Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 39


Thẩm Dũ ngồi trên giường một lúc rất lâu.

Một vài thứ trong mơ là thật, một vài thứ cậu không nhớ là cậu đã từng trải qua chưa.

Cũng may là cậu nhớ hôm nay còn phải đi học, ngây ngô rời giường thay quần áo, lúc ra khỏi kí túc bỗng nhớ ra mình chưa rửa mặt, lại phải quay về rửa mặt.

Lăn đi lăn lại một lúc, đầu Thẩm Dũ lại nặng hơn, cảnh tượng trong giấc mộng không ngừng xoay chuyển trong đầu, hỗn loạn khiến cậu không thở nổi.

Vừa vào lớp, Thẩm Dũ liền nằm bò ra bàn mê man ngủ thiếp đi.

"Cậu ấy quên mất bạn trai mình rồi, người bạn trai kia thật đáng thương..."
Rất nhiều người nói vào tai cậu.

Cậu quên mất bạn trai mình, bạn trai cậu là Hoắc Duệ, bọn họ đã từng yêu nhau.

Cậu không nhớ gì cả.

Thẩm Dũ rất khó chịu, cậu cảm thấy mình giống như một con cá sắp chết, ngay cả hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể thở không ra hơi.

"Thuốc của ông có phải là có tác dụng phụ không!" Thẩm Dũ nghe giọng nói quen thuộc đang quát.

Cậu bị giật mình một cái, tỉnh dậy ngay lập tức.

Trước mặt là một màu trắng toát, có chất lỏng gì đó lạnh ngắt đang chảy vào cánh tay cậu.

Cậu ngây người một lát, nhận ra được hình như mình đang nằm trên giường.

"Đừng nóng giận, nói không chừng là đang thấy ác mộng, tôi tốt nghiệp đại học y chính quy, thử da cũng không có phản ứng, bớt lo lắng đi." Người đàn ông mặc áo khoác dài trắng cười đùa cợt nhả với một chàng trai quay lưng về phía Thẩm Dũ.

Nhìn thấy Thẩm Dũ tỉnh lại, cười càng vui vẻ hơn: "Không phải là tỉnh lại rồi sao? Yên tâm yên tâm, cái tính xấu nóng nảy này của cậu có thể thay đổi không, nếu chứ như thế thì chưa đến một giờ nữa phòng y tế của tôi sẽ bị phá mất."
Bóng lưng này, Thẩm Dũ không thể quen thuộc hơn.


Bác sĩ của trường vừa dứt lời, Hoắc Duệ liền xoay người lại, sắc mặt sa sầm, hạ lông mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thẩm Dũ hơi tái nhợt.

"Ông có thể đi ra ngoài rồi." Hoắc Duệ lạnh giọng, hạ lệnh như đuổi khách.

Bác sĩ chậc chậc lắc đầu một cái: "Để ý truyền nước, sắp hết thì gọi tôi, tôi đi viết giấy xin phép nghỉ cho hai cậu."
Cửa phòng truyền dịch bị đóng lại.

Thẩm Dũ chớp chớp mắt, dần dần khôi phục ý thức, mặt mũi Hoắc Duệ đã xuất hiện rõ ràng trước mắt cậu.

Cậu cúi đầu xuống theo bản năng, nhìn hai chân Hoắc Duệ.

Rất hoàn mỹ.

Hoắc Duệ nhíu mày: "Nhìn đâu đấy?"
Ý thức Thẩm Dũ có chút chậm chạp, mấy giây sau mới đáp: "Chân."
Lâu sau, cậu cảm thấy câu trả lời này của mình hơi biến thái, lại bổ sung hai câu: "Chân cậu đẹp lắm."
"Vừa dài vừa thẳng."
Hay lắm, giờ không chỉ hơi biến thái nữa đâu mà là cực kì biến thái.

Tiếc là giọng cậu khàn khàn, lời nói ra khỏi miệng như nhét thêm cát, Hoắc Duệ nghe thấy sắc mặt lại càng khó ở, không đợi Thẩm Dũ nói thêm, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Dũ ngước đầu, nhìn bóng lưng hắn biến mất.

Thở phào nhẹ nhõm.

Cậu có gì đặc biệt đâu, để Hoắc Duệ thích mình chứ.

Cậu nghĩ, nếu như là mình, vì che chở bạn trai mà tàn phế, người kia còn hết lần này đến lần khác quên mình, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến mọi thứ xung quanh vọt đến trước mặt đối phương mà chất vấn hắn, buộc hắn phải nhớ hết lại.

Mà không phải chỉ yên lặng chịu đựng một hai năm.

Không biết có phải do người bị ốm dễ thương tâm hay không, thời đểm Thẩm Dũ phản ứng lại, trên mặt đã toàn là nước mắt.

Sợ bị Hoắc Duệ phát hiện, Thẩm Dũ ngửa người lên, tay không cắm kim với sang khăn giấy ăn ở tủ đầu giường.

Nhưng tủ đầu giường hơi xa, tay phải cậu cắm kim truyền dịch, tay trái lại ở bên kia, nếu như động tác quá mạnh, cậu lại sợ đè vào kim.

Vẫn nên xuống giường.

Tay trái Thẩm Dũ lau nước mắt, nếu không phải cậu hơi sạch sẽ, cậu thậm chí còn muốn lau bằng quần áo.

Đúng rồi, quần áo.

Cậu vén chăn lên nhìn, áo khoác đồng phục của mình bị cởi ra, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra hai cúc.


Có lẽ vì ngủ không được yên, áo sơ mi đồng phục nhăn nhúm, sắp bị cuốn đến chỗ eo, vừa nghĩ tới da mình vừa phải tiếp xúc trực tiếp với chăn giường bệnh, Thẩm Dũ không nhịn được mà nổi da gà.

Chịu đựng bủn rủn, phần mông hơi nhấc lên một chút, ngồi dậy.

Cánh cửa phòng truyền dịch mở "rầm" một cái ra.

Cửa sổ chớp của phòng truyền dịch không kéo ra, chỉ mở bóng đèn, khe cửa sổ cũng không mở ra hoàn toàn.

Dưới ánh đèn, eo của Thẩm Dũ trắng hơn, quần áo xộc xệch, tóc rối loạn lộ ra tai đang hơi đỏ lên, hơi cúi đầu tay trái che cổ áo.

Hình ảnh quá kích thích.

Hoắc Duệ cầm cốc nước nóng trong tay, suýt thì đổ lên người mình.

Nghe được tiếng động, Thẩm Dũ ngẩng đầu, liếc về phía cửa, kéo áo xuống, che phần da bị lộ ra ngoài kia lại.

Hoắc Duệ sầm mặt, không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt.

"Uống nước đi." Giọng cứng như đá, lạnh như băng.

Thẩm Dũ ừm một tiếng, hai mắt liếc trộm Hoắc Duệ, thấy hắn không còn nhìn mình nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nước rất nóng, Thẩm Dũ chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ.

Phòng truyền nước rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót ngoài cửa sổ và tiếng binh binh bốp bốp bên ngoài của bác sĩ trường học không biết đang chơi cái gì kia.

Hoắc Duệ dựa vào tủ đầu giường bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại.

[Lục Sơ Hành: Đại ca, bạn cùng bàn tỉnh chưa?]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Tỉnh rồi]
[Lục Sơ Hành: Doạ chết em rồi, Hói Hói bảo lúc nào hai người về sẽ viết giấy xin phép nghỉ học, nếu như cần có thể tìm ông ấy để xin giấy ra ngoài]
[Lục Sơ Hành: Đúng rồi, đại ca, Niên chó nói muốn mời chúng ta ăn cơm]
[Hoắc Duệ nói chuyện:?]
"Tôi uống xong rồi." Uống nước xong, Thẩm Dũ cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều.

Dáng vẻ của cậu hiện tại rất ngoan ngoãn, khó trách người ta thường nói người bị ốm đều rất yếu ớt, dáng vẻ cần được người khác quan tâm.

Hoắc Duệ nhét điện thoại vào túi, liếc Thẩm Dũ một cái, nhận lấy cốc.

"Mắt đỏ." Hắn cau mày, giọng hơi nóng nảy: "Dị ứng rồi?"
Nói xong, cốc nước đụng phải đầu giường một cái, Hoắc Duệ xoay người muốn đi ra ngoài, tìm bác sĩ trường học second hand kia.


Bác sĩ của trường mấy ngày nay xin nghỉ, người này nghe nói là học trò của bác sĩ cũ, là một người mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu.

Lúc mới truyền dịch cho Thẩm Dũ, anh ta suýt chút nữa thì bị Hoắc Duệ nhìn đến thủng lỗ.

"Không đâu, chẳng qua là mắt cảm thấy hơi khó chịu." Thẩm Dũ nói chuyện có chút mềm mại, không giống lúc bình thường.

Động tác của Hoắc Duệ ngừng một lát, ồ một tiếng.

"Tôi bị sao không?" Cậu chỉ nhớ giờ đọc sớm mình gục xuống bàn ngủ, sau đó liền mê man chìm vào giấc mộng.

Nghĩ đến giấc mơ, tâm trạng của Thẩm Dũ hơi chìm xuống.

Hoắc Duệ cười hừ một tiếng: "Cậu không làm sao cả."
Không chỉ giọng nói của hắn giễu cợt, ánh mắt cũng có ý như vậy, dừng lại trên cánh môi thấm nước của Thẩm Dũ: "Là sốt đến 39 độ."
Thẩm Dũ nắm chặt chăn dời lên trên một chút, điều chỉnh một tư thế thoải mái, dòng nước chảy chậm chạp truyền vào cơ thể trên mu bàn tay cậu, mang theo sự lạnh lẽo.

Hoắc Duệ tiếp tục nói: "Bác sĩ còn nói tối qua cậu không ngủ."
"Sao hả, nửa đêm cậu ra ngoài ăn trộm hả? Hay là làm bài tập cả đêm?"
Hắn lại cười chế giễu một tiếng, gian nan dời tầm mắt, trên mắt không nhìn ra chút sơ hở nào.

Thẩm Dũ từ từ cúi đầu, sắp vùi mặt vào trong chăn, cánh tay truyền dịch kia cũng không khống chế được mà cử động.

Hoắc Duệ nhanh tay nhanh mắt, đè lại, lòng bàn tay ấm áp dính vào cổ tay lạnh như băng của Thẩm Dũ.

"Moẹ nó, tĩnh mạch cậu nhỏ như vậy, lại còn cử động!" Hoắc Duệ không nhịn được mà văng tục.

Sao người này lại phiền phức như vậy, khiến hắn tức chết.

Không chú ý đến sức khoẻ mình thì cũng kệ đi, giờ lại còn lộn xộn.

Lúc nãy cắm kim truyền dịch, vì tĩnh mạch quá nhỏ nên phải đổi sang kim nhỏ, còn bị cắm trượt một lần.

Bị Hoắc Duệ gầm một tiếng như vậy, Thẩm Dũ ngay lập tức không dám nhúc nhích.

Cánh môi mở ra rồi lại khép lại.

"Tôi..."
Buổi tối tôi vẫn luôn nghĩ đến cậu.

Lời còn chưa nói ra, Hoắc Duệ nghe được giọng nói của bác sĩ trường học phun vào: "Đừng có mà to tiếng ở nơi quan trong như phòng y tế, ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi!"
Hắn đẩy Hoắc Duệ ra, liếc nhìn kim của Thẩm Dũ, còn chưa bị lệch ra, lại nhìn dịch truyền, cuối cùng trợn mắt nhìn Hoắc Duệ, đi ra ngoài.

Lời bị chen ngang, Thẩm Dũ ho khan một tiếng.


Hoắc Duệ kéo ghế ngồi ở mép giường nhìn, mặc dù sắc mặt khó nhìn, nhưng không xoay người rời đi.

Thẩm Dũ thở một hơi thật dài, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoắc Duệ một lúc lâu, Hoắc Duệ mười bảy tuổi vẫn còn hơi trẻ con, nhưng sẽ dần dần trùng khít với người trong mộng kia.

Hoắc Duệ ôm chặt cậu trong ngực.

"Hoắc Duệ." Thẩm Dũ mím chặt môi, cậu có rất nhiều lời muốn nói, muốn nói với hắn, mình thích hắn, dù là bây giờ hay sau này.

Cậu không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Người này, còn yêu mình hơn những gì mình tưởng.

Cho nên, cậu cũng phải yêu hắn, cố gắng trở thành người xứng với hắn.

Cùi trỏ Hoắc Duệ chống lên đầu gối, cúi người nhìn màn hình điện thoại, đang chơi game, nhưng lại chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất.

Động tác tay dừng một chút, vừa xoay người vào bụi cỏ, vừa mở mắt nghiêng đầu qua: "Trật tự, ngủ đi."
Vẫn chưa hạ sốt, truyền nước mà còn nói linh tinh nhiều như vậy, IQ còn thấp như vậy.

Hắn làm sao có thể thích một yêu tinh phiền phức như vậy.

Vừa nói, hắn vừa rút cái gối Thẩm Dũ vừa mới cầm lên lót sau gáy ra, thô lỗ nhét người xuống, một tay áp lên bả vai Thẩm Dũ: "Muốn nói gì, tỉnh dậy nói."
Giọng nói có chút dịu dàng hiếm thấy, nhưng động tác lại không dịu dàng chút nào.

Cả người Thẩm Dũ không có khí lực, bị hắn đè một cái như vậy, trượt người xuống, hai mắt nhìn hắn muốn nói lại thôi.

"Cậu chết rồi kìa."
Cậu lên tiếng nhắc nhở, ra hiệu nhìn về phía điện thoại của Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ liếc màn hình: "Trật tự."
Trong game, Lý Bạch trốn trong bụi bị Hàn Tín team địch xiên chết.

Thẩm Dũ nhỏ giọng ừm một tiếng, Hoắc Duệ như có gắn radar, lập tức xốc chăn lên, tránh cánh tay truyền nước của cậu, nhét chăn vào cho cậu, vẻ mặt dưới ánh đèn hơi nhu hoà: "Ngủ đi."
Vừa nói xong, trở lại hẻm núi lần nữa.

Đến rừng của đối phương.

Mấy phút sau, Hàn Tín team địch chat vào khung chat: Lý Bạch mày điên à?
Hoắc Duệ không nói câu nào.

Hắn khó chịu, chỉ có thể phát tiết vào chơi game.

Chẳng bao lâu sau, Hoắc Duệ cảm thấy áo mình bị kéo một cái.


Thẩm Dũ đáng nhẽ ra đang phải ngoan ngoãn ngủ, hơi nghiêng người sang, tay trái còn đặt trên áo hắn, vẻ mặt giả bộ đáng thương, đáy mắt còn thêm một tầng nước, mắt đỏ lên, còn không tự chủ liếm liếm môi.

Hoắc Duệ: "..."
Đệt.

Một động từ.

Thẩm Dũ hít mũi một cái, tự biết mình có hơi bệnh, mở miệng nhỏ giọng: "Cậu có thể nắm tay tôi không?"
"Nếu không tôi không ngủ được.".

Bình Luận (0)
Comment