Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 950

Bên nhà Liên Mạn Nhi xây phòng ốc, cũng mời Liên Thủ Lễ. Hai tháng này Liên Thủ Lễ không nhận thêm việc nào khác, đều ở bên nhà Liên Mạn Nhi, đi theo những thợ điêu khắc khác làm công việc thợ mộc. Hai người Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng thường xuyên tới làm giúp.

Thời điểm mới vừa nói đến chuyện trong nhà, Lý thị liền nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi rằng ba người Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi rất là tận tâm. Bởi vì bà ở nhà này, mỗi ngày hai mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng sẽ tới đây, trò chuyện, bầu bạn với bà. Lý thị cũng thường giữ hai mẹ con ở lại nơi này ăn cơm.

Bà cùng hai mẹ con họ tương đối tốt, Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe, trong lòng tự nhiên vui mừng.

Giờ là thời điểm nghỉ trưa của Liên Thủ Lễ, trước khi đi làm việc tiếp, lại biết một nhà Liên Mạn Nhi trở lại, Triệu thị và Liên Diệp Nhi liền tới xem Trương thị cùng Liên Mạn Nhi.

Mới có cách nhau mấy ngày, mọi người gặp mặt đều cảm thấy vô cùng thân mật. Liên Thủ Lễ được Liên Thủ Tín đưa đến phòng khách phía trước nói chuyện, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đi theo Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đến hậu viện, trực tiếp vào trong phòng Trương thị ngồi.

Tiểu nha đầu bưng lên trà, quả lên, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi trước hết chúc mừng Trương thị, sau đó liền hỏi thăm dáng vẻ, gia thế của cô dâu,. Trương thị cũng không giấu diếm, đều nói hết với Triệu thị. Liên Diệp Nhi ở bên cạnh nghe, cũng len lén hỏi Liên Mạn Nhi, dáng vẻ của Tần Nhược Quyên như thế nào?

Liên Mạn Nhi trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, tựa hồ tiểu cô nương nói đến cái đề tài cô dâu này, phần lớn đều quan tâm đến chuyện có xinh đẹp hay không?

“. . . . . . Thời gian nháy mắt đã trôi qua, muội đã sắp làm mẹ chồng rồi, con người a, làm gì có chuyện không già?” Nói hồi lâu nói, Triệu thị liền cảm khái.

“Cuộc sống trôi qua nhanh, cuối cùng chịu đựng qua.” Trương thị liền nói.

“Muội nhìn khí sắc của muội nè. Quả thật là người có phúc khí.” Triệu thị nhìn Trương thị, lại nói.

“Cái gì phúc khí, người một nhà đều bình an, đủ ăn đủ uống, chính là phúc khí lớn nhất.” Trương thị liền nói, “Chúng ta so với trên không bằng, so với dưới có hơn. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống trước kia, thì hiện tại cũng coi như là ở trong phúc rồi.”

“. . . . . . Tam bá có tay nghề như vậy, tẩu lại có khuê nữ như Diệp Nhi, sau này tẩu cũng là mệnh hưởng phúc, không cần phải lo nghĩ nhiều.”

Hai chị em dâu Trương thị và Triệu thị vẫn chung sống rất tốt, Triệu thị đàng hoàng, Trương thị trượng nghĩa, chưa bao giờ hai người phải đỏ mặt tía tai. Chuyện này đối với chị em dâu, nhất là chị em dâu từng sống cùng nhau mà nói, là vô cùng khó có được. Trương thị cũng biết Triệu thị rất hâm mộ nàng, vì vậy thường khuyên Triệu thị.

Giờ Triệu thị chúc mừng Trương thị, còn nói những lời đó cũng là bộc lộ chân tình. So với Ngô Vương thị cùng Trương Vương thị, trong lời nói của Triệu thị đều lơ đãng để lộ ra bi quan. Nói trắng ra, là bởi vì tâm bệnh của Triệu thị. Không có nhi tử, chỉ sinh một khuê nữ. Bởi vì … khối tâm bệnh này, cho dù là thời điểm cao hứng nhất, so sánh với người khác thì trong nụ cười của Triệu thị luôn có thêm một tia sầu khổ.

Liên Mạn Nhi đối với lần này hơi có chút ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh (buồn thương vì bất hạnh, giận giữ không tranh đấu). Chuyện như vậy, chính nàng ấy nghĩ không thông, thì người khác có thể giúp đều có hạn.

“. . . . . . tẩu nhìn ta này khí huyết lưu thông, hiển hiện ngay đây này. Mỗi tháng a, luôn luôn. . . . . . bệnh tật sẽ lưu lại gốc rễ. . . . . .” Trương thị cùng Triệu thị nhỏ giọng thầm thì.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hơi nghe thấy được mấy câu, liền đoán được Trương thị đang cùng Triệu thị nói gì rồi, cũng biết Trương thị kế tiếp sẽ nói cái gì. Quả nhiên, kế tiếp, Trương thị nói đến Diêm Đạo Bà.

“. . . . . . Ngũ Lang thành thân, chúng ta tính toán làm ở phủ thành.” Trương thị nói với Triệu thị, “Đến lúc đó mời cả nhà tẩu cùng lên, xe cộ các thứ để chúng ta chuẩn bị, đến lúc đó cả ba người đều đi!”

“Đến lúc đó hai tỷ muội mình ở cùng nhau, tỷ dẫn muội đi dạo phủ thành một chút.” Liên Mạn Nhi cũng nói với Liên Diệp Nhi.

Ngũ Lang thành thân, phận làm bác trai bác gái, đương nhiên là phải đến tham dự. Vì vậy, Liên Diệp Nhi cũng không có giả bộ khách khí, liền gật đầu đáp ứng. Nàng là một tiểu cô nương, đang ở độ tuổi thích náo nhiệt, mới lạ, trong lòng tự nhiên muốn xem một chút S nơi địa phương phồn hoa như cái.

“Tẩu đi lên thì ở thêm vài ngày. Trong phủ thành có lang trung tốt, mời đến để hai ta cùng xem một chút.” Một bên Trương thị nói với Triệu thị, “Để ta kể cho tẩu nghe cái Diêm Đạo Bà kia, theo ta thấy , rất có đạo hạnh . . . . . . Đến lúc đó xem cho tẩu, ta cũng xin bà ấy xem cho ta một chút.”

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, trong lòng đã hiểu, Trương thị nói với Triệu thị về Đạo Bà như vậy…, là ngại nói chuyện này trước mặt nàng.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền lôi kéo Liên Diệp Nhi ngồi dịch xuống đầu giường đặt xa lò sưởi, rời đi Trương thị cùng Triệu thị.

“Diệp nhi, ta kể cho muội nghe. . . . . .” Liên Mạn Nhi thấp giọng sơ lược đem chuyện Diêm Đạo Bà nói cùng Liên Diệp Nhi, “Mẹ ta rất tin bà ấy, nhưng mà ta không tin. Ta cảm thấy bà ấy hoa ngôn xảo ngữ , chính là bán giả thuốc lừa gạt tiền. Ăn thuốc của bà ấy, không có chuyện gì còn đỡ, ăn rồi bị làm sao thì tính kiểu gì? Đến lúc đấy đi tìm bà ta, bà ta sẽ bảo không có duyên.”

“Ta cũng không khuyên được mẹ ta, nhưng chuyện này không thể gạt muội. Đến lúc đó muội cần kiên định ý nghĩ, giúp đỡ mẹ muội quyết định.” Liên Mạn Nhi nói khẽ với Liên Diệp Nhi, “Theo ta, lang trung tốt chúng ta sẽ xem, thuốc uống cũng đảm bảo. Giống như Diêm Đạo Bà, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.”

Liên Diệp Nhi liên tiếp gật đầu.

“Muội nhớ kỹ, Mạn Nhi tỷ. Thật ra thì, muội với tỷ nghĩ giống nhau.”

Liên Diệp Nhi vừa nói chuyện, vừa cúi đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hướng phía Triệu thị bên kia nhìn thoáng qua. Bên trong cái nhìn này, cũng hơi có chút ai oán.

“Chúng ta sang phòng bên kia nói chuyện đi.” Liên Mạn Nhi liền nhìn ra Liên Diệp Nhi có lời gì đó không tiện nói ở nơi này, vì vậy đề nghị.

Hai tỷ muội đứng dậy, đi đến Tây phòng .

Lý thị lúc này đã tỉnh ngủ rồi, mới vừa rửa mặt, đang ngồi trên giường gạch, thấy Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi tới, cũng rất cao hứng.

“Lúc nào tới, mẹ cháu có tới không?” Lý thị bảo Liên Diệp Nhi ngồi lên kháng, vừa hỏi.

“Vừa tới, mẹ cháu đang ở trong phòng tán gẫu cùng Tứ thẩm.” Liên Diệp Nhi cười trả lời.

Liên Diệp Nhi rất thân với Lý thị, thứ nhất là Lý thị hiền hoà, thứ hai là bản thân Diệp Nhi cơ khổ. Nhà mẹ đẻ Triệu thị không bao giờ lui tới, bên này tuy có Chu thị là bà nội ruột nhưng lại đem cháu gái đối đãi giống kẻ trộm cùng kẻ thù. Trước kia, Liên Diệp Nhi còn từng nói qua, nếu như Lý thị cũng là bà ngoại nàng thì tốt biết mấy. Hiện tại lớn nên không nói lời này rồi, nhưng vẫn rất thân cận với Lý thị.

“Mẹ cháu mời Tam bá mẫu đi phủ thành. . . . . .” Liên Mạn Nhi đem chuyện Trương thị giúp Triệu thị nói cho Lý thị, cũng nói đến chuyện của Diêm Đạo Bà.

Lý thị sống lâu, kiến thức hơn hẳn, nghe Liên Mạn Nhi miêu tả về Diêm Đạo Bà, liền trầm ngâm.

” Những đồ quỷ thần này, không thể không tin, linh đan diệu dược, khẳng định cũng có, chẳng quá khó cầu.” Sau khi trầm ngâm, Lý thị liền nói, ” Đại đa số chúng ta, chi ra số tiền kia, cũng chỉ mua sự an lòng.”

“Thật ra thì, ” Liên Diệp Nhi do dự một chút, mới lên tiếng, ” Tâm của cha và mẹ cháu so với quá khứ cũng phai nhạt nhiều rồi.”

Hai người Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị sau khi ở riêng có chút ít tiền, tư tưởng cũng thoải mái hơn, mặc dù không có gióng trống khua chiêng đi chung quanh tìm y hỏi thuốc, nhưng bí mật cũng dụng tâm không ít. Có một thời gian ngắn, Liên Mạn Nhi mỗi lần đi đến trong nhà Liên Diệp Nhi, cũng có thể ngửi thấy được mùi thuốc quanh cả phòng không tản đi.

Dùng lời Trương thị nói về Triệu thị, là “Thuốc nước, thuốc viên cũng ăn vài vạc lớn” , trong đó có mời lang trung thực sự xem mạch bốc thuốc, có các loại phương thuốc cổ truyền lấy được, ở trước đó còn cầu thần phật xin linh dược bùa chú vân vân, cái gì cần có đều có. Tất nhiên, tiền bạc cũng hao phí không ít.

Cả nhà đều có tính tình tiết kiệm, ở phương diện này lại tiêu xài nhiều hơn, chỉ tiết kiệm chi phí ăn mặc, đi lại.

Song có câu nói rất đúng, có cái gì cũng không thể có bệnh, bởi vì xem bệnh uống thuốc bất kể ở cái niên đại nào cũng tốn hao tiền tài nhất. Liên Thủ Lễ và Triệu thị mặc dù chịu tiêu xài tiền bạc trên phương diện này, nhưng mấy năm trở lại đây, bụng Triệu thị vẫn không có động tĩnh, tiền liền như nước trôi giống nhau.

Xem ý trong lời nói của Liên Diệp Nhi là hai người Liên Thủ Lễ và Triệu thị, rốt cục nản chí rồi.

“Mấy năm này, tiền xài không ít, thần y gì cũng xem không ít, thời gian cũng tốn không ít. Ngày đó nghe cha nói chuyện cùng mẹ muội, thôi đành chấp nhận số mệnh vậy. Mệnh không có, muốn cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được gì?”

“Hai năm qua thể cốt của mẹ muội đã điều dưỡng tốt chút, còn cha muội, bởi vì năm ấy để lại bệnh ngầm, vẫn chưa hết hẳn được.”

“Mạn Nhi tỷ, có chuyện tỷ vẫn không biết.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi, “Mấy ngày hôm trước, ở Tây thôn chúng ta có vợ Dương Tuấn mang thai nhưng không sinh ra được, liền chết.”

“Vợ Dương Tuấn, hình như ta chưa từng nghe qua?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, trong trí nhớ tựa hồ không có người này.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ dĩ nhiên không biết, bởi vì muội nghe thấy chuyện này, mới biết được người này.” Liên Diệp Nhi kể cho Liên Mạn Nhi nghe. Dương Tuấn là kẻ viễn thị ở Tây thôn, bởi vì trong nhà nghèo, hơn bốn mươi tuổi còn không có cưới được vợ. Năm ngoái cưới vợ, người vợ này là ở trong núi xa, lúc tuổi còn trẻ từng gả cho một người, sinh hạ một hài tử, sau lại thành quả phụ.

Hiện nay, hài tử kia cũng đã trưởng thành, cưới vợ. Người nào nghĩ tới, cái người con dâu kia không chứa được một người mẹ chồng thủ tiết. Đứa con trai kia của bà lại còn hèn yếu, bà bị đẩy vào cảnh không có chỗ náu thân, bị buộc tái giá, gả cho Dương Tuấn.

Kẻ viễn thị cưới vợ, tự nhiên trông cậy vào chuyện vợ nối dõi tông đường. Kết quả người vợ này liền mang bầu, Dương gia vui mừng kinh ngạc. Chẳng qua kết quả thật đáng tiếc.

“. . . . . . Là đại thẩm cách vách nhà chúng ta tới đây nói, nói là lang trung đi xem, cũng cứu không được, nói người vợ kia thể cốt bình thường còn được, nhưng vì đã nhiều năm không sinh dục, tuổi lại lớn. . . . . .” Liên Diệp Nhi cuối cùng nói.

Liên Diệp Nhi kể lại đúng sự thực, lúc ấy Triệu thị nghe những lời này, liền bị hù đến thay đổi sắc mặt.

Liên Thủ Lễ và Triệu thị tâm hoán thành tro tàn chính là vào lúc này.

“Hai ngày sau muội còn nghe người ta nói. Cái nữ nhân mệnh khổ đó đã chết rồi, con trai cùng con dâu của bà ấy tới. Mọi người còn tưởng là hai người bọn họ còn có chút tình người, vội về chịu tang. Ai biết, hai kẻ đó đến, một giọt nước mắt cũng không có, chính là ngăn không để cho Dương gia hạ táng, hai người bọn họ đòi tiền của Dương gia!”

Bình Luận (0)
Comment