Editor: Pun.
"Vương ca nhi uống thêm chén canh này đi." Trời nóng, nên nhất thời canh vẫn chưa nguội lắm, vốn dĩ Quý An Dật định uống canh này vào buổi sáng, nhưng thấy chỉ có một mình Vương ca nhi qua đây, lại trông y gầy đi không ít, nên liền đem canh ra cho y uống.
Quý An Dật bưng ra một chén canh đầy, bên trong có xương cốt và một ít bí đao. "Vẫn còn ấm, bây giờ uống là vừa."
Nói xong, Quý An Dật cầm chén đưa đến trước mặt Vương Bảo Nhi vẫn còn đang ngây ngốc sửng sốt, lại lấy một đôi đũa cho y, thúc dục một câu. "Một hồi liền lạnh đấy."
"Ca ca, uống." Vương Tiểu Nhị nhếch miệng vui vẻ cười, cũng nói theo một câu.
Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, đầu nghiêng sang một bên, lấy tay lau mặt, mới hạ mắt nhận lấy canh, vùi đầu uống.
Từ sau khi a ma và a cha mất, chưa có ai quan tâm y đến như vậy, liền ngay cả A Cường cũng không có đem y để trong lòng đến như thế.
"Sắc trời cũng không còn sớm, ta phải vội về làm công chuyện đây." Y ăn canh, ngay cả xương cốt và bí đao cũng chưa ăn, đã để chén xuống, Vương Bảo Nhi vội vàng gánh thùng gỗ ra nhà sau, xách hai thùng nước nhanh chóng vững vàng gánh về.
Quý An Dật đứng tại chỗ, yên lặng nhìn thân ảnh Vương ca nhi, biến mất khỏi tầm mắt, đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới thu tầm mắt, nhìn Vương Tiểu Nhị nói. "Ngốc tử nên tắm rửa thôi."
Hai người giặt giũ tắm rửa, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Quý An Dật đem quần áo giặt sạch, nhưng không phơi ở sau nhà, ban đêm sương xuống rất nhiều phơi ở ngoài sẽ không tốt, hắn đem quần áo phơi trong phòng đựng tạp vật, chờ ngày mai lại chuyển ra nhà sau phơi nắng.
Gà vịt đều rất tự giác đi về lồng của mình, Vương Tiểu Nhị đem lồng đóng kỹ lại, xách đến dưới mái hiên để, lại di chuyển hai con chó con đến cạnh bệ bếp gần chỗ đống củi, dê mẹ vẫn như trước buộc dưới tán cây, ngược lại cũng không có gì (?).
"Hai con chó nhỏ đang dần lớn lên, cái rổ này có hơi nhỏ, sáng mai chúng ta làm một cái ổ bự hơn đi." Đổ ra một chậu nước, Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị vừa rửa tay vừa chậm rãi lẩm bẩm nói. "Buộc dê mẹ ở dưới tán cây cũng không phải là biện pháp tốt, nó cũng phải có một chỗ ở. Đã qua hai tháng, gà vịt trong nhà, không lâu nữa có thể sẽ đẻ trứng, đây chính là trứng gà vịt thổ chính tông, có mười hai con gà vịt, nuôi ba miệng ăn của chúng ta thì dư dả."
Trực tiếp đem nước trong chậu tưới lên vườn rau trước nhà, đây chính là nước giếng có pha linh thủy, không thể để thổ địa chiếm tiện nghi được.
Khóa kỹ cửa phòng bếp, sắc trời đã tối hoàn toàn. Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị vào nhà.
Lại nói tiếp, căn nhà này thật sự tồi tàn lắm rồi, chỉ có ba phòng nho nhỏ. Một phòng bếp, một phòng ngủ, phòng đựng tạp vật kia vốn là nơi Vương Bảo Nhi ngủ, sau khi hắn lập gia đình, thì dùng để bỏ tạp vật vào, trước kia tạp vật đều trực tiếp để tại phòng bếp.
Ngay cả gian nhà chính cũng không có, ai đến đây, cũng trực tiếp ngồi ở phòng bếp.
Dù tạm thời không có cách nào khác để góp đủ tiền xây một cái tiểu viện, nhưng dù sao, cũng phải xây được một ngôi nhà mái ngói(*) đi, có hai gian nhà giữa, một gian nhà chính, một gian phòng bếp, một phòng chứa tạp vật, lúc này mới ra hình ra dáng a.
(*) :Thực ra trong QT gọi là thanh chuyên ốc nhưng ta gọi thuần việt vậy nha.
Ở thời đại này ngây người hai tháng, hắn đối với giá cả nơi này cũng nhận thức tương đối rõ ràng.
Hắn dự tính, xây một tiểu viện, thế nào cũng phải mất hai trăm ngân (P: Theo ta thấy giá trị tiền theo thứ tự tăng dần từ đồng, lượng bạc, ngân), mỗi tháng kiếm được ba lượng bạc, cũng phải kiếm khoảng bốn năm mới đủ, thêm hai mươi hai là tiền phí sinh hoạt trong bốn năm.
Lúc chiều khi tính toán ra, hắn cảm thấy một tháng kiếm được hai, ba lượng là nhiều rồi, còn cảm thấy một chút kích động nho nhỏ, cái này có thể xem như đã bước vào trình độ của một gia đình bậc trung.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy mình thật nghèo.
Một tháng kiếm được hai, ba lượng thì quá ít, hắn hận không thể một tháng kiếm được ba mươi hai lượng, vừa đúng vào mùa đông, nhân lúc nông nhàn, tìm những người thợ giỏi nhất, xây tiểu viện cho mình, cũng không phải lo nghĩ những chuyện kia nữa.
Nói không chừng, vào lễ mừng năm mới còn có thể được ở nhà mới.
Ôi, nghĩ lại mọi thứ thật sự quá tốt đẹp, chỉ tiếc, với tình trạng bây giờ, hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng một chút thôi.
"Ngốc tử ta phát hiện ta có hơi nóng vội." Quý An Dật nhỏ giọng cảm thán. "Như vậy không tốt, không tốt."
Cây to đón gió. Đạo lý này hắn hiểu được.
Vẫn nên chậm rãi thì tốt hơn, vững vàng từng bước đi tới, mỗi bước một dấu chân, trước tiên phải xây được một gian nhà ngói, tốt xấu gì cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.
Nghe nói, mùa đông ở cổ đại lạnh hơn nhiều so với mùa đông ở hiện đại, trước kia hắn có nghe ba hắn nhắc qua, khi còn bé mùa đông giá rét sẽ rất lạnh, mái hiên đều có thể kết thành băng, hồ nước bị đông lại cứng ngắc, người ta đi qua đi lại trên mặt hồ hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu thật sự là như vậy, với căn nhà tồi tàn này, hắn chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy lạnh run người rồi.
Nhà mái ngói thật ra cũng rất rẻ, chỉ cần hơn mười lượng bạc là có thể khởi công, lại không cần xây mở rộng ra, nhiều người sức càng lớn, nửa tháng là có thể xong.
Ừm, mục tiêu này có thể thực hiện, phải hảo hảo cố gắng thôi!
"Ngốc tử, năm nay chúng ta cũng có thể sống trong một ngôi nhà mái ngói thoải mái rồi a." Cả Hà Khê thôn này, người có thể sống trong một ngôi nhà mái ngói, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhà bọn họ cũng sẽ nằm trong số đó.
Không thể nói rằng cuộc sống ở Hà Khê thôn là rất tốt, nhưng, nếu xây được một ngôi nhà mái ngói, thì khi cưới ca nhi cũng đễ dàng hơn một chút. Đạo lý này ai cũng hiểu được.
Vương Tiểu Nhị vui sướng hài lòng cười, tăng tăng(?) trước mặt vợ, miệng vui vẻ gọi. "Vợ, vợ ơi."
Cho dù ngoài trời đã tối hoàn toàn, nhưng bây giờ cũng chỉ mới hơn nửa giờ tuất (19h-21h), khoảng trên dưới tám giờ.
Không phải bận bịu mệt chết mệt sống, tinh thần rất tốt, nên Quý An Dật cũng chưa muốn ngủ, liền lôi kéo Vương Tiểu Nhị lảm nhảm linh tinh nói chuyện không ngừng, nói với y chuyện ngôi nhà mái ngói, nói đến mứt trái cây, nói đến món cải khô kho, nói đến đồ ăn ngoài đồng, nói về Vương ca nhi. . . . . .
Đông kéo tây xả nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.
Vương Tiểu Nhị nghe, mặc kệ có nghe hiểu hay không, y đều thường thường nói theo một câu, vợ vợ, gọi đặc biệt suиɠ sướиɠ, trong thanh âm tràn ngập niềm vui và niềm hạnh phúc.
Khi ánh trăng đã lên gần nửa bầu trời, lúc này âm thanh lảm nhảm trong phòng mới dần nhỏ lại và yên tĩnh.
Ve sầu không còn kêu râm rang, không gian cũng yên tĩnh hơn không ít, nhưng cách đó không xa là đồng ruộng, tiếng ếch kêu lại vang lên liên tục không ngừng.
Vào mùa hè, mặc kệ là ngày hay đêm, đều vẫn náo nhiệt như vậy, tràn ngập sinh cơ.
Khi gà trống gáy tiếng đầu tiên, xóm làng đang yên giấc, cũng chậm rãi có âm thanh.
Buổi tối ngủ thật ngon, buổi sáng khi tỉnh dậy, tinh thần mới sảng khoái, thoải mái hơn.
Quý An Dật ngồi trên giường lười biếng duỗi thắt lưng, quay đầu hướng về phía Vương Tiểu Nhị cười thật tươi. "Buổi sáng tốt lành, ngốc tử."
"Buổi sáng tốt lành, vợ." Vương Tiểu Nhị đã mặc quần áo xong, đang đứng bên cạnh giường, vui vẻ hài lòng nhìn vợ của y, ánh mắt lượng lượng, sáng ngời hữu thần.
Người đơn thuần rất dễ có được niềm vui cho riêng mình, mỗi ngày Vương Tiểu Nhị đều vui vẻ hoan hỉ, thế giới của y như mặt trời giữa mùa hè ấm áp, cả ngày Quý An Dật đều ở cùng một chỗ với y, rất dễ bị y cuốn hút, tâm tình mỗi ngày đều rất tốt, tích cực cố gắng phấn đấu tiến về phía trước.
Tuy rằng mùa hè trời rất nóng, nhưng sáng sớm cảm giác vẫn rất mát, không khí tươi mát sảng khoái của buổi sớm mai.
Rửa mặt xong, Vương Tiểu Nhị xách nước giếng ra khe núi, đây chắc là chuẩn đi tưới vườn rau đây.
Quý An Dật nhóm lửa chuẩn bị làm cơm sáng.
Cơm sáng hôm nay là cháo trắng, ăn kèm với cải khô kho và rau trộn dưa leo, tối hôm qua vẫn còn dư một ít dưa chùa xào thịt ba chỉ, chút nữa cũng hâm nóng lên.
Kho cải khô, trộn rau với dưa leo xong, hai món này để sang một bên, cháo trắng đặt lên bếp chậm rãi nấu.
Thừa dịp lúc này rảnh, hắn trộn một chút trấu, đổ đều vào hai bồn thức ăn cho gà và vịt, lúc này mới đem gà vịt thả ra, xách lồng sắt để cách đó không xa.
Quý An Dật xách một thùng nước giếnng định ra tưới vườn rau trước nhà, thì có người qua đây gánh nước, nói chuyện với hắn vài câu, cười ha hả đi ra sau nhà.
Khi cơm sáng được nấu xong, Vương Tiểu Nhị cũng đã trở về, y không chỉ ra khe núi tưới nước cho rau xong, mà còn đi cắt thêm một chút cỏ non trở về.
Rửa sạch tay, hai người bắt đầu ăn cơm sáng.
Lúc này có nhiều người đến đây gánh nước, thấy bọn họ đang ăn cơm sáng, thì vui vẻ hớn hở hỏi một câu: đang ăn sáng à? Ăn cái gì, mà nghe mùi thơm kỳ quái vậy. Trong giọng nói lộ ra vẻ thân thiết.
Quý An Dật cười đáp hai câu.
Bữa cơm sáng này ăn xong, đương nhiên cũng trễ hơn mọi hôm một ít, may là thời điểm này hắn không vội, chậm một chút cũng không sao.
Ăn xong cơm sáng, đem phòng bếp dọn dẹp thỏa đáng, thấy thời gian đã qua giờ thìn, Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị đi về hướng nhà thôn trưởng, trong tay còn cầm theo một ít cải khô kho.
Khi đến nhà thôn trưởng, đúng lúc mọi người đang ăn sáng.
Thôn trưởng thấy trong tay hắn có cầm theo món cải khô kho, ánh mắt nhất thời sáng lên, không chút khách khí nhận lấy món cải khô kho, mở ra, bắt đầu ăn.
Đợi lúc ngốc tử đi theo thôn trưởng học đánh quyền, Quý An Dật đứng bên cạnh nhìn một chút, thấy không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm đi.
Hắn đang hầm mơ ở nhà nên phải chạy nhanh về xử lý, hắn muốn qua nhà Lưu a ma một chuyến, mua một ít đường mạch nha về.
Khi đến Lưu gia, Lưu a ma đang thu dọn phòng bếp, không thấy người nào khác, chắc đều vội đi làm việc rồi.
"Lưu a ma." Quý An Dật ôn hòa cười, gọi một tiếng.
Lưu a ma vội quay đầu, khi thấy hắn, liền lộ ra một nụ cười từ ái. "Quý ca nhi lại đây, trước tiên ngồi xuống, ta đang dọn kệ bếp này gần xong rồi."
Nhanh chóng dọn dẹp xong kệ bếp, rửa sạch tay, Lưu a ma rót một chén nước lại đây, ngồi xuống đối diện Quý An Dật, nghĩ đến chuyện hắn nói hôm qua, cười nói. "Tiểu Nhị đang cùng thôn trưởng học đánh quyền à?"
"Dạ. Học rất ra hình ra dáng, loại nhiệt tình nghiêm túc, khiến ta xem còn có chút ngoài ý muốn a." Quý An Dật cười trả lời.
Hai người nói vài câu về việc nhà, sau đó, Quý An Dật nói. "Mơ có thể để được vài ngày, hai ngày này không vội, nên ta định đem mơ làm thành mứt trái cây, trong tay Lưu a ma còn đường mạch nha không?"
"Có. Còn một chút, nếu thiếu, ta lại làm thêm một ít, thứ này làm không khó." Lưu a ma cũng đoán, Quý ca nhi qua đây cũng vì việc này, không nói hai lời, liền vào phòng đem đường mạch nha ra.
Đi theo bên cạnh Lưu a ma đã nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được một ít tập tính của y, không quan tâm là đang làm cái gì, một khi đã bắt tay vào làm thì phải vui vẻ đem chuyện làm cho thật tốt, chuyện đường mạch nha này cũng vậy, y sẽ không làm qua loa mà phải làm đến cùng, bởi vậy, nhìn kẹo mạch này được làm ra cũng không kém bao nhiêu so với trên trấn bán.
Khoảng chừng năm, sáu cân, Quý An Dật cầm trong tay, cười nói. "Lưu a ma nếu không vội, thì làm thêm một ít đường mạch nha, ba ngày sau Tô công tử sẽ qua cho ta lấy mười cân mứt trái cây".
"Được, làm xong ta sẽ đem qua." Dừng một chút, y lại hỏi. "Mười cân mứt trái cây, mơ này sợ là không đủ đi."
"Vâng. Khẳng định là không đủ, hôm qua Lưu đại ma có nói, phía sau núi kia ông có trồng vài cây mơ đều để cho ta hái về làm mứt trái cây, chỉ cần trở về tặng cho ông một ít mứt trái cây là được, ta nghĩ, trong thôn cũng có mơ, gánh lên trấn bán cũng là bán, không bằng trực tiếp bán cho ta, cái này có thể tiết khiệm được không ít công sức."
Lưu a ma nghe gật đầu tán thưởng. "Ý tưởng này rất tốt. A Thủy sau nhà có trồng mấy gốc mơ, trái trên cây đều rất sai quả, hôm qua hắn có sang đây, còn nói với ta, hai ngày nữa đợi rau dưa đều lớn lên hết, hắn sẽ hái cùng một lúc đem lên trấn bán, nếu ngươi muốn thu thập mơ, đúng lúc liền kêu hắn trực tiếp gánh sang nhà ngươi đi, tính toán thử được bao nhiêu cân."
Nói xong, Lưu a ma liền đứng lên. "Ta bây giờ liền qua nói với hắn đây, Quý ca nhi phải vội làm mứt trái cây, trước hết cứ về nhà làm đi."
"Được, phiền toái Lưu a ma." A Thủy này là ai, Quý An Dật cũng không biết.
Hắn đem đường mạch nha về nhà, bỏ đồ vật này nọ vào hầm. lấy mơ ra, đem đến cạnh giếng tẩy rửa, bỏ hạt.
Đường mạch nha tương đối dính dấp sền sệt, Quý An Dật cầm thìa, đem đường mạch nha trải đều lên trên thịt quả, dùng nắp hũ đậy lại.
Khi mua những đồ dùng sinh hoạt, hắn cố ý mua hai cái hũ lớn, dùng để ngâm ướp.
Ngâm ướp phải tốn một chút thời gian, lợi dụng khoảng thời gian rảnh này, Quý An Dật chuẩn bị một ít ớt, trong nhà ớt đã không còn dư bao nhiêu, làm mười bình món cải khô kho thì không đủ.
Trước tiên hắn hái một ít ớt sạch, còn để lại một chút, qua vài ngày nữa Tiểu Mộc sẽ qua chở rau dưa, không có ớt thì không được, ớt trong khe núi hôm qua đã hái hết sạch gánh lên trấn bán lấy tiền rồi.
Mời vừa rửa ớt xong đang chuẩn bị cắt, thì Lưu a ma cùng một ca nhi có tuổi xấp xỉ với y đang đi tới, trên lưng ca nhi kia có gánh một một sọt mơ vàng óng, đứng từ xa là có thể nhìn thấy rồi.
"Quý ca nhi đây là chuẩn bị bị cắt ớt à?" Lưu a ma cười ha hả hỏi một câu, lại nhìn ca nhi bên canh quay qua nói với Quý An Dật. "Đây là A Thủy, ngươi có thể gọi hắn là Chung tam a ma."
"Chung tam a ma hảo." Quý An Dật cười lên tiếp tiếp đón, sau đó, mới quay sang Lưu a ma nói. "Vâng, ớt băm có hơi ít, nên ta liền chuẩn bị cắt một ít." Dừng một chút, hắn còn nói. "Lưu a ma Chung a ma, ta đang cần ớt băm số lượng lớn, trong nhà hai người nếu có, thì ta lấy cứ bốn đồng một cân, nhưng mà ớt băm này phải cắt nhỏ vụn ra một chút."
Chung quy đất trong nhà có hơi thiếu, đủ loại đồ ăn cũng không nhiều lắm, không chỉ thiếu ớt, của cải cũng rất ít.
Đương nhiên, cho dù đất nhiều, thì hai người bọn họ cũng chẳng vội làm gì, hắn chỉ muốn kiếm tiền, nhưng không muốn mình mệt đến suy sụp.
"Bốn đồng tiền một cân?" Chung tam a ma có chút không quá tin tưởng.
Ớt nhiều, nhiều nên giá cả không cao, bình thường bán chỉ hai đồng tiền một cân, mấy ngày nay qua sau nhà Vương gia gánh nước tưới, nên tất cả đồ ăn đều tươi ngon mọng nước hơn, giá cả cũng lên một đồng, ớt thì ba đồng tiền một cân.
"Đúng. Nhưng mà, phải chú ý ớt băm này phải được cắt nhỏ vụn ra." Nói đến đây, Quý An Dật ngừng một lát, rất nghiêm túc nói. "Đây là trên chuyện mua bán làm ăn, nếu không làm được như đã yêu cầu, ta sẽ trả lại tất cả, vạn nhất người bán không hài lòng, thì không tiếp tục sinh ý này nữa, tất cả mọi người đều thảo luận xong, Lưu a ma Chung tam a ma hai người xem, ta nói lời này có đúng không?"
"Đúng." Chung ta a ma không chút do dự đáp ứng. "Quý ca nhi, ớt nhà không hề ít, ngươi xem, ớt băm này phải cắt thành hình dáng gì, ngươi cho ta nhìn một cái, trở về ta sẽ chiếu theo mà làm."
Bốn đống tiền một cân ớt băm, thứ này trọng lượng vừa đủ, rất dễ kiếm tiền, trong nhà có thể có thêm một khoảng tiền thu vào.
"Xem ta." Quý An Dật vỗ đầu. "Lại quên để Lưu a ma và Chung tam a ma vào nhà ngồi, trước tiên ngồi xuống, ta sẽ lất ớt băm ra đây, để hai người nhìn thử bộ dáng của nó, chúng ta phái làm thật tốt, đây là một cuộc mua bán lâu dài a."
Nhìn ớt băm đã được cắt xong, Lưu a ma và Chung tam a ma trong lòng đều có tính toán, lúc này mới nhớ đến chuyện trái mơ.
"Quý ca nhi mơ ngươi tính lại thử đi." Đem sọt mơ trên lưng để xuống, Chung tam a ma cũng chưa nói giá cả.
Quý An Dật nhìn nhìn, không nhúc nhích, trực tiếp hỏi. "Chung tam a ma sọt này ước chừng khoảng bao nhiêu cân? Ta tất nhiên là tin tưởng người, trấn trên bán hai đồng tiền một cân, ta đây, cũng lấy giá như vậy."
"Chín cân, gần chẵn số nguyên." Lưu a ma ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói.
"Đúng." Chung tam a ma ha hả cười, thực vui vẻ.
"Được. Ta đi lấy tiền." Quý An Dật lập tức đi khỏi phòng bếp, vào phòng lấy mười tám đồng tiền ra.
Chung tam a ma nhận lấy tiền, cũng không tính mà trực tiếp bỏ tiền vào túi, để ổn thỏa xong, mới hỏi Quý An Dật. "Quý ca nhi vậy ớt băm kia khi nào ta đem qua đây được?"
"Thành giao. Hai ngày này ta đang cần gấp, có vài lời nói Chung tam a ma cũng đừng chê ta nhắc mãi, cuộc mua bán này cũng là do cơ duyên xảo hợp tạo nên, ta muốn dựa vào nó để kiếm chút tiền, đem gian nhà này sửa sang lại, muốn kiếm được nhiều tiền thì phải gom từng chút, ta nghĩ Chung tam a ma cũng nghĩ như vậy, công việc đương nhiên phải chính xác hơn một chút, người bán có cao hứng, thì cuộc mua bán mới có thể tiếp tục kéo dài."
"Đúng vậy, trong lòng ta đều rõ ràng, Quý ca nhi yên tâm đi, công việc này ta sẽ làm thật chính xác, đảm bào ngươi vừa lòng." Nói xong, Chung tam a ma nhìn về phía Lưu a ma, cười nói. "Trong nhà vẫn còn một đống chuyện, ta đi về trước đây."
Lưu a ma cười gật đầu trả lời.
Đợi Chung tam a ma đi rồi, Quý An Dật nhìn Lưu a ma, cười trêu chọc một câu. "Lưu a ma ta là đang tha thiết mong chờ đường mạch nha của người nha."
"Ta trở về sẽ làm cái này giao cho ngươi." Lưu a ma nhu nhu hắn một cái, cười bước đi.
Lưu a ma đi không bao lâu, lại có một ca nhi lưng gánh một sọt mơ qua đây, nói muốn bán cho hắn.
Quý An Dật nhìn nhìn mơ, cười đáp ứng, cân lên, rồi đem tiền đưa cho hắn.
Trong nhà không còn đường mạch nha, trời nóng, Quý An Dật đem mơ di chuyển vào hầm, đợi Lưu a ma đem đường mạch nha qua, liền nhanh chóng xử lý số mơ này.
Vội vàng làm xong việc này, đang chuẩn bị ngồi xuống cắt ớt.
Chợt nghe thấy âm thanh vui mừng của Vương Tiểu Nhị, vợ ơi vợ ơi một đường vừa gọi vừa chạy về.
"Đã trở về." Quý An Dật đành phải để dao cuống, đứng lên, ôn hòa cười, thấy Vương Tiểu Nhị chạy đến bên cạnh hắn, đem hắn ôm sát vào lòng.
Hắn có thể cảm giác được, ngốc tử đang rất vui vẻ, rất rất vui vẻ, xem ra là y rất thích đi theo thôn trưởng học đánh quyền.
"Vợ, vợ, vợ, cao hứng, cao hứng, cao hứng."
"Ừ. Cao hứng là tốt rồi." Quý An Dật nghe lời này, trong lòng cũng rất vui mừng.
Ngốc tử ở bên cạnh hắn, hắn cũng chịu ảnh hưởng từ tâm tình của y, rất dễ dàng vì một chuyện nho nhỏ mà cao hứng vui mừng.
Giống như bây giờ, y cười, cười vui vẻ như vậy, hắn cũng không tự chủ được mà cười theo, cảm giác có phần ngốc ngốc ngớ ngẩn.
Hai người đang ngốc vù vù vui sướng, thì có một thanh âm vang lên, mang theo nồng đậm trêu chọc. "Nhìn hai người cũng thật ân ái nha, giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà ôm ôm ấp ấp, thật sự là không xấu hổ à."
Vừa nghe như vậy, Quý An Dật nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của Vương Tiểu Nhị, có chút thoáng không được tự nhiên.
"Ai yêu, còn đỏ mặt, thẹn thùng nữa, ha ha ha."
Người này Quý An Dật có biết, đây là một ca nhi tính cách rất sang sảng, trên dưới hai mươi tuổi, phu gia họ Lý, cũng cùng một nhà với Lý đại ca nhi.
Ấn theo thứ bậc trong Lý gia, chồng của hắn đứng hàng thứ tư, người trong thôn gọi hắn là Lý tứ ca nhi.
A cha của chồng Lý tứ ca nhi bên này và a cha của chồng Lý đại ca nhi bên kia, là hai anh em ruột thịt, tuổi hơn kém nhau có hơi xa, cách tròn mười tuổi, hai anh em tuy là ruột thịt nhưng không quá thân thiết, hai nhà ruột thịt này tính tình cũng kém nhau khá xa, một người thì khôn khéo thích chiếm tiện nghi còn hay soi mói người khác, một người thì rất cởi mở hòa khí không câu nệ tiểu tiết.
Có một đoạn thời gian người trong thôn đều rất thích nói thầm với nhau, Lý a gia cùng Lý đại ma không làm sao có thể dạy ra đứa có tính cách hoàn toàn khác nhau như vậy.
Lý đại ma mất sớm, Lý a gia mang theo đứa con thứ hai sống đến bây giờ.
"Lý tứ ca nhi sao lại qua đây." Ngăn chặn luồng cảm giác không được tự nhiên kia, Quý An Dật rất bình tĩnh hỏi một câu.
Lý tứ ca nhi này cũng không vòng vo, có chuyện liền nói thẳng. "Ta nghe Chung tam a ma nói, ngươi đang thu thập mơ, ta liền nhanh chóng hái hạnh đem qua đây, còn có thể tiết kiệm được một phen công phu gánh lên trấn trên bán."
Hết chương 32.