Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 10

Mấy tên côn đồ khác vừa nghe được thêm tiền liền như thể đã quên một màn lúc nãy, muốn tiến lên đến đoạt gậy sắt của Vân Hạ.

Nhưng mà, cây gậy sắt kia như thể hòa làm một với Vân Hạ, ở trong tay cô không ngừng biến hóa như đang nhảy múa.

Một lát sau, mấy tên côn đồ đều bị đánh đến mức cha mẹ không nhận ra, mỗi người đều không thể cử động.

Anh Báo thấy không thích hợp, vung cánh tay to thô ráp về phía Vân Hạ.

Rõ ràng Anh Báo là người có võ, thân thủ linh hoạt, nắm tay vung tới cũng rất có lực, chính là một nắm đấm mang theo gió lao tới, một đấm này nếu thật sự rơi vào người thì chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.

Chỉ là, Vân Hạ không thèm né tránh, chỉ dơ gậy sắt lên, đánh một gậy về hướng nắm đấm của anh Báo, động tác vừa thô bạo, lại đơn giản dứt khoát.

Lúc nãy anh Báo đã thấy sự lợi hại của gậy sắt nên vội vàng thu tay lại.

Nhưng mà sao Vân Hạ lại cho hắn cơ hội được, vốn là đang phòng thủ đã nhanh chóng chuyển thành chủ động tấn công.

Cô tấn công vô cùng đơn giản, chính là cầm gậy sắt đập loạn, đập vào những nơi yếu ớt nhất của anh Báo.

Anh Báo không nghĩ tới cô lại không ra bài theo lẽ thường, ngay từ đầu đã bị một gậy đánh vào chân, đau đến mức ứa mồ hôi lạnh.

Trên mặt Vân Hạ hiện lên nụ cười tươi rói, chỉ là nụ cười này tràn ngập ác ý khiến da đầu anh Báo cũng tê dại.

Cô không quan tâm đến anh Báo đang hét lên vì đau đớn, trực tiếp đập một gậy vào xương chân còn lại của hắn, khiến hắn không thể nào đứng lên được.

Cô một gậy lại một gậy, cứ thế đập lên người hắn, nơi nào đánh đau thì cô liền đánh vào chỗ đó.

Chỉ chốc lát sau, anh Báo đã rơi vào tình trạng thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, nằm ngây đơ trên mặt đất.

Cả anh Báo và mấy tên côn đồ kia đều cảm thấy xương cốt trên người đều đã nát. Bọn họ không hiểu, rõ ràng nhìn qua thì Vân Hạ chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường nhưng vì sao cô có thể đánh bọn họ đến mức không có lực để phản kháng.

Đám nữ sinh Thường Huyên đều ngơ ngác.

Đến khi Vân Hạ cần gậy sắt đi đến trước mặt bọn họ thì cả đám đều hoảng sợ, da đầu tê dại.

"Mày... Mày đừng đến đây...."

"Mày muốn làm gì?"

Vân Hạ thu lại nụ cười, vẻ mặt vô tội: "Các cô có bị ngốc hay không, tất nhiên là đến đánh các cô rồi."

Tiếng nữ sinh kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên trong con hẻm nhỏ, chờ đến lúc Vân Hạ cảm thấy đánh cũng tàm tạm rồi mới móc chiếc điện thoại cũ kỹ ra, bấm một dãy số của... Cảnh sát.

"Alo, chú cảnh sát ạ, chỗ này có người đánh nhau... Vâng, đúng vậy, cháu không dám đi lên, đang trốn ở một bên, là mấy nữ sinh cùng mấy thanh niên côn đồ đánh nhau... Cháu nghĩ, chắc là bọn họ đang yêu nhau nhưng mà những nữ sinh kia lại nɠɵạı ŧìиɦ rồi bị người ta bắt được, đúng vậy ạ... Chính là như vậy, nên những nữ sinh này thẹn quá hóa giận, liền cùng bọn họ đánh nhau. Dạ, người còn sống, hiện tại vẫn đang còn đánh nhau túi bụi, các chú mau đến đây đi, bọn họ càng đánh càng hăng..."

Sau khi Vân Hạ bla bla kể một hồi, lại nói địa chỉ ra rồi tắt điện thoại.

Cô liền chống gậy sắt ngồi bên cạnh Thường Huyên.

Thường Huyên hung ác nhìn cô, cô dùng gậy sắt vỗ vỗ lên mặt Thường Huyên: "Yên tâm đi, không chết được."

Nụ cười Vân Hạ tràn đầy ác ý, nhìn chằm chằm Thường Huyên: "Việc sáng nay là do cô phân phó?"

"Vân Hạ... Mày sẽ chết không được tử tế, tao sẽ không bỏ qua cho mày." Thường Huyên mê mang một chút, sau đó hung dữ nói.

"Đừng nói lời hung dữ, tôi muốn bóp chết cô thì chỉ đơn giản như bóp một con kiến hôi... Cứ trừng mắt to như vậy, không sợ nó rơi ra ngoài dọa sợ các bạn nhỏ khác sao?"

Vân Hạ thở ra một ngụm khí bực bội, quả nhiên cô là người không thể chịu đựng khi bị người khác tính kế, đánh người xong lập tức thần thanh khí sảng, cả người liền trở nên thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment