Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, phồn hoa như gấm, người bên cạnh nhộn nhịp, Đỗ Vân Lạc đứng ở bên bờ sông, xa xa nhìn thấy có người đi tới chỗ nàng.
Thân hình kia có chút quen mắt, nàng mở to hai mắt muốn nhìn rõ bộ dáng người tới, lại khiến ánh mặt trời chói mắt.
Người nọ đứng ở trong ánh mặt trời chói mắt, Đỗ Vân Lạc rõ ràng không thấy rõ, nhưng trong lòng mơ hồ có một ý niệm trong đầu, người nọ đang cười, tuấn lãng lông mày giãn ra, so với mùa hè phồn hoa càng rực rỡ hơn.
Nhấc làn váy lên, Đỗ Vân Lạc cố gắng cất bước đi về phía trước, người nọ đứng ở đó không nhúc nhích, nàng lảo đảo không cách nào tới gần.
Cước bộ nặng nề, Đỗ Vân Lạc chậm rãi ngừng lại, nhìn thẳng người nọ, cố gắng nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Nàng đã rõ ràng, nàng đang ở trong giấc mơ của mình.
Giống như những giấc mơ nửa đêm trong nhiều thập kỷ trước.
Chỉ có thể nhìn hắn từ xa, lại không cách nào chạm vào.
Biết rõ đây là một giấc mơ, buồn như thế nào.
Nhưng cho dù là trong mơ, nàng cũng muốn lưu lại nụ cười cho hắn, nàng hy vọng mỗi một lần nàng lưu lại cho hắn đều là tươi cười, làm cho hắn an tâm tươi cười, mà không phải cố tình gây sự.
Giấc mơ này, nếu vĩnh viễn không tỉnh lại thì tốt biết bao...
Cho dù chỉ có thể nhìn như vậy, cũng so với si ngốc nhìn bài vị tốt hơn một ngàn lần, một vạn lần.
Không đúng!
Đỗ Vân Lạc mãnh liệt nhắm hai mắt lại.
Không có bài vị, không có tử biệt, nàng đã trở lại, nàng đã...
Đỗ Vân Lạc ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ phía bắc, ánh trăng sáng treo giữa không trung, ánh trăng trong vắt lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ rắc vào một mảnh loang lổ, gió mát thổi qua, lá chuối xào xạc rung động, thỉnh thoảng còn có từng trận tiếng côn trùng hót.
Hai tay nắm chặt chăn mỏng, Đỗ Vân Lạc hít sâu vài hơi, cả người mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng tỉnh trở lại ở trong mơ không phân biệt được đêm nay Hà Tịch.
Mỗi lần thức dậy trước đây. Quanh quẩn trong lòng chính là hối hận, không nỡ cùng tiếc nuối, mà hiện tại, hết thảy đã khác, nàng rõ ràng là chờ mong.
Chờ trời vừa sáng, liền có thể xuất phát đi Pháp Âm tự, đáy lòng nàng kỳ thật cũng có chút hoảng hốt.
Nằm xuống lần nữa. Lăn qua lộn lại, thẳng đến khi chân trời dần sáng mới ngủ, đợi khi Kim Thụy tiến vào gọi nàng, tinh thần Đỗ Vân Lạc cũng không tốt.
Kim Thụy thay Đỗ Vân Lạc thay quần áo rửa mặt, lại tinh tế rửa mặt: "Trong mắt tiểu thư có chút tơ đỏ, là đêm qua không có nghỉ ngơi được sao. Cũng may tiểu thư trời sinh lệ chất, sắc mặt vẫn là cực tốt, chờ xuống xe ngựa thoáng dựa vào, chờ đến Pháp Âm tự, liền có tinh thần."
Đỗ Vân Lạc do Kim Thụy chuẩn bị. Người trong gương làn da trong suốt, thay vì nói là trời sinh lệ chất, không bằng nói là ỷ vào tuổi còn trẻ, bản thân nàng biết, thời còn Thanh Đăng Cổ Phật, làm sao có thể tìm được bộ dáng lúc khuê trung.
Thu thập thỏa đáng, Đỗ Vân Lạc mang theo người đi Liên Phúc Uyển.
Hạ lão thái thái đang cùng Mạc thị nói chuyện, thấy Đỗ Vân Lạc tiến vào, tinh tế đánh giá một phen.
Hôm nay Đỗ Vân Lạc mặc một thân áo chom màu ngó sen nhạt, trên đầu trâm một hàng trân châu nhỏ xíu. Trên tay có một cái vòng tay bạch ngọc, phối với một chiếc khuy cổ áo bạch ngọc hình cuộn vân, cả người thanh nhã thanh tú, so với mặc vàng đeo bạc có vẻ hơi thở thế tục quá nặng.
Hạ lão thái thái hơi gật đầu: "Trang phục này đẹp, phù hợp đi Pháp Âm tự."
Chân thị rất nhanh cũng đến, cười thỉnh an Hạ lão thái thái.
"Nên chuẩn bị, Hoài Bình tức phụ đều chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi đi sớm trở về sớm, trên đường cẩn thận một chút." Hạ lão thái thái nói xong, lại gọi Đỗ Vân Lạc. Cẩn thận dặn dò, "Nha đầu ngươi, khi thì trầm ổn, khi thì nhảy thoát, Tổ Mẫu không có bên cạnh dạy bảo ngươi, quy củ đi, quy củ trở về. Mấy ngày trước Vân Anh và Vân Nặc đã nháo một trận, ngươi lại giống như các nàng, không nói đến bên ngoài nói về chúng ta như thế nào, nhưng tin của lão bà tử này a, đều chịu không nổi."
Đỗ Vân Lạc cười đáp.
Mạc thị tự mình đưa đến cửa thứ hai, kéo tay Chân thị, nói: "Lần này đi cầu phúc, nói một câu trong lòng, ta thật sự muốn tự mình đi, hảo hảo bái một chút cầu xin, chuyện Trung Nguyên ngày đó thật sự là dọa ta sợ hãi, ta làm mẹ, tâm đều giống như đao cắt. Tam đệ muội giúp ta quyên góp thêm chút công đức, để cho Vân Anh chúng ta có vận khí tốt hơn một chút."
Nói xong, Mạc thị từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao, nhét vào tay Chân thị.
Vào tay liền biết nặng nhẹ, nặng trịch, giống như tâm tình Mạc thị.
Quyên bạc là công đức, Chân thị sẽ không cướp công đức của Mạc thị, sau khi tiếp nhận bảo Thủy Nguyệt cất kỹ, nói: "Nhị tẩu yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."
Mạc thị liên tục gật đầu: "Ngươi biết ta sốt ruột vì cái gì, ai! Chỗ Lão thái thái, ngàn chọn vạn tuyển, thật vất vả mới có chút tính toán, Vân Anh lại xảy ra chuyện như vậy, ta nghe nói, tiểu thư nhà kia lúc ấy cũng ở đây, nhìn rõ rang mọi sự, ta cân nhắc nghĩ đến, chuyện này sợ là không thành."
Chân thị vỗ vỗ tay Mạc thị: "Tái ông thất mã làm sao biết không phải là phúc, thành hay không, đều là tạo hóa."
Mạc thị cười khổ.
Thủy Nguyệt đỡ Chân thị lên xe ngựa.
Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt nhìn bà: "Mẫu thân, bá nương nói gì với người thế? Ta nghe như thể có liên quan đến Tam tỷ?"
"Lỗ tai ngươi"! Chân thị cười bĩu môi, thấy Đỗ Vân Lạc kiều diễm dính lên, bà vỗ lên lưng nữ nhi, "Nghe lén là giỏi!"
Ngoài miệng mắng hai câu, nhưng vẫn đem sự tình nói với Đỗ Vân Lạc.
Hạ lão thái thái giúp Đỗ Vân Anh nhìn quanh, môn đăng hộ đối cân nhắc, cuối cùng hợp tâm ý chính là Nguyễn gia Tam gia.
Nguyễn gia Lão thái gia trước kia cùng Đỗ Công Phủ là đồng liêu, quan hệ cũng không tệ lắm, chỉ là mấy đứa con trai của Nguyễn lão thái gia đều không phải là thích đọc sách, Nguyễn lão thái gia mặt mũi tốt, bỏ bạc nâng đỡ cho các con trai chức quan không lớn cũng không nhỏ.
Mấy đứa con trai đọc sách bình thường, làm quan ngược lại có chút bản lĩnh, tuy rằng không có thăng tiến, nhưng mũ Ô Sa vẫn vững vàng.
Trong thế hệ cháu trai, Nguyễn Tam gia này là người nổi bật nhất, Nguyễn lão thái gia treo bên miệng, muốn dựa vào tôn nhi này thể diện.
Chỗ Nguyễn gia, mấy ngày trước lộ ra chút khẩu phong, Hạ lão thái thái vẫn là ý tứ kia, ngẩng đầu gả nữ nhi, không có đạo lý há mồm liền đáp ứng, liền chậm lại trước.
Không nghĩ tới, trong tết Trung Nguyên, xảy ra chuyện như vậy.
"Nhị bá nương ngươi là sợ việc này không thể thành được." Chân thị nói.
Đỗ Vân Lạc khó hiểu, nói thầm: "Vì sao? Tam tỷ cứu Tứ tỷ có gì không đúng? Đặt ở nhà nào cũng phải nói là tỷ muội hòa thuận, thật là chuyện tốt. Nếu là Nguyễn gia cũng bởi vì cái này muốn hồi hôn sự này, như vậy thị phi không phân biệt, thông gia này không bằng không kết."
Chân thị nghe vậy, không khỏi dòm thêm 2 mắt đánh giá nữ nhi.
Kỳ thật trong lòng Chân thị cũng nghĩ như vậy, chỉ là dù sao đó cũng là nữ nhi của Mạc thị, Mạc thị chính là lo cho hôn sự của Đỗ Vân Anh, thẳng thắn nói như vậy, không khỏi muốn người ta nói Đỗ Vân Như cùng Đỗ Vân Lạc hôn sự đã định, mình đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Đỗ Vân Lạc lại nói thầm hai câu, nghĩ lại, hỏi: "Vì sao chuyện Nguyễn gia dò xét phong cách, ta cũng không biết."
Chân thị vừa tức giận vừa buồn cười gật lên trán Đỗ Vân Lạc, nói: "Vì sao ngươi phải biết? Ngươi cũng lo lắng quá nhiều đi! Các trưởng bối không nắm bắt chuyện tốt, người nào bẩm báo với ngươi?"
Đỗ Vân Lạc ngẩn người.
Chân thị nói như vậy một chút cũng không sai, chuyện hôn nhân, vốn là trưởng bối làm chủ, không tới phiên vãn bối cày cợt.
Lúc ấy Thạch phu nhân đến thăm dò, nếu không phải Đỗ Vân Nặc nghe lén Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái nói chuyện, tỷ muội các nàng cũng bị che khuất.