Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 122

Kim Thụy thu dọn mặt bàn xong, nhẹ nhàng gọi Đỗ Vân Lạc một tiếng.

Đỗ Vân Lạc xoay người trở về bàn, lúc cầm bút nghiêng đầu hỏi một câu: "Ngươi đến An Phong viện sao? Nghe ai nói vậy?"

Kim Thụy nói: "Nô tỳ là đi tìm Thiển Hòa nói chuyện, vừa vặn gặp Tứ tiểu thư thất hồn lạc phách từ trong phòng Tứ thái thái đi ra, Thiển Hòa đi theo hầu hạ, chợt nghe thấy một câu "Thứ xuất vĩnh viễn là thứ xuất", Thiển Hòa nhảy dựng lên. Nô tỳ cũng nghe thấy, cân nhắc đại khái là Tứ tiểu thư lại ở trước mặt Tứ thái thái nghe được lời gì, trong lòng không thoải mái, liền ở trong An Phong viện hỏi thăm hai câu, liền biết là chuyện này."

Đỗ Vân Lạc chậm rãi gật đầu.

Kim Thụy, Kim Lăng hai người trong phủ các phòng quan hệ đều không tệ, muốn hỏi thăm tin tức, cơ bản không sai được.

Lúc này mặc dù không biết hậu viện Quốc Công Phủ là tình cảnh gì, nhưng trong An Phong viện, đã có một người thương tâm.

Đỗ Vân Nặc sẽ nói ra một câu như vậy, có thể thấy được nàng cũng là suy nghĩ rõ ràng, nghĩ đến An Nhiễm huyện chủ, càng cảm thấy bản thân mình đáng thương.

Những thứ này đều là chuyện nội bộ trong Cảnh Quốc Công phủ, Đỗ Vân Lạc cũng không để ở trong lòng, liền tiếp tục chép kinh văn.

Gió bắc tháng Chạp.

Lại liên tiếp tuyết rơi hai ngày, Chân thị càng nhớ Đỗ Vân Địch.

Thẳng đến khi Đỗ Vân Đich trở lại kinh thành, bà mới coi như yên lòng, đợi nhi tử dập đầu, bà tinh tế đánh giá một phen, liền cẩn thận hỏi tình huống của Thi Sĩ nhân, Thi Liên Nhi huynh muội.

Lần trước ở trong thư viện xảy ra chuyện như vậy, Đỗ Vân Địch nghe thấy mẫu thân hỏi Thi Liên Nhi, khuôn mặt cũng có chút đỏ lên, liên tục xua tay nói: "Ta trốn nàng ta."

Đỗ Vân Lạc nghe vậy chớp chớp nhìn Đỗ Vân Địch.

Trốn tránh, đó chính là Thi Liên Nhi vẫn quấn lấy Đỗ Vân Địch.

Mặc dù biết Thi Liên Nhi chính là một người mặt dày vô sỉ như thế, sẽ không dễ dàng buông tha, Đỗ Vân Lạc vẫn cảm thấy tức ngực.

Chân thị cũng vậy, bà vốn định dặn dò thêm vài lần nữa. Có thể thấy được mặt Đỗ Vân Địch đều đỏ thấu, liền âm thầm nói, dù sao cũng sắp qua năm mới, chờ năm sau Đỗ Vân Địch khởi hành rồi nói sau cũng không muộn.

Việc chuẩn bị cho tháng Chạp được tổ chức tốt.

Các cửa hàng đều đến phụng trướng, không chỉ Mạc Thị bận đến chân không chạm đất, Chân thị cũng vậy. Sản nghiệp dưới tên của ba phòng cũng không ít.

Mà chờ sau khi lễ vật tết của trưởng phòng được đưa tới. Đã là mùng 6 tháng Chạp.

Theo những năm trước, ngày mai, lều của Vương, Công, Hầu, Bá phủ sẽ bắt đầu nấu cháo. Ngoài cửa thành không thể thiếu biển người đông đúc.

Trong Liên Phúc Uyển, tự nhiên lại đem chuyện ngày Tám tháng Chạp ai đi núi Bà Đà lấy cháo bày lên bàn.

Chân thị cũng không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhìn Liêu thị.

Thân thể Liêu thị đã tốt, nhưng tinh thần vẫn hoảng hốt. Cả người đều rất yếu.

Trước mắt Hạ lão thái thái, Mạc Thị cũng không đi làm ác nhân kia, chỉ uống trà và không nói chuyện.

Liêu thị ngước mắt lên thấy Hạ lão thái thái nhìn nàng, do dự một phen, vẫn thở dài nói: "Lão thái thái, mấy ngày nay thân thể con dâu vẫn còn khó chịu. Bộ dáng này đi trước mặt Bồ Tát cũng không tốt, ngày mốt lấy cháo vẫn là để Tam Tẩu làm thay đi."

Chính chủ lên tiếng, Hạ lão thái thái từ chối cho ý kiến. Mạc Thị mới cười khanh khách săn sóc Liêu thị vài câu, lại chiếu cố Chân thị.

Liêu thị ngồi trên ghế bát tiên bày đệm thật dày. Trong lòng bà không thoải mái, cũng cảm thấy cái mông này ê ẩm, ngồi thế nào cũng không thoải mái, Mạc Thị nói cái gì "Thân thể quan trọng hơn", "Thừa dịp mùa đông hảo hảo bổ sung", "Tam đệ muội là người tin cậy, đi lấy cháo mọi người đều yên tâm", những lời này liên tiếp rơi vào lỗ tai, bà càng thêm phiền muộn không thôi, lấy cớ thân thể không khỏe, sớm đã trở về.

Đỗ Vân Nặc vội vàng đuổi theo, nhu thuận đi theo phía sau Liêu thị.

Vào An Phong viện, Liêu thị cũng không cần Đỗ Vân Nặc đi dạo trước mặt, thuận miệng đuổi nàng đi, tự mình trở về phòng.

Đỗ Vân Nặc đứng ở dưới hành lang, đợi rèm trước mặt không lắc lư nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửa sổ tây gian hơi mở ra, Đỗ Vân Nặc ở dưới cửa sổ, nghe thấy Liêu thị bên trong oán giận lời của Mạc thị, nàng chậm rãi lui về phía sau hai bước, rạp rạp đi Tây Xuyên Viện.

Trong phòng Mạc di nương, tất nhiên không ấm áp bằng chỗ Hạ lão thái thái cùng Liêu thị, nhưng Đỗ Vân Nặc vừa đi vào liền cảm thấy an tâm, không để ý Mạc di nương kinh ngạc vẻ mặt, trực tiếp nhào vào trong ngực nàng.

"Di nương..." Đỗ Vân Nặc chôn ở trước ngực Mạc di nương, khàn giọng gọi.

Mạc di nương ôm nàng, ôn nhu nói: "Tiểu thư đây là làm sao vậy? Bị mẹ cả làm khó sao? Mấy ngày nay tính tình phu nhân không tốt, khiến tiểu thư ủy khuất rồi?"

Nghe Mạc di nương an ủi, cổ họng Đỗ Vân Nặc chua xót, ánh mắt cũng đỏ lên, cắn m.ôi dư.ới nức nở hồi lâu, mới phun ra một câu: "Di nương, ta cố gắng lấy lòng bà ta như vậy, hữu dụng sao?"

"Tiểu thư sau này không phải là ở trong tay phu nhân sao? Ngoại trừ lấy lòng nàng..." Mạc di nương ai ai thở.

"An Nhiễm huyện chủ lấy lòng Tổ Phụ nàng, bây giờ có khổ nói không nên lời." Đỗ Vân Nặc ôm chặt Mạc di nương, thấp giọng nói, "Ta chính là sợ, ta lại lấy lòng bà ta nhưng cũng không phải con ruột của bà, về sau, bà cũng sẽ đối với ta như vậy. Nói cho cùng, cũng là ta không đủ có năng lực, Tổ Mẫu trước đã nói qua, không muốn bị người khi dễ, không muốn bị người đè đến không ngẩng đầu lên được, liền chính mình phải lợi hại, nhưng ta suy nghĩ trước nghĩ sau, không biết ta phải làm thế nào để trở nên lợi hại, trở thành cao nhân nhất đẳng."

Những chuyện này, lấy lập trường của Mạc di nương, ngoại trừ trấn an, cũng nghĩ không ra chủ ý gì.

Một thứ nữ muốn sống phong quang hơn đích nữ trong nhà, muốn từng bước leo lên, thật sự là quá khó khăn.

Mạc di nương cùng Liêu thị giao tiếp gần hai mươi năm, bà rất biết tính cách Liêu thị, Đỗ Vân Nặc nhu thuận đi theo bên người Liêu thị, sau này ở hôn phối không đến mức chịu thiệt thòi lớn, nhưng muốn cá chép nhảy long môn, cũng là không có khả năng.

Cũng không phải Liêu thị vì chèn ép thứ nữ không chịu để Đỗ Vân Nặc gả tốt, mà là Liêu thị căn bản không có quan hệ nhân mạch như vậy đi chống đỡ cho Đỗ Vân Nặc, Đỗ gia mặc dù có cũng là nắm ở chỗ Hạ lão thái thái.

Nhưng Đỗ Vân Anh nói hôn liền phí công sức giúp đỡ, có thể thấy được Hạ lão thái thái cũng là yêu con yêu cháu có thể trợ giúp.

Đỗ Vân Nặc sau này như thế nào, toàn bộ nhìn tạo hóa.

Mạc di nương cười khổ lắc đầu, bàcó thể làm cũng chỉ là thắp hương bái Bồ Tát nhiều.

Trong Thanh Huy viên, nếu đã định đi núi Bà Đà, Chân thị không thể thiếu chuẩn bị một phen.

Đỗ Vân Lạc ngồi bên cạnh Chân thị, nhìn Chân thị phân phó người bên cạnh làm việc, nàng kiều kiều gọi một tiếng: "Mẫu thân, ta cũng muốn đi."

Chân thị liếc nàng một cái: "Tiết Tám tháng Chạp, người đông đúc, một cô nương gia như ngươi đi góp vui cái gì."

"Trước kia Tứ tỷ tỷ không phải cũng đi sao?" Đỗ Vân Lạc không chịu.

"Còn làm nũng đâu? Trước đây cũng không thấy ngươi thích chạy ra ngoài như vậy? Sao bây giờ ngược lại không nhàn rỗi được?" Chân thị cười cạo chóp mũi nữ nhi, nói, "Tóm lại ngươi không được đi, liền ở nhà."

Chân thị dầu gạo không vào, Đỗ Vân Lạc cầu mấy lần, Chân thị cũng không buông lỏng, nàng cũng thôi.
Bình Luận (0)
Comment