Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 17

Editor: Pun. 

Mùa hạ, trời lúc nào cũng sáng rất sớm, khi gà gáy tiếng thứ nhất, ước chừng, khoảng giờ mẹo.

Toàn bộ thôn xóm đều tỉnh dậy, bắt đầu một ngày làm việc bình thường.

Vương Tiểu Nhị cũng tỉnh, đôi mắt đen láy ngoắc ngoắc nhìn thẳng vào ngực vợ, mắt cũng không nháy lấy một cái.

Một lúc sau, hắn mới nhếch miệng không tiếng động nở nụ cười, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường.

Hắn có thể tự mình mặc quần áo.

Vợ dạy thế nào, hắn liền chiếu theo làm như thế đó, chậm rãi đem quần áo mặc chỉnh tề, đứng ở đầu giường, nhìn trộm vợ vẫn còn đang ngủ say, vui tươi hớn hở đi ra cửa.

Quẹo vào phòng chứa tạp vật, lấy dao thu gặt bỏ vào sọt, mang theo trọng trách đi ra ngoài.

"Tiểu Nhị, ngươi đi đâu đấy?" Vừa lúc gặp Vương Bảo Nhi đang sang đây gánh nước, nhìn thấy đệ đệ đi về hướng khe núi, giương giọng kêu.

Vương Tiểu Nhị dừng bước, thấy liền chạy lại gần, ngốc nghếch cười a cười a. "Rau."

"Ngươi đi thu hoạch rau dưa?" Hỏi một câu, Vương Bảo Nhi còn nói. "Chút nữa các ngươi chuẩn bị lên trấn bán đồ ăn? Vậy Quý ca nhi đâu?"

Vương Tiểu Nhị trực tiếp gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương gia, trên mặt nở nụ cười càng sáng lạn. "Vợ. Ngủ. Không gọi."

"Ai yêu..." Vương Bảo Nhi nở nụ cười, gõ nhẹ lên đầu đệ đệ một cái. "Bây giờ còn biết đường thương vợ của mình nữa a, đi đi, tranh thủ thời gian, nếu chậm, sợ rằng sẽ không kiếm được vị trí tốt."

Đệ đệ bình thường cũng hay ra khe núi làm việc, hắn ngược lại không lo lắng.

Vương Tiểu Nhị hắc hắc cười, mang sọt đi nhanh về hướng khe núi, bộ dáng rất vững vàng, nhìn thật khiến cho người ta vui mừng.

Thái dương đều đã hiện qua nửa đầu.

Quý An Dật mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác bên cạnh trống rỗng, có chút không quen, cả người lập tức thanh tỉnh, mơ to mắt nhìn lên.

Ngốc tử đâu?

Nhanh chóng rời khỏi giường, cũng chưa sửa sang lại giường chiếu, Quý An Dật liền hoang mang rối loạn vội vàng mở cửa phòng, chạy về hướng trù phòng.

Không có người.

Quý An Dật giật mình, trong nháy mắt mờ mịt qua đi, khủng hoảng nảy lên trong lòng.

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng kêu, âm thanh vang dội, vô cùng tinh thần. "Vợ."

Ngốc tử! Quý An Dật xoay người, nhìn lại, đứng ở kia thiếu niên với vẻ mặt tươi cười ngốc nghếch, chính là y, ngốc tử của hắn.

"Ngươi đi đâu vậy." Hoà hoãn lại tâm tình, Quý An Dật hai ba bước vọt tới trước mặt Vương Tiểu Nhị, cầm lấy tay y, nóng nảy rống lên hỏi một câu.

Vương Tiểu Nhị nhìn thấy vợ, thì bộ dáng cười a cười a, y hoàn toàn không biết, mình đã dọa vợ một trận không nặng không nhẹ..

"Đi ra khe núi?" Nhìn thấy ray dưa trong sọt, Quý An Dật hỏi, dừng một chút, hắn còn nói. "Sao không kêu ta?"

"Hắc hắc." Vương Tiểu Nhị vẫn cười, vui sướng hài lòng cười.

"Ngươi a. . . . . ." Quý An Dật nhu nhu đầu của y, lôi kéo y, đi về phía phòng bếp. "Rửa mặt chưa?"

Vương Tiểu Nhị thành thật lắc đầu.

Hai người lưu lóat rửa mặt súc miệng, thấy canh giờ đã có chút trễ, cũng không ăn sáng ở nhà, mà nhanh chóng cầm chút tiền gánh sọt thức ăn vội vàng hướng trấn trên mà đi.

Những ngày này, phải dựa vào bán rau dưa mà sống, tổng cộng có chín trăm bốn mươi mốt đồng tiền.

Quý An Dật cầm sáu trăm ở trên người, sợ gặp thứ gì muốn mua trong tay lại không đủ tiền.

Khi đến trấn trên, đã là giờ thìn (7h-9h)

Chắc là vì có liên quan đến ngày mùa, nên trên đường người bán đồ ăn cũng không quá đông. Bọn họ mặc dù hơi chậm một chút, nhưng vẫn chiếm được vị trí tốt.

Trong lòng hắn rất tin tưởng đồ ăn nhà mình, cho dù là vị trí không mấy nổi bật, Quý An Dật cũng không lo lắng, dù sao vẫn có thể bán hết.

Dọn hàng ra xong, hắn đi mua năm cái bánh bao thịt.

Điểm tâm còn chưa ăn xong, sinh ý (việc làm ăn) liền đến cửa, Quý An Dật nhận ra, đó là một khách hàng cũ.

"Tiểu ca nhi sao hôm nay ngươi đến trễ vậy, ta tìm ở đằng trước không thấy ngươi, may mắn là ta có đi dạo đằng sau này." Khách hàng cũ là một a ma, hòa nhã êm thấm rất thích nói chuyện. " Tiểu ca nhi, đồ ăn của ngươi thật là tốt, chỉ là lâu lâu mới bán một lần." Vừa nói chuyện, y vừa chọn đồ ăn mình muốn mua.

Nhìn phân lượng này, y hẳn là chuẩn bị mua luôn đồ ăn cho hai ngày.

Hôm nay trời nóng, đồ ăn để ở chỗ râm mát, có thể giữ được hai ngày, lâu hơn, cũng không được.

"Trong nhà, đất trồng không nhiều lắm, nên đồ ăn cũng ít hơn." Quý An Dật ôn hòa đáp lời. "A ma, ta chuẩn bị làm ít cải khô phơi nắng, ngài cảm thấy sao? Mùa đông đồ ăn cũng ít, ta làm dự trữ mấy thứ này."

"Cải khô." A ma bị lời này hấp dẫn, dừng động tác chọn đồ ăn, nhìn Quý An Dật, cười nói. "Tiểu ca nhi, ngươi còn phơi nắng cả cải khô? Mùa đông đồ ăn thiếu, ta cũng rất lo." (P: đoạn cải khô ta chém khá nhiều không hiểu ra làm sao T.T)

Tâm động là tốt rồi. Quý An Dật nở nụ cười, nói. "Trở về ta sẽ phơi nắng trước một ít, lần sau có lên trấn sẽ để cho a ma mang về nếm thử, bây giờ thời gian còn dài, a ma nếu thích, đợi mùa thu ta sẽ phơi nắng nhiều hơn một chút.'

"Được. Tiểu ca nhi nghĩ rất chu đáo." A ma đem rau xanh đã chọn để sang một bên đặt trước mặt Quý An Dật. "Bao nhiêu tiền?"

"Bảy mươi tám."

Thanh toán tiền, a ma xách một rổ đầy đồ ăn, vui sướng hài lòng đi về phía trước, còn không quên quay đầu nói một tiếng, lần tới sẽ lên trấn sớm hơn hai ngày.

Hai sọt đồ ăn, trong vòng nửa canh giờ thì bán hết trơn.

Thời gian vẫn còn sớm chỉ mới giờ tỵ. (9h-11h)

Quý An Dật cầm tay Vương Tiểu Nhị đi về phố tây.

Phố tây cũng là nơi có nhiều sạp bày bán, chỉ có điều, bên trong bán các loại đồ vật linh tinh.

Vừa vào phố tây, Quý An Dật liền thấy một đầu dê, đầu dê này tinh thần không được tốt, ủ rủ không có sức sống, bên cạnh có một giỏ trúc xấu xí, bên trong có hai chú chó nhỏ vừa mới ra đời, ngay cả mắt cũng chưa mở ra.

"Dê này. . . . . ." Hình như đang trong thời kỳ sản nãi (sinh sữa). Quý An Dật ngồi xổm xuống, đến gần cẩn thận nhìn nhìn.

Con dê này mang theo một mùi hương của sữa, không quá nồng.

"Tiểu ca nhi nếu muốn mua, ta sẽ bán rẻ cho ngươi." Nói xong, đại hán sờ trên thân dê đẩy đẩy. "Dê này không phải bị nhiễm bệnh, là do vừa mới sinh con xong, bây giờ là ngày thứ tư, thân thể nó chịu không nổi, nên tinh thần càng ngày càng kém, dê này tuổi không lớn, chỉ mới sống khoảng một năm thôi, thịt vẫn còn rất tươi mới."

Ngược lại rất thành thật. Nghe lời nói của đại hán, Quý An Dật trong đầu nói thầm, tầm mắt hướng về hai chú chó con bên cạnh.

Đại hán thấy liền nói. "Hai nhóc con này là của tam thúc ta, mới sinh hôm qua, đúng dịp sáng nay ta lên trấn, liền thuận đường mang lên đây bán dùm, giống chó này rất tốt, chó mẹ kia trông coi nhà rất giỏi."

Giới thiệu xong rồi, đại hán không nói nữa, chán ngắt ngồi đó, nghĩ nhất định sẽ không bán được.

"Tất cả bao nhiêu tiền?" Ngây người một chút, Quý An Dật hỏi một câu.

"Tiểu ca nhi thật sự muốn mua?" Đại hán có chút ngoài ý muốn, có chút cấp bách hỏi lại.

Hắn cũng chỉ lên trấn thử thời vận, bình thường dê vừa mới sinh, thì không ai muốn mua, nếu bày hàng không ai mua, hắn định bán lỗ cho tửa lâu, dê nhà hắn, nếu không phải vì sinh con mà bị suy yếu, mắt thấy không thể sống được nữa, thật sự là không nỡ bán, tốt xấu gì cũng bán được chút tiền về.

"Ừ. Bao nhiêu tiền?" Quý An Dật nghiêm túc gật đầu.

Trong đầu thì tính toán, tiền của mình có đủ hay không. Hôm nay đồ ăn bán được hơn bốn trăm đồng tiền, ừ trong nhà cầm theo sáu trăm đồng tiền, một ngàn đồng tiền hẳn là có thể mua đi? Hắn không chắc lắm.

"Sáu trăm đồng tiền." Suy nghĩ một hồi, đại hán so sánh cân nhắc.

Dê nhà hắn được năm mươi cân, tính mười đồng một cân, tổng cộng là năm trăm bảy mươi đồng tiền, còn lại ba mươi đồng là tiền của hai con chó con.

Này là đã giảm giá rất nhiều.

"Được." Quý An Dật không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái đem tiền đưa cho đại hán.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nơi này nói một câu: Quy ước một ngàn năm trăm đồng tiền thì bằng một hai ngân.

Hết chương 17. 

Bình Luận (0)
Comment