắn? Con trai họ Liên cũng không có, tỷ nhìn hắn xem ngốc không bằng con lừa, không nỡ ăn không nỡ mặc, đời này hắn định đến lúc về già nhờ người ngoài chăm sóc chắc. Có số tiền kia, tại sao hắn lại không thể hiếu kính cho ta? Hiếu kính ta, so với lấp đầy hố cho người ngoài chẳng tốt hơn sao? Chỉ lo lấp đầy hố nhà người ta, đến lúc đó người ta còn chê cười, xem thường hắn ấy chứ.”

“Lão Tam hắn không cần dùng tiền, ba người nhà hắn không cần ăn uống mặc sao?” Đại Chu thị không nhịn được nói.

“Ta còn có thể cho cái hắn muốn, thế nào lại không để cho hắn còn dư lại đủ hắn ăn uống chứ? Mặt khác vợ hắn, còn có cái nha đầu chết bầm kia, đều là đồ lỗ vốn, tim thì sắc, mắt nhìn không có lòng tốt, hai nàng còn muốn đi theo con ta được nhậu nhẹt ăn ngon, các nàng cũng xứng sao?” Chu thị nói đến đây, còn tàn bạo hứ một ngụm.

Đại Chu thị coi như là hiểu rõ ý nghĩ của Chu thị. Chu thị không muốn cho Triệu thị và Liên Diệp nhi đi theo Liên Thủ Lễ trải qua ngày tốt, muốn nắm giữ hết tất cả tiền tài của Liên Thủ Lễ trong tay của mình. Chỉ bất quá, chẳng những Chu thị không tiếp nhận chuyện Liên Thủ Lễ kiếm tiền hẳn là để cho vợ con dùng, Chu thị tựa hồ một chút cũng chưa có suy nghĩ đến chuyện tương lai về sau của Liên Thủ Lễ.

“Muội nói như vậy, vậy muội có nghĩ tới cái gì muội cũng lấy hết, trong tay đứa con thứ ba của muội không có gì cả, sau này hắn già rồi, hắn dựa vào cái gì để dưỡng già?” Đại Chu thị hỏi Chu thị.

Chu thị tựa hồ bị hỏi khó rồi, cúi đầu một hồi lâu không nói nên lời.

Đại Chu thị đang muốn nhân cơ hội này khuyên lại khuyên Chu thị, chỉ thấy Chu thị vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh.

“Ta bao nhiêu tuổi còn hắn bao nhiêu tuổi chứ, chờ ta chết rồi, hắn lại tích góp tiền đưỡng lão dành cho hắn cũng không muộn.” Chu thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Không có ta thì sao có thể có hắn? Trước tiên hắn nên hiếu kính ta đã. Chờ ta chết, thì cái gì cũng không nhìn thấy rồi, hắn thích làm gì thì làm, đến lúc đó ta cũng không xen vào.”

Đại Chu thị chỉ có thể im lặng. Chu thị nói như vậy là đủ hiểu bà ấy thật sự không có vì tương lai Liên Thủ Lễ mà tính toán .

Liên Thủ Lễ là một người đáng thương a, Đại Chu thị đã nói lý đến như vậy, không khỏi lần nữa âm thầm than thở.

“Còn về vợ và khuê nữ của hắn a. Nếu là dạng tốt thì không tính làm gì. Nhưng ngươi cũng thấy, cái Tiểu nha chết bầm kia, con bé ấy nào có tốt đẹp gì? Ở nơi này có nhiều người như vậy, nó còn dám mạnh miệng cãi theo. Nó còn muốn liều mạng với ta. Ai cũng nói vợ lão Tam đàng hoàng, nàng đàng hoàng mà khuê nữ của nàng ta có thể như vậy?”

“Đời này của ta không có số tốt, mấy đứa con dâu này. Một so sánh với một đều lòng lang dạ sói. Vợ lão Tam cùng vợ lão Tứ đều hận không được chung một phe. Hai người ấy như nhau. Trên mặt đều tốt, sau lưng thì làm chuyện xấu! Tiểu nha đầu chết bầm nhà lão Tam trước kia không như vậy, ta nói làm gì là làm cái đó, mới hai năm qua đã biến thành xấu. Ở cùng người thế nào thì học theo thế ấy, cũng là do học theo nha đầu nhà lão Tứ!”

Cái này chính xác là nói đến Liên Mạn Nhi.

Nói đến Liên Mạn Nhi, giọng nói Chu thị dừng một chút, thần sắc trên mặt cũng có chút miễn cưỡng (không thoải mái lắm).

” Như hai mẹ con các nàng mà cũng có mệnh hưởng phúc, các nàng đối với lão nhân không tốt, lòng lang dạ sói. Ta đâu đòi nhiều từ lão Tam, bọn nó muốn để mình hưởng hết, ông trời cũng không đồng ý!” Chu thị tự động bỏ qua Liên Mạn Nhi, chỉ nói đến Triệu thị cùng Liên Diệp nhi.

Đại Chu thị im lặng, Chu thị nói gì ông trời không đồng ý, rõ ràng là Chu thị không vui khi nhìn Triệu thị và Liên Diệp nhi có ngày tháng tốt hơn bà.

“. . . . . . Vậy tỷ ở cùng bọn Tam Muội, Tam Muội có nói với tỷ cái gì không?” Đợi một hồi, Chu thị đột nhiên hỏi Đại Chu thị.

“Chưa nói gì, đến cửa nhà chúng ta liền tách ra, ta còn mời nàng vào nhà ta ngồi một lúc, nàng cũng không vào.” Đại Chu thị liền nói.

“Hai người các bọn họ tức giận đó.” Chu thị thở dài, ánh mắt rơi vào giường chiếu trước người , tựa hồ có chút phiền muộn.

“Bọn họ giận gì, ta không nhìn ra .” Đại Chu thị liền nói, tính tình của bà là tức sự ninh nhân (dàn xếp ổn thỏa ,nhân nhượng cho khỏi phiền), mấy chuyện thế này chỉ có thể giả bộ hồ đồ, ở chính giữa hòa giải.

“Hai người bọn họ nghĩ kế cho ta, bảo ta đòi từ lão Tứ nhiều một chút.” Chu thị liền nói.

“A. . . . . .” Đại Chu thị nhất thời có chút không biết nói cái gì cho phải, ngừng một hồi bà mới cẩn thận hỏi Chu thị, “Bọn họ bảo muội đòi cái gì?”

“Chính là mười mấy mẫu ruộng kia, họ nói chỉ là số lẻ, bọn họ còn bày cho ta đòi thêm tiền, nói nhà lão Tứ không thiếu mấy cái đó.” Chu thị liền nói.

Mười mấy mẫu đất mà còn nói là số lể, đây chẳng phải là muốn trên trăm mẫu sao? Hơn nữa trừ đất đai ra, còn muốn thêm tiền bạc. Đại Chu thị ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng cũng thầm khen Chu thị, vì không có nghe lời Tiểu Chu thị cùng Thương Hoài Đức hướng Liên Thủ Tín sư tử mở to miệng.

“Dì hai bọn nhỏ như vậy, còn muội thì sao, muốn có yêu cầu nhiều hay không?” Đại Chu thị hỏi Chu thị.

“Ta muốn mấy thứ kia làm gì?” Chu thị cười lạnh, “Ta định để lại cho ai sao? Mười mấy mẫu đất là đủ cần thêm nữa làm gì? Ta đủ ăn đủ uống là được. Ta không cần tiền bạc nhiều hơn, ta quanh năm suốt tháng ở nhà, đại môn không đi ra vài lần, đời này tiền trong tay ta sẽ không mang ra bên ngoài. Ta muốn tiền thì để dùng vào việc gì?”

“Ta ăn ngay nói thật mà nói, ta thiếu gì hay muốn gì thì nói với lão Tứ một tiếng, nó còn dám không cho ta sao?”

Nói như vậy, Chu thị vừa hướng ra ngoài phòng liếc nhìn, vừa nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe một hồi.

” Mới vừa rồi hình như vợ Kế Tổ sang nhà vợ Xuân trụ, hẳn là còn chưa có trở lại.” Đại Chu thị liền nói. Mà mới vừa rồi Nhị Nha ngồi một hồi, liền tìm Liên Nha Nhi đi chơi.

Chu thị cũng nghe ngoài phòng yên lặng như tờ, không hề giống bộ dạng có người nghe lén, lúc này mới xoay đầu quay lại, tiếp tục cùng Đại Chu thị nói chuyện.

“Ta cần tiền bạc làm gì, tiền bạc đặt ở trong tay của ta, đó chính là họa!” giọng nói Chu thị có chút trầm thống, “Ta một lão bà già cả run rẩy, ta cần tiền làm gì, để lấp hố cho mấy con rùa rụt cổ này sao? Hiện tại không có cái gì mà tỷ nhìn bọn họ tranh giành kìa. Nếu có gì, đầu người cũng có thể đánh ra đầu chó.”

“Lại nói đến tiền kia còn để cho lũ lang sói trộm đi. Cũng may là ta không có ở trong phòng, ta mà ở trong nhà, bảo vệ tiền không cho hắn lấy thì chắc hắn sẽ hạ độc thủ đối với ta. Ta mà yêu cầu như thế xong, ôm một bó tiền lớn, nửa đêm người nào mò vào , đến gần hại ta, ta cũng không biết!”

Hiển nhiên, Tứ lang cùng với chuyện hắn trộm tiền đã để lại ám ảnh thật lớn cho Chu thị, cũng ảnh hưởng tới quyết định của bà.

“Ta cũng muốn không nhiều lắm, chỉ những thứ kia, đủ ta ăn đủ ta uống vẫn có dư. Ta xem ai trong bọn chúng thuận mắt, ta liền cho bọn hắn chút. . . . . . . Nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tránh cho bọn chúng lại tiếp tục có tâm tư gì khác, suốt ngày tính toán ta. Ta một lão bà già cả run rẩy, ta chỉ có một mình làm sao quản nổi nhiều người như vậy?”

“Hơn nữa, mười mẩu đất này, lão Tứ không nói tiếng nào đã cho ta. Ta mà thật sự muốn một trăm tám mươi mẫu, tỷ thấy bọn họ còn có thể đưa hay không? Nó cũng không phải là đèn đã cạn dầu, là không có chọc vào nó đó, chọc vào nó thì chuyện trước kia đều bày ra. Cái nha đầu chết bầm Diệp nhi kia thì chỉ muốn theo ta tranh luận, đổi lại. . . . . . còn không lấy mạng ta sao?”

“Họ đối với ta cũng không có tình cảm, ta biết.”

“Ta nắm những thứ đồ này trong tay, bọn họ ai cũng kính ta.” Chu thị cuối cùng nói, “Chờ ta mất, bọn họ thích làm gì thì làm. Ta không giống lão gia tử, bỏ công bỏ sức, cả đời cái gì tốt cũng không được hưởng.”

Chu thị cằn nhằn thầm thì nói một hồi lâu cùng Đại Chu thị, xem ra những lời này, bà giấu ở trong lòng đã lâu nên muốn tìm người nói. Những lời này, bà hẳn là càng muốn nói cùng Tiểu Chu thị là người hợp ý hơn, nhưng đáng tiếc, trên chuyện này Tiểu Chu thị và bà ý kiến không hợp, vì vậy không thể nói, chỉ có thể nói cho Đại Chu thị nghe.

Đại Chu thị nghe lời Chu thị nói…, lúc này mới coi là hiểu nguyên nhân những cử động kỳ quái sau lưng kia của Chu thị. Chu thị từ trước cho tới bây giờ vẫn là người khôn khéo, biết tính toán cho chính mình. Trước kia, có Liên lão gia tử ở đây, tình huống Liên gia rất khác với hiện tại, có rất nhiều chuyện Chu thị muốn xem ý tứ của Liên lão gia tử, cũng càng thêm nắm chắc có chỗ dựa. Mà bây giờ, Liên lão gia tử đã mất, nhà cũ bên này sụp đổ, Chu thị chỉ có thể thu liễm, hơn nữa chỉ tập trung tính toán cho bản thân mình.

Hai người lại nói một hồi, Tưởng thị liền từ phía ngoài trở lại. Chu thị nhìn lên trời không còn sớm, bảo Tưởng thị nấu cơm.

“Đem thức ăn còn dư lại hâm nóng, chúng ta liền ăn cơm.” Chu thị phân phó Tưởng thị. Buổi sáng bàn tiệc đưa tang, Chu thị và Tưởng thị đã giữ lại không ít thức ăn, cũng đủ cho người một nhà ăn hôm nay .

Đại Chu thị liền đứng dậy cáo từ, Chu thị giữ bà lại ăn cơm nhưng Đại Chu thị không chịu.

“Buổi tối trong nhà còn có việc, ta phải trở về giúp đỡ chút.” Đại Chu thị nói với Chu thị.

Tiễn Đại Chu thị xong, Tưởng thị lại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, chờ thức ăn đều mang lên bàn, mọi người ngồi ăn rồi, Tưởng thị liền ngẩn ra.

. . . . . .

Chu thị và Đại Chu thị nói chuyện một phen với nhau, cơ hồ rất nhanh đã truyền đến trong lỗ tai một nhà Liên Mạn Nhi.

Liên Diệp Nhi cũng ở đó, sau khi biết Chu thị nói về nhà nàng như vậy thì tức đến nỗi nhảy dựng lên.

“Lòng dạ của bà ấy sao có thể độc như vậy? Sao bà chướng mắt cháu và mẹ cháu, cứ như hận muốn chúng ta đều chết hết thì bà mới vui vẻ. Bà không phải là bà nội cháu! Sau này cháu không bao giờ …gọi bà ấy là bà nội nữa, bà ấy không xứng!”

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh trông thấy sắc mặt Liên Thủ Tín có chút không vui, liền vội kéo Liên Diệp Nhi trấn an.

“Đúng thật là quá đáng.” Trương thị liền nói, “Một chút ý nghĩ cho người ta đường sống cũng không có.”

“. . . . . . Tính toán tinh khôn hơn bất cứ ai” Liên Mạn Nhi vừa nói xong, vừa cố ý nhìn Liên Thủ Tín một cái.

Liên Thủ Tín vừa mới mơ hồ để lộ ra tới ý tứ, suy đoán Chu thị muốn mười mấy mẫu này, vì tính toán cho bọn họ, vì tiết kiệm cho bọn họ. Nhưng mà ở sau lưng Chu thị thổ lộ ra tiếng lòng, lại một lần nữa đem chút bong bóng ảo tưởng của Liên Thủ Tín ra, vô tình dẫm đạp ở dưới chân, một mảnh nhỏ đều không thừa.
Bình Luận (0)
Comment