Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 966

“À, đúng rồi, xem ta này, chút nữa thì quên mất.” Trương thị nhìn ánh mắt Liên Mạn Nhi lại nhớ đến chuyện cả nhà thương lượng tối qua, liền dặn dò Đa Phúc: “Đa Phúc, con ra tiền viện nói với đại gia, nếu thấy người này thành thật, không phải loại người sống trên mây thì giúp đỡ người ta thêm ít tiền, để hắn cưới một người vợ khác… lại sinh một đứa con kế thừa hương khói, đây là việc tích đức.”

Đa Phúc vâng lời đi ra ngoài.

“Tứ thẩm thật là tâm địa Bồ Tát.” La Tiểu Yến ở một bên bày ra bộ mặt tươi cười nói: “Dương gia này cháu cũng biết. Là người Tứ thẩm không quen biết, trước kia cũng không có qua lại. Thế mà không chỉ giải tai họa cho hắn, còn giúp tiền cho hắn phát tang vợ, ân tình này không kém ân tình của cha mẹ hắn.”

“Chỉ là người ngoài không phải thân thích gì, mà Tứ thẩm còn phát thiện tâm, lo lắng chu đáo. Nếu là thân thích, vậy càng đừng nói tới, chuyện khác….”

“Nhị tẩu, đừng nói như vậy.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cười cắt ngang lời La Tiểu Yến: “Chỉ là giúp đỡ chút tiền, sao có thể so sánh với ân tình dưỡng dục của cha mẹ người ta chứ.”

“Là lời này, ân tình của cha mẹ hắn đúng là không thể sánh được. Như người này, cha mẹ hắn không cưới được vợ cho hắn, nhà nghèo, đó chỉ là bất đắc dĩ.” Trương thị nói: “Chuyện mà chúng ta có thể giúp, cũng chỉ có thế mà thôi.”

“Đối với Tứ thẩm và Mạn Nhi đây không phải là chuyện gì lớn. Nhưng với hắn chính là thiên ân, Tứ thẩm làm vậy là hành thiện tích đức, hắn cũng biết cảm kích.” La Tiểu Yến nói.

“Mặc dù chúng ta giúp hắn, nhưng cũng không phải muốn hắn cảm kích.” Liên Mạn Nhi nói: “Ra tay giúp hắn, là bởi vì thấy hắn là người thành thật, chứ nếu là loại người mơ tưởng cao xa, không thực tế, chúng ta cũng lười giúp. Không phải có câu ‘Giúp gấp không giúp nghèo’ sao.”

“Chính là đạo lý này.” Trương thị tiếp lời: “Người này, hắn biết căn cơ nhà mình, chỉ cần cưới một người vợ biết quản lý việc nhà, nối dõi tong đường, chuyện khác không hề kén chọn. Việc này chúng ta giúp được. Nếu nhân phẩm hắn không tốt, có chút tiền liền muốn cưới một người vợ xinh đẹp trẻ trung hoặc là vừa mới được ăn no lại muốn ăn thịt cá, loại người này không thể thành công. Chúng ta có giúp hắn cũng vô ích thôi, thà không giúp ngay từ đầu còn hơn.”

“Mẹ, đây không phải là đạo lý bà ngoại vẫn hay nói với chúng ta – liệu cơm gắp mắm, đó sao?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi Trương thị.

“Đúng, là liệu cơm gắp mắm.” Trương thị gật đầu.

“Nhị tẩu nghe qua câu này chưa?”Liên Mạn Nhi hỏi La Tiểu Yến.

Lúc này La Tiểu Yến đã ý thức được có chuyện, trong lòng âm thầm lo lắng, nên cũng không lập tức trả lời Liên Mạn Nhi.

“Vợ Nhị lang, tuổi cháu còn trẻ, những chuyện nhìn thấy cũng ít. Ta từng trải hơn cháu, cũng có thể tính là trưởng bối của cháu, đạo lý liệu cơm gắp mắm này, trong nhà sống như thế nào, bất kể là thân phận gì, đều phải hiểu được đạo lý này, vậy cuộc sống mới thoải mái được. Nếu không chỉ rước lấy tai họa mà thôi.” Trương thị lại nhìn La Tiểu Yến nói: “Từ nhỏ cháu đã gánh vác gia đình, đạo lý này ta nghĩ cháu cũng biết. Cha mẹ cháu nhất định cũng đã dạy cháu.”

“Dạ. Cha mẹ cháu có dạy, cháu hiểu được.” La Tiểu Yến định thần lại, vội trả lời, sắc mặt có chút bất an lo sợ.

Trương thị và Liên Mạn Nhi thấy La Tiểu Yến đã hiểu ý của các nàng rồi nên cũng không nói nhiều nữa.

“Hôn sự của đệ đệ cháu, các cháu định thế nào?” Trương thị lại hỏi La Tiểu Yến.

“Có tính toán gì…” La Tiểu Yến nghe Trương thị hỏi, hai tay siết chặt vào nhau, biểu hiện trong lòng vô cùng khẩn trương, bối rối ”Còn phải xem nhà người ta…”

“Vợ Nhị lang, chúng ta là thân thích nên ta mới nói.” Trương thị nói: “Hôm qua cháu nói cô nương nhà kia, ta thấy cũng là nhà gia cảnh bình thường. Nhà bình thường mà gặp được một người đang có công việc kiếm ra tiền là chuyện cầu mà không được, chưa nghe qua ai còn muốn kén chọn.”

“Hay là nhà người ta môn hộ cao?” Trương thị hỏi La Tiểu Yến.

“Dạ không phải, chỉ là nhà bình thường thôi.” La Tiểu Yến nói.

“Ờ” Trương thị ờ một tiếng, lại thuật lại chuyện Ngô Vương thị hỏi thăm được về Vương Tuyết Mai kia cho La Tiểu Yến nghe. “Ta nghe nói lúc trước nàng ta có bàn chuyện hôn sự với vài hộ gia đình trong thành, không nói mấy hộ trong thành đó, chỉ nói gần nhất là nhà lão Kim, đây là người gì chứ! Ta thật toát mồ hôi.”

La Tiểu Yến nghe Trương thị nói chuyện, đầu cúi thấp không nói một lời.

Liên Mạn Nhi đánh giá thần sắc La Tiểu Yến, trong lòng hiểu được mấy chuyện Trương thị nói, La Tiểu Yến không phải là lần đầu nghe thấy, cũng là nói La gia biết hết mọi chuyện về Vương Tuyết Mai nhưng vẫn bằng lòng hôn sự này.

Chuyện này đáng phải cân nhắc đây, Liên Mạn Nhi nghĩ.

“Mấy lời Tứ thẩm nói, cháu lần đầu tiên nghe được, đợi cháu về sẽ hỏi thăm xem sao.” Đợi Trương thị nói xong, La Tiểu Yến mới ngẩng đầu lên, nói.

“Nhị tẩu, mẹ muội chỉ nghe nói thôi, tẩu không cần phải để ý quá.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Mẹ muội chỉ là quan tâm. Nếu là người nhà khác, đừng nói là nghe chuyện bình thường như vậy, mà chuyện có lớn hơn đi nữa, mẹ muội cũng không nói đâu. Nói nhiều đến đâu, lý lẽ hợp lý thế nào cũng không cản được người ta cam tâm tình nguyện, đúng không tẩu.”

“Chuyện này muội không hiểu lắm. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có mấy người nhà chúng ta, muội mới dám nói. Hôn sự này là do dì của nhị tẩu giới thiệu, chắc là tin tưởng được, tẩu chỉ cần tin dì ấy là được.”

“Ta ….” La Tiểu Yến há miệng.

“Nhị tẩu muốn định hôn cho đệ đệ của tẩu, cái khác không nói, quan trọng nhất vẫn là có thể quản gia, đúng không?” Liên Mạn Nhi không đợi La Tiểu Yến nói xong, lại tiếp lời.

“Đúng là như vậy, đừng thấy Mạn Nhi nhà ta tuổi nhỏ lại là cô nương gia, chuyện này con bé cũng hiểu.” Trương thị nói: “Vợ Nhị lang, vợ đệ đệ cháu, sau này phải chăm sóc cha mẹ cháu, cả muội muội cháu nữa, điều kiện tiên quyết phải biết làm việc, quản lý nhà cửa tốt, có thể đảm đương gia đình, đúng không? Nếu không, cả đời này của cháu đều ở La gia, làm đương gia cho nhà cháu cả đời sao?”

“Cái đó, làm sao có thể ạ!” La Tiểu Yến nói.

“Vậy thì đúng rồi! Chúng ta không phải người ngoài, ta có gì nói nấy, cháu cũng đừng chê khó nghe. Cháu về nhà suy nghĩ kỹ đi, có phải ta nói đúng hay không… Cho dù cháu bằng lòng ở La gia cả đời, nhưng vợ của đệ đệ cháu có vui không? Bây giờ cháu nói đệ, muội cháu còn nhỏ, cha mẹ cháu sức khỏe kém, đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Nhưng sau này đệ đệ cháu lấy vợ thì mọi người sẽ nhìn cháu, nói cháu thế nào?” Trương thị nói.

“Trong lòng cháu thương nhớ nhà mẹ đẻ thì càng phải nghĩ cho kỹ. Vợ của đệ đệ cháu như thế nào rất quan trọng, là bộ dáng gia đình ra sao không cần quản, hay là có thể quản gia, chịu được cực khổ?”

“Nếu không, cha mẹ cháu, cả muội muội cháu nữa, sau này phải làm sao? Đệ đệ cháu nhỏ tuổi hơn cháu, kinh nghiệm không bằng cháu, cháu làm chị, phải biết dạy dỗ bảo ban hắn, chứ không phải chuyện gì cũng nghe theo hắn. Đấy là hại hắn, hại cả nhà cháu.”

Tối qua cả nhà thương lượng, theo ý của Liên Mạn Nhi, hôn sự của La Tiểu Ưng với nhà bọn họ có liên quan thế nào, lấy về một người không tốt, chịu tội chính là người nhà La Tiểu Ưng.

Song, còn có La Tiểu Yến. La Tiểu Yến sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu La Tiểu Ưng lấy vợ không tốt, La gia sống không tốt, cuối cùng cũng sẽ liên lụy tới Nhị lang. Thậm chí, có thể La Tiểu Yến sẽ trút toàn bộ áp lực và bất hạnh lên người Nhị lang.

Muốn giúp Nhị lang, thì không thể không quản chuyện lấy vợ của La Tiểu Ưng.

Đương nhiên, quản thế nào, là do các nàng làm chủ, không phải La Tiểu Yến muốn gì thì cho cái đó.

“…. Dĩ nhiên, mấy chuyện này là do nhà các ngươi quyết định. Ta làm trưởng bối, nhìn thấy, biết chuyện, không thể không nói với cháu. Cháu cảm ơn ta cũng tốt, oán ta cũng tốt, đều là do cháu.” Trương thị thấy La Tiểu Yến nửa ngày không nói chuyện, lại nói.

“Tứ thẩm, cháu biết người có ý tốt.”

“Vậy ta đợi tin cháu, hay là hôm nay cháu có ý định gì khác?”

La Tiểu Yến lại do dự, dường như còn chưa biết phải mở lời thế nào.

“Hôm qua, cháu nói chuyện chưa xong đã đi rồi. Tối qua Tứ thúc cháu nói với ta, Nhị lang đã nói với Tứ thúc cháu rồi.” Trương thị nhìn La Tiểu Yến như vậy, bèn thuật lại quyết định cả nhà thương lượng tối qua: “Chúng ta thương lượng rồi, chuyện cháu nhờ, chúng ta có thể giúp.”

La Tiểu Yến mừng rỡ nhìn Trương thị, hai mắt mở to. Hôm qua Trương thị chỉnh nàng, hôm nay lại nói một mớ đạo lý như vậy, nàng vốn nghĩ muốn yêu cầu chuyện kia là chuyện không thể nào. Hơn nữa, nàng đang lo lắng, cả nhà Liên Thủ Tín bắt đầu ghét nàng và gia đình nàng.

Bây giờ Trương thị nói đáp ứng yêu cầu của nàng, sao nàng có thể không vừa vui mừng vừa kinh ngạc chứ.

Chỉ là, vui mừng lúc đầu, sau đó nghĩ kỹ lại kinh ngạc nhiều hơn, vui không bao nhiêu.

“Tứ thẩm, người luôn nói…” La Tiểu Yến thăm dò hỏi.

“Chúng ta có thể tìm cho đệ đệ cháu công việc gần nhà, có thể diện, chỉ cần hắn có thể làm là được, hôn sự của hắn cứ làm đi. Có điều, từ hôm nay trở đi, cháu phải dọn khỏi La gia.” Trương thị nói.

“Nhị tẩu, đây không phải là cha mẹ muội ép tẩu phải thế này thế kia. Tẩu còn nhớ lúc tẩu và Nhị lang ca định hôn, tẩu nói gì không?” Liên Mạn Nhi nói.

Lúc đó La Tiểu Yến nói, nếu La Tiểu Ưng kết hôn, nàng sẽ trở về Liên gia làm bổn phận con dâu.

“Ta nhớ, ta không quên, ta cũng không phải người nói không giữ lời.” La Tiểu Yến nói.

“Chúng ta đều tin Nhị tẩu một lời nói ra bốn ngựa khó theo.” (Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy) Liên Mạn Nhi gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment