Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 13

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Lôi Nghị đứng cạnh quan sát thấy Tô Hàm sắp bị nuốt vào miệng sói, ánh mắt tối sầm, muốn ra tay.

Nhưng khiến anh kinh ngạc là không đợi anh ra tay, Tô Hàm đột nhiên biến mất trước mặt Sói Gió.

Tô Hàm đột nhiên biến mất khiến Sói Gió mê mang, động tác tự nhiên cũng ngập ngừng, nhưng điều anh không nghĩ tới là giây tiếp theo, Tô Hàm lại một lần nữa xuất hiện ở tại trước mặt anh, còn lấy tốc độ sét, cắm một thanh đao nhọn vào mắt trái con Sói Gió.

Sự đau đớn khiến Sói Gió không ngừng gào thét, Tô Hàm thấy thế nhanh chóng lấy một viên tinh thạch cấp thấp trong không gian xoay, tay phải nắm chặt hấp thụ năng lượng của nó, một lần nữa điều động cây cỏ bên cạnh, quấn chặt lấy thân thể Sói Gió.

Lúc này, đột nhiên ánh mắt Sói Gió mở to không lại thể tránh thoát được nữa, rất nhanh bị các cành cây cứng rắn siết chặt cuối cùng ngừng hô hấp.

Nhìn Sói Gió chết, Tô Hàm thả lỏng, thân thể thoát lực, sắp ngã trên mặt đất.

Lôi Nghị thấy thế, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên đỡ Tô Hàm.

Không ngã xuống đất giống như mình tưởng tượng, mà lại ngã vào một ***g ngực rắn chắc nhưng ấm áp, Tô Hàm suy yếu cong môi “Cám ơn.”

“Không có gì.” Lôi Nghị thản nhiên mở miệng, dừng một chút, sau đó thưởng thức “Cậu rất mạnh.”

“Coi như cũng được” được cao thủ cấp 7 khen ngợi, Tô Hàm rất vui vẻ.

Lôi Nghị không nói tiếp, chỉ nhìn người bên cạnh, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng lại thành thục hơn rất nhiều so với những cậu bé cùng trang lứa.

Trước đó ấn tượng của Lôi Nghị đối với cậu không tốt lắm, cậu không để ý anh hoạt động bất tiện cưỡng ép lấy đi bộ đồ phòng hộ của anh, sau lại mượn lý do này uy hiếp anh. Hơn nữa còn chưa thành niên đã có một đứa con trong tình trạng chưa lập gia đình, ấn tượng của Lôi Nghị đối với cậu tự nhiên không thể tốt được, anh cho rằng cậu chẳng những là kẻ ham hư vinh còn có lòng tham không đáy.

Mà anh ghét nhất những người như thế, cho nên thái độ với cậu cũng coi như không tốt. Chỉ là hồi tưởng lại trận chiến giữa cậu và Sói Gió…

Từ giằng co, đến ra tay trước, sau đó lại lợi dụng dị năng thuấn di(1)đâm mắt Sói Gió bị thương, cho dù tốc độ, hay tâm tính đều rất cứng rắn, lão luyện không giống như mới thức tỉnh dị năng một tháng.

(1) thuấn di: dịch chuyển ngay lập thức từ điểm này đến điểm khác trong một không gian, khoảng cách tùy ý, có thể 1-2-3 mét, cấp lên cao di chuyển càng xa, càng nhiều lần, còn có các kỹ thuật khác, sau này sẽ rõ

Có thể đứng trước danh giới giữa sự sống và cái chết còn lãnh tĩnh đưa ra được phương pháp giết địch, tâm tính nhất định là cực kỳ cứng cỏi, mà người như vậy sao lại ham hư vinh, lợi dụng con trai để đạt tới mục đích gả vào nhà có quyền.

Có lẽ Tiểu Dực thích cậu không phải không có nguyên nhân, chỉ mới thức tỉnh dị năng một tháng đã có thể mạnh mẽ như vậy, thành tựu của cậu trong tương lai không thể lường được.

Nếu đã coi cậu là vợ tương lai của em trai mình, như vậy có một số việc Lôi Nghị không thể không đề cập đến.

Kéo Tô Hàm tựa lên người mình, Lôi Nghị mở miệng “Chuyện cậu có dị năng thuấn di tốt nhất đừng để người khác biết.”

“Vì sao?” Tô Hàm không giải thích được, tuy dị năng này rất hiếm thấy, nhưng cũng không thể không công nhận nó là dị năng chứ nhỉ.

“Sẽ gặp phiền toái.” Lôi Nghị trầm giọng nói.

Nghe Lôi Nghị nói như thế, Tô Hàm gật đầu “Vậy được rồi.”

Dù sao cậu cũng không tính nói về dị năng số một này cho người xung quanh, thuấn di là con bài ẩn của cậu, sao có thể dễ dàng để người khác biết, hơn nữa thuấn di thích hợp nhất là dùng để ám sát, nếu để người khác biết thì tập kích thế nào được ha.

Nghe Tô Hàm tiếp thu lời của mình, Lôi Nghị cũng an tâm.

“Cậu đột phá dị năng chưa?” Nhớ tới mục đích của việc hôm nay, Lôi Nghị mở miệng hỏi.

Tô Hàm nghe vậy vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng sáng lạn “Ừ, nếu không phải thời điểm mấu chốt đột phá dị năng, tôi đã không thể cuốn lấy Sói Gió, cũng không có cách phá vỡ phòng ngự giết chết nó.”

Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, cho dù là khi cậu thiếu chút nữa bị Sói Gió giết hay khi cậu bất ngờ đâm vào mắt Sói Gió.

Trên thực tế nếu không phải vì có cao thủ Lôi Nghị dị năng cấp 7 đứng bên cạnh, thì cậu không dám mạo hiểm như vậy, mà từ lúc đầu khi biết không đánh lại được đã thuấn di chạy trốn rồi.

Cho nên, cậu đột phá dị năng, công lao của Lôi Nghị cũng không nhỏ, Tô Hàm lại một lần nữa mở miệng nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn anh, Lôi Nghị.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm nghiêm túc nói.

“Không có gì.” Lôi Nghị đứng đó, để Tô Hàm tựa trên người mình khôi phục thể lực.

Một lát sau, Lôi Nghị mới mở miệng hỏi “Bây giờ cậu khá hơn chút nào chưa.”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy không cần dựa lên người tôi nữa.”

Nghe thanh tuyến không hề dao động của Lôi Nghị, Tô Hàm mới phát hiện đầu mình còn đặt trên vai người ta.

“À.” Tô Hàm nói xong nhanh chóng rời khỏi vai Lôi Nghị, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng không thể phát hiện.

Nếu Tô Hàm đã khôi phục, hai người cũng không cần ở lại Thú Lâm nữa, vẫn chọn điều khiển tự động, chỉ là lần này người lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi đổi thành Tô Hàm, vì trải qua một trận ác chiến, hơn nữa từ khi xuất viện tới nay, ban ngày cậu đi Thú Lâm săn thú, buổi tối còn phải luyện tập lực tinh thần, chuyển hóa năng lượng thú hạch và còn phải chăm sóc bé Tô Triêu, nên không nghỉ ngơi tốt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ trong chốc lát ngủ luôn trong xe.

Nhìn người ngồi bên cạnh, thân thể tựa vào lưng ghế, mày hơi cau, dường như rất không thoải mái, lộ ra vẻ đơn bạc yếu đuối, cùng với người vừa rồi dùng thân phận dị năng cấp 2 vượt cấp mạnh mẽ giết chết Sói Gió cấp 4 như là hai người khác nhau.

Dù rất khó hiểu, nhưng Lôi Nghị lại cảm giác được sự đau lòng, nhíu mày, Lôi Nghị ôm Tô Hàm lên người mình, sau đó đè xuống một nút xoay phía trước.

Rất nhanh, ghế dựa xếp gần đuôi xe chồng lên nhau, ghế của Tô Hàm lại chậm rãi giãn ra phía sau, lập tức biến thành một giường nhỏ khoảng một mét.

Cẩn thận đặt Tô Hàm lên giường, lại lấy một tấm chăn mỏng từ trong xe đắp lên người Tô Hàm.

Bởi vì tư thế thoải thái nên Tô Hàm ngủ rất yên ổn, tới tận lúc xe chạy đến dưới lầu, cũng không tỉnh.

Nhìn ngủ Tô Hàm say, Lôi Nghị không biết phải làm gì, nhưng không đánh thức cậu, mà ngồi trong xe nhìn cậu ngủ.

Có lẽ thời gian này thật sự rất mệt mỏi, Tô Hàm cảm giác chỉ vừa ngủ một chút nhưng lại ngủ thẳng đến buổi chiều.

Mở mắt ra, nhìn không gian nhỏ hẹp trước mắt, Tô Hàm nháy mắt có trong mê mang, phân không rõ mình đang ở đâu.

Trừng mắt nhìn, nhìn thấy Lôi Nghị ngồi một bên, lúc này Tô Hàm mới nhớ, trước đó cậu và Lôi Nghị đi Thú Lâm, sau đó hắn đánh Sói Gió cấp bốn, dị năng đột phá, quá mệt mỏi cậu ngủ ngay trong xe.

Xoa xoa mày, Tô Hàm hỏi Lôi Nghị “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Nhìn Tô Hàm mê mang, hai hàng lông mi dài như rẻ quạt chớp chớp, trong con ngươi một mảnh mông lung, Lôi Nghị đột nhiên nhìn đến ngây người.

Mãi đến khi Tô Hàm lên tiếng, anh mới giật mình tỉnh lại.

“Không lâu lắm.” Lôi Nghị mở miệng trả lời vấn đề của Tô Hàm, âm thanh một chút cũng không nghe ra sự thất thố vừa rồi.

“À, vậy thì tốt.” Tô Hàm thở ra một hơi.

Nhưng khi xuống xe cậu mới phát hiện, mặt trời đã sắp xuống núi, rõ ràng khi họ trở về, mặt trời vẫn còn trên cao mà.

Được rồi, cậu ở trong xe ít nhất ngủ 2-3 giờ, trong khoảng thời gian này không lẽ Lôi Nghị vẫn ngồi xe trong cùng cậu?

Vì sao anh không gọi cậu tỉnh? Tô Hàm mặt mũi đầy khó hiểu, chẳng lẽ sợ đánh thức mình, nhưng cho dù vậy, anh cũng có thể để mình lại một mình đi lên mà, xe cũng về đến nhà rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tô Hàm không hỏi ra miệng, chỉ cảm kích Lôi Nghị nhiều hơn một chút, thoạt nhìn anh cũng không phải người quá vô tình nhỉ, điển hình là người mạnh miệng mềm lòng.

Tô Hàm không biết, nếu là một người khác, Lôi Nghị đã sớm đánh thức rồi, vì một người mới quen biết không đến một ngày, sợ quấy rầy giấc ngủ mà ngồi trong xe thêm vài giờ, điều này mà để những người quen của Lôi Nghị biết được, chắc chắn sẽ cho rằng có phải trời sắp sập rồi không, nếu không vì sao Lôi Nghị lại có thể bình thường như thế.
Bình Luận (0)
Comment